- Tới căn cứ, chỗ đó cách chúng ta 4km. Với quân trang này, các người có thể ăn no bụng, còn có thể mang theo một ít thức ăn nữa.
Tổ trưởng nọ nhìn đám Nhâm Tiểu Túc. Trước mắt chẳng phải là tiền lệ à. Đám Nhâm Tiểu Túc có thể ăn, những người mặc quân trang Thần Cơ Doanh khác cũng có thể ăn.
Tổ trưởng thành khẩn nói:
- Cám ơn người anh em!
“Điểm cảm tạ tới từ Vương Đinh Quốc, +1!”
“Nhiệm vụ hoàn thành: Thưởng đồ phổ học tập kỹ năng cấp cơ sở.”
Thông báo nhận được điểm cảm tạ và hoàn thành nhiệm vụ chẳng khác nào một cái bóng đèn cháy lên trong đầu Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc nghiêm túc nói:
- Những người khác không nói cảm ơn sao?
Vị tổ trưởng nọ sững sờ, sau đó nhanh chóng kêu đám binh lính trong tổ đội của mình nói cảm ơn. Đám binh sĩ này thật sự rất đói. Nhâm Tiểu Túc giúp họ giải quyết được vấn đề này, vì thế đại đá số binh sĩ đều cảm ơn một cách thật lòng, thật tới không thể thật hơn.
Chỉ thoáng một cái, Nhâm Tiểu Túc liền nhận được 18 cảm tạ tệ!
Phải biết từ lúc bắt đầu tới nay, Nhâm Tiểu Túc đã kiếm được hơn 400 cảm tạ tệ. Nếu hắn có thể khiến mọi người trong doanh địa cảm ơn hắn, nói không chừng hắn có thể nhận được vũ khí mới rồi!
Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn đám Lý Thanh Chính:
- Các người về lều vải ngủ trước đi, ta có chút việc phải làm.
Lý Thanh Chính nghi ngờ:
- Tổ trưởng, ngươi muốn làm gì?
Nhâm Tiểu Túc nói một cách chính nghĩa:
- Chúng ta ăn no nhưng còn rất nhiều anh em trong Thiết Nhị Doanh chưa được ăn. Chúng ta không thể ích kỷ như thế. Phải báo tin cho họ!
Lý Thanh Chính nghe Nhâm Tiểu Túc nói xong thì có phần xấu hổ. Đột nhiên hắn cảm thấy cảnh giới bản thân chưa đủ, trong lòng thật quá hẹp hòi rồi!
Lúc này, Lý Thanh Chính chủ động nói:
- Vậy nhóm chúng ta chia người ra hành động, thông báo cho những người khác.
Nhâm Tiểu Túc biến sắc:
- Không được, các người mệt nhọc cả ngày rồi. Phải mau chóng đi nghỉ ngơi! Mau đi đi, ta không muốn các người mệt chết!
Người trong tổ đội cảm động tới phát khóc. Trước kia mọi người cũng không phát hiện Nhâm Tiểu Túc đáng yêu như thế. Lý Thanh Chính thầm hiểu, vì sao hắn chỉ là tổ phó còn Nhâm Tiểu Túc là tổ trưởng. Nhìn tổ trưởng người ta giác ngộ tư tưởng cao thế nào kìa.
Nhâm Tiểu Túc dẫn đám Lý Thanh Chính đi ngủ xong thì bắt đầu đi tới thông báo cho người của từng lều vải. Lều vải được cung cấp đều là lều vải lớn, một lều có thể chưa được cả một tổ đội.
Nhâm Tiểu Túc không sợ làm phiền người khác mà thông báo. Lúc đầu mọi người đều nghi ngờ. Nhưng khi Nhâm Tiểu Túc móc màn thầu còn ấm ra, cả đám đều tin!
Các tổ đội tác chiến được Nhâm Tiểu Túc thông báo cho đều cảm thấy hắn là người tốt… Chỉ là việc bắt họ nói cảm ơn có chút kỳ cục mà thôi…
Nhâm Tiểu Túc đếm đếm cảm tạ tệ của mình. Mắt thấy mới qua một tiếng mà số cảm tạ tệ của hắn đã là 900. So với thu hoạch trong quá khứ thì nhiều hơn nhiều!
Quả nhiên, khi người ta đói bụng, mong muốn đối với thức ăn luôn chân thành hơn hết…
Nhâm Tiểu Túc xốc lều vải tiếp theo lên:
- Các người đói không, ta biết chỗ này…
Bấy giờ, năm chiến binh nano lẳng lặng nhìn Nhâm Tiểu Túc. Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh cười:
- Ha ha, không có gì đâu, quấy rầy rồi.
Khinh thường a!
Lều vải trong doanh trại giống nhau y đúc, ai mà biết được bên trong lều vải là người nào chứ?
Lúc này, chiến binh nano vọt ra khỏi lều:
- Đứng lại! Vừa rồi ngươi tính nói gì!
