Lúc xuống núi, Nhâm Tiểu Túc phát hiện Trần Vô Địch buồn bực không vui. Trên thực tế, mỗi lần mấy chuyện phản bội này xảy ra, tinh thần Trần Vô Địch sẽ bị đả kích.

Giống như một đứa nhỏ đơn thuần đang vui vẻ vì giúp được người ngây thơ lương thiện. Nhưng từ từ thằng bé ấy phát hiện, sự lương thiện trên thế giới này như một hình tam giác trong tim nó. Mỗi lần hình tam giác này chuyển động sẽ khiến trái tim hắn chịu tổn thương, làm hắn bất an lo lắng. Cứ thế mãi cho tới khi hình tam giác đó bị mài thành hình tròn.

Nhâm Tiểu Túc không nói gì với Trần Vô Địch. Đây là chuyện mà Trần Vô Địch phải tự mình vượt qua, chỉ khi hắn suy nghĩ thông suốt mới có thể thoát khỏi hiểm cảnh.

Xe vận binh không tới thẳng thị trấn, thời gian của họ còn nhiều. Đi tới thị trấn chỉ mất 3 tiếng, đi nhanh thì tầm 2 tiếng rưỡi là tới. Họ còn dư 2 tiếng nữa.

Nhâm Tiểu Túc chỉ họ đi theo một đường khác.

Lý Thanh Chính nghi ngờ hỏi:

- Chúng ta đi đâu đấy?

Nhâm Tiểu Túc nhìn Lý Thanh Chính:

- Đến nơi ngươi sẽ biết.

Nhâm Tiểu Túc dẫn theo Lý Thanh Chính mai phục ở một bên đường. Thậm chí hắn còn yêu cầu Lý Thanh Chính đổi thành quân trang của Lý thị, cũng đem theo giấy chứng nhận sĩ quan của đội điều tra đặc biệt nữa.

Lúc này, một chiếc xe vận binh đi tới từ xa. Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh bước ra giữa đường cản xe lại.

Người trên xe thấy Nhâm Tiểu Túc mặc quân trang của Lý thị thì ngừng lại. Trên xe là một tiểu đội của trạm gác khác. Tổ trưởng của họ nhảy xuống xe, cười làm lành:

- Trưởng quan, có chuyện gì a?

Nhâm Tiểu Túc đưa giấy chứng nhận ra:

- Đội điều tra đặc biệt. Ta hoài nghi trên xe ngươi có gián điệp, kêu họ xuống đây.

Tổ trưởng sửng sốt, hắn nhanh chóng kêu oan:

- Trưởng quan, chắc có gì hiểu lầm a. Chúng là chỉ là binh sĩ tư quân thôi.

- Ít nói nhảm đi.

Nhâm Tiểu Túc lạnh mặt nói:

- Chẳng lẽ ngươi chính là tên gián điệp kia?

Tổ trưởng không dám nói nữa. Hắn nhanh chóng kêu người xuống:

- Mau xuống, phối hợp để trưởng quan tra án!

Sau khi một đám binh sĩ xuống xe, Nhâm Tiểu Túc hỏi:

- Ai còn người nhà trên thị trấn?

Một người đàn ông yếu ớt giơ tay:

- Trưởng quan, người nhà của ta vẫn còn trên thị trấn.

Nhâm Tiểu Túc cười nói với tổ trưởng:

- Là hắn, đi theo ta!

Nói xong, Lý Thanh Chính dẫn theo một đội binh sĩ trói người đàn ông kia lại, trực tiếp lôi lên xe của mình.

Giờ khắc này, Lý Thanh Chính mới chấn kinh nhận ra, thì ra cách của Nhâm Tiểu Túc là cướp người a!

Kỳ thật Lý thị không sợ có người đào binh, chỉ cần nhân số đủ 30 người. Họ sẽ không nói gì, thế nhưng Lý Thanh Chính tuyệt đối không ngờ Nhâm Tiểu Túc lại làm thế này!



Này cũng quá hung ác rồi!

Thế nhưng người không chết thì ta chết. Hiện tại đám Lý Thanh Chính đâu thèm quan tăng sống chết của tổ đội khác. Ở thế đạo này, bản thân còn sống là tốt lắm rồi, quản cách gì làm chi!

Tổ trưởng kia nhìn trang phục đám binh sĩ của Lý Thanh Chính có điểm kỳ lạ. Sao họ chỉ mặc thường phục và trang phục tư quân thôi.

Tổ trưởng nghi ngờ:

- Trưởng quan, sao người bên cạnh ngoài toàn là tư quân vậy?

Nhâm Tiểu Túc im lặng một lúc:

- Đúng thế, ta ẩn nấp trong tư quân tra gián điệp đã lâu rồi!

Tên tổ trưởng kia cũng không dám nói gì. Chung quy thanh danh của đội điều tra đặc biệt vang xa, lại không có người mang dòng máu của Lý thị, ai cũng không dám đắc tội họ.

