Bụi gai đỏ thẫm trông dữ tợn kinh khủng, chiến binh nano dựa vào lực lượng người máy trong người họ mà xé nát thực vật tấn công mình. Có điều mỗi khi xé rách đoạn dây này lại có đoạn dây khác cuốn qua. Dây leo đỏ lợi hại đâm vào da thịt, hút máu họ, ý đồ hút hết máu của đám quan quân Thần Cơ Doanh này.

Thế nhưng điều khiến người khác sợ hãi là đám dây leo phảng phất như có vô tận.

Tư quân đuổi theo phía sau chẳng ai dám tiến lên cứu trợ. Trong nháy mắt thấy đám dây leo đỏ kia, họ lập tức lùi về sau, thậm chí không ít người còn bất cẩn té ngửa ra sau.

Chỉ có Nhâm Tiểu Túc là rõ nhất, năng lực của bụi gai không mạnh như mọi người tưởng tượng. Tuy chúng dùng phương thức hút máu để khiến quan quân Thần Cơ Doanh suy yếu nhưng dây leo cũng chẳng bất tận.

Lúc này, có một bụi gai đã bị kéo đứt.

Chỉ là lúc trước, để đảm bảo đạt được mục đích, Nhâm Tiểu Túc một hơi trồng tới 4 hạt giống…

Quan quân cảm giác lực lượng trên người nhanh chóng xói mòng. Họ quát ầm lên với tư quân:

- Cứu ta với!

Thế nhưng đám tư quân ô hợp này làm gì dám tiến tới? Họ chạy còn không kịp nữa là!

Nhâm Tiểu Túc thấy vật thì thở nhẹ ra. Hắn sợ nhất là đám tư quân tiến lên cứu người.

Chung quy 4 bụi gai có lợi hại hơn nữa cũng không thể chịu được sự công phá của cả ngàn người.

Chỉ có thể trách đám quan quân Thần Cơ Doanh này chưa bao giờ giúp tư quân. Vì thế bây giờ họ gặp rủi ro, trong lòng đám quan quan chỉ muốn đứng ngoài nhìn. Thậm chí có vài người trừ sợ hãi còn có chút vui sướng trên nỗi đau của người khác.

Nhâm Tiểu Túc đứng giữa đám người lạnh lùng. Lần này hắn đại khái hiểu hơn về uy lực của bui gai rồi. Nhâm Tiểu Túc tin tưởng, nếu một bụi gai đơn độc chiến đấu với một binh sĩ nano thì bụi gai nhất định sẽ thắng.

Tuy bụi gai không di động nhưng vẫn có thể coi như cạm bẫy để lắp đặt. Có thể dùng một mai cảm tạ tệ để sa hố một chiến binh nano thì lời quá rồi.

Điều duy nhất Nhâm Tiểu Túc không xác định được là không biết trong Lý thị còn có chiến binh nano nào lợi hại hơn không.

Có, nhất định có.

Dựa theo cấp bậc và đẳng cấp mà nói. Quân hàm năm người không cao, cho nên bên trong Lý thị nhất định còn chiến binh nano lợi hại hơn.

Lúc này, bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc đứng giữa đám người, thấp giọng hô:

- Chạy mau, quay về doanh địa trốn thôi!

Âm thanh của hắn không lớn, thế nhưng câu nói này như có ma lực khiến tất cả mọi người liều mạng chạy đi, phảng phất như ở trong nơi trú quân thì an toàn hơn nhiều.

Nhâm Tiểu Túc không ở lại, đến tối hắn có thể quay lại thu gom người máy nano. Thời điểm này, căn bản hắn không cần nóng lòng nhất thời, vạn nhất bại lộ thì không tốt.

Mà điện thoại vệ tinh và GPS cũng bị Thần Cơ Doanh mang theo bên người. Lúc hắn thu gom người máy nano có thể lấy hai thứ đó đưa cho Đường Chu luôn.

Trở lại lều trại, Lý Thanh Chính vẫn chưa tỉnh hồn:



- Tiểu Túc, đó là gì vậy? Nhìn ghê quá!

Nhâm Tiểu Túc không kịp thở:

- Đúng vậy, làm ta sợ muốn chết!

- Ngươi nói đám quan quân kia còn sống không?

Lý Thanh Chính hỏi.

- Đoán chừng là khó, lúc chạy trốn ta có quay đầu lại nhìn thoáng qua. Khí lực của họ còn rất ít, không có khả năng tránh khỏi đám dây leo kia.

Một người trong tổ đội nói.

Thời điểm này, kỳ thật thứ chân chính mọi người quan tâm không phải việc Thần Cơ Doanh có thể sống sót hay không. Hoặc nói, đại đa số người trong doanh địa hi vọng quan quân Thần Cơ Doanh sẽ bị đám dây leo kia giết chết.