Có điều vừa nói xong, họ liền phát hiện rất nhiều lều trại bị sốc rèm che lên, bên trong chẳng có bóng người.
Năm chiến binh nano nhanh chóng xem xét một vòng. Ngay sau đó, họ không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Quân doanh trống hết một nửa mà họ chẳng phát giác gì!
Đúng vào lúc này, đám tư quân vừa ăn no trở về. Đám người kia kề vai sát cánh mà đi, có người trong miệng còn ngậm cây tăm.
Không chỉ thế, trong túi vốn trống rỗng của họ nay đựng không ít đồ.
Chiến binh nano đi tới trước mặt đám người. Thời điểm đám tư quân phát hiện chiến binh nano đang đi tới thì bị dọa tới ngây người. Một binh sĩ nano lạnh giọng hỏi:
- Các người đi đâu?
Một người nơm nớp lo sợ trả lời:
- Chúng ta tới căn cứ ăn cơm.
Câu trả lời này khiến chiến binh nano trả lời:
- Chỉ ăn cơm đơn giản như thế?
Liên tiếp nhiều người cơm nước no đủ quay về. Kết quả tất cả đều bị phạt.
Các chiến binh nano có chút băn khoăn, một tên trong số đó cười lạnh nói:
- Tự ý rời khỏi doanh trại, các ngươi có biết đó là tội gì không?
Nói xong, hắn đánh rớt màn thầu trong tay vài người, dùng chân đạp nát mấy cái màn thầu kia:
- Ngươi, ngươi, ngươi!
Chiến binh nano chọn ba người:
- Cầm màn thầu này lên ăn cho ta!
Tư quân bị điểm trúng cũng chẳng đám nói gì, lập tức cầm màn thầu dưới đất nhét vào miệng.
Chiến binh nano nhìn họ:
- Là ai bảo các người tới căn cứ ăn cơm?
Vừa nói xong, chiến binh nano chấn kinh. Ánh mắt mọi người dường như đều dừng trên người Nhâm Tiểu Túc….
Không chỉ thế, có người còn chủ động đứng ra chỉ vào Nhâm Tiểu Túc.
Cho nên, tất cả quân doanh đi ăn cơm đều là Nhâm Tiểu Túc kêu…
Như thế cũng tốt, xử phạt một mình Nhâm Tiểu Túc là được, sẽ không khiến đám người kia làm phản.
Kỳ thật những chiến binh nano này cũng rất bất đắc dĩ. Nếu chỉ một hai người thì không sao. Họ có thể trách phạt hết. Có điều hiện tại người bị phạt quá nhiều, vạn nhất khiến đám tư quân làm phản thì sao?
Cho nên, xử phạt một người để giết gà dọa khỉ là cách tốt nhất.
Thế nhưng có một số việc binh sĩ của Thần Cơ Doanh không ngờ tới. Hắn nhìn Nhâm Tiểu Túc buồn bực nói:
- Vì sao ngươi báo cho những người khác tới cứ địa ăn cơm?
Nhâm Tiểu Túc im lặng một lúc:
- Thịt kho tàu và đùi gà ở căn cứ ăn rất ngon a.
Quan quân Thần Cơ Doanh:
- …
Trong lúc nói chuyện, sắc mặt quan quân Thần Cơ Doanh thay đổi. Hắn quyết định đêm nay sẽ chọn Nhâm Tiểu Túc để lập uy!
Chỉ là lúc này Nhâm Tiểu Túc khẽ nói với một quan quân Thần Cơ Doanh:
- Nói chuyện riêng một chút nào.
Quan quân Thần Cơ Doanh khó hiểu đi tới đối diện Nhâm Tiểu Túc. Nhâm Tiểu Túc không chút do dự đưa ra giấy chứng nhận sĩ quan của tổ điều tra đặc biệt:
- Ta hoài nghi trong quân doanh có gián điệp của Khánh thị. Yêu cầu các ngươi phối hợp lùng bắt. Có điều bây giờ ta còn chưa có manh mối. Việc này ta biết ngươi biết, đừng để người thứ ba biết….
Quan quân Thần Cơ Doanh:
- …
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ, dù sao mưu đồ của Hồ Thuyết và Lý Thần Đàn quá nhiều. Chính hắn cứ úp nồi đối phương là được, có sẵn nồi, ngu sao không úp.
Sự việc xảy ra một đêm này khiến quan quân Thần Cơ Doanh khó lòng theo kịp. Hắn cảm thấy bản thân cần có thời gian tiếp thu…
Sĩ quan của tổ điều tra đặc biệt vì tra gián điệp của Khánh thị mà bảo mọi người tới căn cứ ăn cơm?
Mấy chuyện này có liên quan quái gì tới nhau đâu!
Tổ điều tra đặc biệt là một trong những phòng mà ngay cả Thần Cơ Doanh cũng phải kiêng kị. Chung quy Thần Cơ Doanh không có can đảm nói trong đội của mình không có bất kỳ gián điệp nào.
Mà tội gián điệp là tội nặng nhất trong thời gian chiến tranh diễn ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT