Vốn cả ngày hôm nay tâm tình Hồ Thuyết rất tốt. Buổi sáng đánh quyền rồi dạy học cho đám nhóc. Nhâm Tiểu Túc không có ở đây, một ngày này thoải mái cỡ nào.

Đúng như Nhâm Tiểu Túc suy đoán, vốn Hồ Thuyết có thể sai người dẫn đám Nhan Lục Nguyên tới, như vậy chẳng phải bớt việc? Hồ Thuyết đúng là có mục đích riêng.

Nếu ông không làm thế, sao dụ Nhâm Tiểu Túc đi nơi khác được?

Mục đích khác không quan trọng, quan trọng có thể khiến Nhâm Tiểu Túc rời khỏi trạm gác. Chỉ cần như thế, ông cảm thấy cho Nhâm Tiểu Túc thân phận binh sĩ chính quy của Lý thị là vô cùng chính đáng.

Nhìn đi, Nhâm Tiểu Túc vừa đi là mất cả ngày, đi đi về về mấy 6 tiếng, có khi kéo dài tới 8 tiếng không chừng.

Cứ như được đi nghỉ phép vậy!

Có điều Hồ Thuyết tuyệt đối không nghĩ tới. Buổi chiều lại có người tới đưa điện thoại cho hắn, bảo người quản lý cục điều tra buôn lậu đang nổi giận đùng đùng.

Ban đầu Hồ Thuyết còn chưa rõ, nghe qua mới biết. Thì ra Nhâm Tiểu Túc điều tra buôn lậu tại thị trấn! Hệ thống quan quân của Lý thị đã được phân công rõ ràng, ngươi đoạt quyền của người khác là không được nha.

Lúc ấy Hồ Thuyết chấn kinh, không phải Nhâm Tiểu Túc đi đón người à. Sao bây giờ thành điều tra buôn lậu rồi!

Lúc này, Hồ Thuyết cúp máy nhìn Nhâm Tiểu Túc:

- Ngươi điều tra buôn lậu!

Nhâm Tiểu Túc cười:

- Giúp đỡ các ngươi mở rộng nghiệp vụ thôi. Lợi hại không?

Hồ Thuyết vô cùng đau đớn nói:

- Ta có kêu ngươi giúp không? Ngay cả sinh ý của đội điều tra buôn lậu ngươi cũng dám đoạt? Cũng có ảnh hưởng gì tới ngài đâu? Ngài nói xem?

Hồ Thuyết trừng mắt chuẩn bị nổi bão. Kết quả Nhan Lục Nguyên bỗng chạy tới, nhu thuận nói:

- Hồ Thuyết gia gia, chào ngài.

Hồ Thuyết vừa thấy Nhan Lục Nguyên mềm mại trắng trẻo thì nộ khí nhất thời xẹp xuống. Ông cười nói:

- Chào ngươi, chào ngươi.

- Dạ.

Nhan Lục Nguyên nói tiếp:

- Ta nghe ca ca nhắc tới ngài nhiều lần. Hắn nói ngài rất lợi hại, rất bác học. Lúc giảng bài thường đánh đúng trọng tâm. Ca ca bảo, sau này ta cũng phải cố gắng để được như ngài.

- Ha ha ha ha ha, vậy hả?

Hồ Thuyết hết giận:

- Ca ca ngươi thật sự nói thế?

- Vâng ạ. Cho nên ngài đừng giận nữa, hắn không cố ý đâu.



- Ừ, không tức nữa.

Mặt mày Hồ Thuyết hớn hở:

- Các người mau đem đồ bỏ vào trong phòng. Chúng ta bắt đầu nấu cơm, ơ, có nhiều nữ sinh thế.

- Cám ơn Hồ Thuyết gia gia.

Nhan Lục Nguyên quay người nháy mắt với Nhâm Tiểu Túc. Một trận cãi lộn hóa thành hư vô. Nhâm Tiểu Túc có chút dở khóc dở cười, Nhan Lục Nguyên có thể kết bạn với phái nữ, đúng là thiên phú mà…

Hồ Thuyết nhìn Nhâm Tiểu Túc nói:

- Em trai ngươi hiểu chuyện hơn ngươi nhiều. Mau chóng thu dọn đồ đạc. Hiện tại ta không muốn nhìn thấy ngươi!

Bấy giờ, Trần Vô Địch dẫn đám Tiểu Ngọc Tỷ đi tham quan trạm gác. Trạm gác không lớn, Tiểu Ngọc Tỷ lần lượt nhìn qua mấy gian phòng họ ở thì nhíu mày:

- Sao trong phòng bẩn thế. Mọi đám người ở cùng nhau sao không dọn dẹp?

Nhan Lục Nguyên nhỏ giọng nói thầm:

- Gần đây Tiểu Ngọc Tỷ như mắc bệnh sạch sẽ vậy. Chúng ta ở nhà đều sợ nàng. Trước khi ăn cơm không rửa tay là không cho ăn, Phú Quý thúc cũng thế…

- Tới tới tới, đám nữ hài cầm công cụ quét dọn. Trước tiên chúng ta dọn sơ qua một lần.