Quan hệ hai bên cản bản không được tốt. Hơn nữa, nếu đám quan quân đó còn sống, họ nhất định chất vấn sao tư quân không cứu họ.

Mọi người như đà điểu vùi đầu trốn trong doanh địa. Tới tối, có binh sĩ tăng cường tới lều vải từng đội để làm khớp khẩu cung.

Binh sĩ tăng cường tới lều vải của Nhâm Tiểu Túc, uy hiếp:

- Quan quân Thần Cơ Doanh truy đuổi thỏ, vì tốc độ quá nhanh nên chúng ta không đuổi kịp, khi tới nơi đã không kịp nữa rồi.

Đám người này sợ khi về sẽ bị Lý thị trách phạt. Vì vậy họ chọn cách cả ngàn người cùng thông cung*. Không chỉ thế, binh sĩ tăng cường còn uy hiếp:

- Nếu ai dám nói việc này ra ngoài thì tất cả đừng mong có kết cục tốt. Cho nên thông minh lựa chọn cách câm miệng đi!

*Ý nói khai khẩu cung cho giống nhau.

Nhâm Tiểu Túc thiếu chút nữa nói cám ơn với đám binh sĩ tăng cường này luôn….

Phải biết, người biết thân phận tổ điều tra đặc biệt của Nhâm Tiểu Túc chỉ có đám quan quân Thần Cơ Doanh đã chết kia thôi. Đám binh sĩ tăng cường này không biết nên mới dám uy hiếp Nhâm Tiểu Túc như thế.

Ban đêm, Nhâm Tiểu Túc vụng trộm quay lại chỗ đám quan quân Thần Cơ Doanh bỏ mạnh. Lần này, số lượng người máy nano hắn thu thập được xa dự kiến. Chỉ có năm chiến binh nano đã đủ để thiết giáp che kín hay cánh tay của Nhâm Tiểu Túc.

Quả nhiên, đám pháo hôi Lâm Tê không thể sánh được với quan quân Thần Cơ Doanh chính quy.

Nhâm Tiểu Túc cầm điện thoại vệ tinh đi về phương bắc. Đường Chu đã chờ sẵn ở đó. Vừa thấy Đường Chu, điều đầu Nhâm Tiểu Túc làm là nói rõ:

- Sau khi liên hệ với bộ chỉ huy, các người nhớ nói rõ chuyện của Thần Cơ Doanh, đừng nhắc gì tới ta. Vạn nhất Khánh thị cũng có gián điệp của Lý thị thì hại chết ta rồi!

- Vâng.

Đường Chu mừng rõ gật đầu:



- Ta sẽ không tiết lộ thông tin của ngươi đâu. Đạo lý bảo vệ gián điệp này ta hiểu mà.

Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, lời này có điểm gì là lạ, sao hắn lại trở thành gián điệp của Khánh thị rồi…

Nhâm Tiểu Túc nhắc nhở:

- Nhớ báo rõ cho bộ chỉ huy các người, đừng giết hết người của Thần Cơ Doanh, bằng không hợp tác của chúng ta tới đây liền chấm dứt!

Một mình Nhâm Tiểu Túc không cách nào địch lại Thần Cơ Doanh. Dù sao đôi phương cũng có cả ngàn người, hắn muốn cướp thật nhiều người máy nano phải nhờ lực lượng Lý thị phá tan sự liên kết của Thần Cơ Doanh!

Đây mới là mục đích Nhâm Tiểu Túc hợp tác với Đường Chu. Về sau còn hợp tác hay không phải xem Khánh thị phối hợp thế nào.

Lúc này, Đường Chu do dự nói:

- Ngươi cũng biết ta là bị đày tới đây mà. Khánh Duẫn chưa chắc nghe ta. Hắn chỉ mong giết sạch Thần Cơ Doanh càng tốt.

- Vậy để ta sa hố hắn một chút?

Nhâm Tiểu Túc hỏi:

- Chúng ta cứ bảo hắn Thần Cơ Doanh chỉ có tầm trăm người?

Đường Chu lắc đầu:

- Nếu nói thế binh sĩ Khánh thị sẽ chết thảm. Binh sĩ vô tội, việc này mà để trưởng quan Khánh Chẩn và ông chủ La biết, họ chắc chắn không tha cho ta.

Nhâm Tiểu Túc nghe vậy thì trầm tư một hồi:

- Vậy ngươi báo ta biết nơi Thần Cơ Doanh chết cũng được.

Đường Chu sửng sốt:

- Vì sao?

Nhâm Tiểu Túc im lặng:

- Dù sao cũng là chiến hữu, ta muốn tới chia buồn cùng họ.

Đường Chu:

- ???

Trước thì đào hố chiến hữu, sao lại chia buồn. Cái quái gì đây?

Đường Chu không tin những lời này của Nhâm Tiểu Túc. Hắn không ngốc!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play