Nhâm Tiểu Túc phủi phủi vai, nói với Lý Thanh Chính:

- Xuất phát!

Nói xong, họ lên xe vận binh đi tới thị trấn.

Nhâm Tiểu Túc nhìn hán tử bị trói kia, hắn nói với Trần Vô Địch:

- Cởi trói cho hắn đi.

Hán tử kia sợ tới phát khóc:

- Trưởng quan, ta thật sự không phải gián điệp.

- Ừ.

Nhâm Tiểu Túc gật đầu:

- Từ hôm nay trở đi, ngươi là người của tổ đội tác chiến này.

Hán tử có chút sửng sốt:

- Trưởng quan, ta không phải người của tổ đội tác chiến các người mà.

Binh sĩ tư quân bên cạnh chĩa họng súng và đầu hán tử.

Nhâm Tiểu Túc nói:

- Bây giờ ngươi đã là!

Vào ngay lúc này, tổ trưởng cùng đám người của tổ đội khác mới kịp phản ứng:

- CMN, đây là cướp người. Cái gì mà đội điều tra đặc biệt chứ. Quá vô sỉ a!

Một binh sĩ luống cuống:

- Tổ trưởng, vậy chúng ta là sao?

Tổ trưởng khẽ cắn môi:

- Đoán chừng không đuổi kịp họ đâu. Hơn nữa chúng ta cũng không biết thân phận của hắn là thật hay không. Chúng ta… kiếm người từ tổ đội khác vậy!

Trạm gác nơi này có tới mười mấy cái nên cũng có mười mấy tổ đội tác chiến.



Nhâm Tiểu Túc không biết, hắn vừa mở đầu thì những tổ đội khác vì cướp người mà đánh nhau tới người sống ta chết.

Chỉ có vài tổ đội đủ người thì không cần làm thôi.

Rất nhiều tổ đội tác chiến giống đám Nhâm Tiểu Túc. Mọi người đang lo phải làm sao thì cách thức này của Nhâm Tiểu Túc như mở ra một cánh cửa lớn cho họ…

Mười mấy trạm gác chỉ có hai ba đường xuống núi. Thế nào cũng sẽ đụng mặt.

Khi đám Nhâm Tiểu Túc tới thị trấn thì trời sắp sáng. Lúc này họ thấy mấy xe vận binh của Lý thị chạy cùng chiều với họ.

Khi thấy được xe của Nhâm Tiểu Túc, đối phương mở cửa kính nói vọng ra:

- Các người là tư quân của trạm gác hả?

Lý Thanh Chính sửng sốt:

- Đúng rồi.

- Trên đường đi các người có thấy đám người quần chiến không?

Lái xe hỏi.

- Không có, chúng ta đi từ sớm.

Lý Thanh Chính trấn tĩnh đám.

Tài xế hùng hổ hạ thấp cửa kính hơn:

- CMN, bọn họ đánh nhau loạn thành một đoàn! Mới sáng sớm đã gặp phải mấy chuyện này.

Nhâm Tiểu Túc và Lý Thanh Chính ngồi ở đầu xe tải. Hai người không ai lên tiếng, có điều họ cũng thầm đoán được chuyện gì đã xảy ra…

Lý Thanh Chính nhỏ giọng hỏi:

- Sẽ không sao chứ?

Nhâm Tiểu Túc có chút chột dạ:

- Hẳn không phải vấn đề gì lớn đâu…

Đầu tiên Nhâm Tiểu Túc đưa đám Nhan Lục Nguyên vào thị trấn, nói với họ sắp xếp xong thì đưa tin tới điểm tập kết.

Sáng sớm, Hồ Thuyết vừa được nghỉ ngơi sau một cuộc hội nghị. Kết quả chưa được vài phút một vị phụ tá cấp bậc sĩ quan đưa điện thoại vệ tinh tới:

- Trung tướng, người quản lý thành thành viên tư quân tìm ngài.

Hồ Thuyết hơi hơi sửng sốt:

- Hắn tìm ta làm chi?

Nói xong, Hồ Thuyết nhận điện thoại:

- Ta là Hồ Thuyết.

Kết quả đối phương nói một tràng oán trách. Bảo gì mà, dù binh sĩ đó là lưu dân nhưng trưởng quan của họ là dòng chính Lý thị. Đầu dây bên kia oán trách nửa ngày, Hồ Thuyết không vui lên tiếng:

- Ai thèm tranh giành người của ngươi. Cái tên tư quân cùi bắp kia ngươi có cho ta cũng chướng mắt, bớt dội nước bẩn lên người ta đi!

Nói xong, Hồ Thuyết liền cúp máy.

Ngay sau đó ông bắt đầu đau đầu. Vì ông biết rõ, đây lại là chuyện chết tiệt mà Nhâm Tiểu Túc gây ra!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play