Tiểu Ngọc Tỷ chia việc cho đám nữ sinh, trông chẳng khác nào một quản gia. Mà đám nữ sinh cũng rất nghe lời nàng.

Nguyên bản trạm gác chỉ có một đám nam nhân chung sống. Hơn phân nửa đều là lưu dân, mọi người chưa được huấn luyện nên không biết phải vệ sinh doanh trại sạch sẽ. Chỉ nửa giờ qua đi, doanh trại rực rỡ hẳn lên, đám Lý Thanh Chính có phần không tin đây từng là chỗ họ ở.

Ngay cả cửa sổ thủy tinh mà đám Tiểu Ngọc Tỷ cũng lau qua một lượt. Trong phòng nhất thời sáng hơn, trở nên ngay ngắn gọn gàng hơn!

Nhâm Tiểu Túc cảm thán, Tiểu Ngọc Tỷ càng ngày càng giống bà nội trợ a.

Đám Lý Thanh Chính thấy một đám nữ sinh ra ra vào vào dọn dẹp, hai mắt không rời.

Mà mỗi lần đám nữ sinh thấy Nhâm Tiểu Túc và Nhan Lục Nguyên đều tươi cười thật ngọt ngào.

Một đám lão già ngồi bên cạnh đống lửa nướng thịt. Lý Thanh Chính cảm khái:

- Tiểu Túc huynh đệ đúng là lợi hại a!

Nói xong, họ hâm mộ tới mức muốn chảy nước mắt.

Lúc này, Tiểu Ngọc Tỷ đi tới trước cửa thở dài một hơi:

- Rốt cục cũng quét dọn xong.

Nàng nhìn người ngồi bên đống lửa:

- Ăn hết thịt nướng, ta lại xào vài món cho các người.

Vương Phú Quý cười nói với Nhâm Tiểu Túc:



- Hiện tại người trong nhà đều nghe theo Tiểu Ngọc Tỷ, bằng không chắc loạn lên tới trời. Tiểu Túc, xem ra sắp tới Lý thị sẽ khai màu chiến tranh, liệu có ảnh hưởng gì tới chúng ta không?

Nhâm Tiểu Túc hỏi:

- Thăm dò được hàng rào 88 ở đâu chưa?

- Không có.

Vương Phú Quý lắc đầu:

- Bất quá ngươi thử hỏi vị lão gia kia xem, ta thấy ông ấy biết khá nhiều đấy.

Nhâm Tiểu Túc nhìn Hồ Thuyết, lúc trước vì lo Hồ Thuyết sẽ thông đồng với địch nên hắn không hỏi. Chung quy khi đó Nhâm Tiểu Túc nghĩ, Hồ Thuyết là cao tầng của Lý thị, nhất định sẽ đứng về phía Lý thị. Bây giờ hắn đã biết thêm nhiều chuyện hơn, hẳn có thể hỏi thăm một chút.

Nhâm Tiểu Túc kêu mọi người ngồi xung quanh đống lửa. Còn Nhâm Tiểu Túc thì ngồi bên cạnh Hồ Thuyết:

- Ngươi biết hàng rào 88 ở đâu không?

- Hàng rào 88 của Dương thị?

Hồ Thuyết nhìn Nhâm Tiểu Túc:

- Ngươi hỏi làm gì?

- Ta cũng nói thẳng, kỳ thật chúng ta vốn muốn tới hàng rào 88. Ai ngờ bị trưng binh tới đây.

Nhâm Tiểu Túc nói.

- Ta khuyên ngươi không nên nghĩ tới nữa.

Hồ Thuyết nói:

- Hàng rào 88 năm ở hướng đông bắc của hàng rào 108. Hiện giờ chỗ đó là tiền đồn có trọng binh của Lý thị và cả Dương thị. Hai bên cách nhau ba hàng rào, một mình ngươi có thể đi được nhưng người bên cạnh ngươi thì thế nào? Việc này không dựa vào thân phận đội điều tra đặc biệt mà làm được đâu.

- Thật muốn chiến tranh?

Nhâm Tiểu Túc nghi hoăc.

- Không chỉ thế, Khánh thị cũng phát binh ở chỗ giao nhau của ba hàng rào.

Hồ Thuyết liếc mắt nhìn Nhâm Tiểu Túc:

- Hiện tại Lý thị vẫn chưa giải quyết xong vật thí nghiệm ở hàng rào 109. Tình hình lại hết sức căng thẳng. Bây giờ người muốn đi xuyên qua chiến trường tới hàng rào 88, trước hết nên chuẩn bị tổn thất người đi. Chiến trường là đạn pháo, mà chúng thì không có mắt, không nhìn ngươi là ai mà bắn hay không đâu.

Nhâm Tiểu Túc nhíu mày:

- Vậy chúng ta ở đây chắc sẽ không sao chứ. Chúng ta trốn ở đây trước cũng được.

Hồ Thuyết thở dài:

- Binh lực Lý thị không quá nhiều. Nói không chừng sẽ kéo tư quân của trạm gác ra tiền tuyến làm bia đỡ đạn đấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play