Lúc tiếng sói vang lên, nội tâm đội trưởng Chu và đám Lâm Tề nặng nề hơn. Lúc truy kích, bọn họ không xem đàn sói là một mối nguy.
Theo họ, đàn sói hẳn đang ở nơi xa. Rõ ràng bên kia tụ tập rất nhiều binh lực vây quét chúng. Hiện tại họ lại phát hiện một điều cực kỳ kinh khủng, nguyên lai phạm vi hoạt động của đàn sói là ở đây!
Vì sao? Trạm gác đàn sói tập kích lần trước cách nơi này rất xa. Nếu đây là phạm vi hoạt động của đàn sói, vì sao đám Nhâm Tiểu Túc không có chuyện gì?
Đội trưởng Chu suy nghĩ hai giây rồi lạnh lùng nói:
- Chỉ sợ quy mô hành động của trạm gác bên kia quá lớn, khiến đàn sói kinh sợ mà chạy tới đây. Chúng ta đã đánh giá thấp cảm ứng về nguy hiểm của đàn sói rồi.
- Chắc là thế…
Lâm Tề sợ hãi nói:
- Vậy bây giờ chúng ta làm sao đây?
- Còn làm sao nữa, nhanh chóng rút lui!
Đội trưởng Chu hạ giọng quát:
- Không muốn chết thì đi mau, quay về trạm gác bên kia. Nói không chừng đàn sói sẽ bị người của trạm gác hấp dẫn, đó là cơ hội liều mạng duy nhất của các ngươi!
Trong lúc nói chuyện, đội trưởng Chu đã bắt đầu khởi động người máy nano. Cả người hắn tựa như một cỗ máy mạnh mẽ hữu lực, người khác thấy thể cũng chẳng quan tâm mà nhanh chóng chạy sát theo!
Thế nhưng không phải ai trong đội cũng có người máy nano. Chiến sĩ điều khiển ngân xà chạy sau lưng họ rống to:
- Dẫn ta đi cùng a!
Không có người máy nano, hắn chỉ là một người bình thường mà thôi. Căn bản không có khả năng thoát khỏi sự truy sát của đàn sói. Vì thế phải nhờ người giúp đỡ.
Thế nhưng đám chiến hữu vốn xưng huynh gọi đệ với hắn, tuy nghe hắn gào to nhưng chẳng ai chịu dừng lại.
Đây là hậu quả vì chưa thông qua huấn luyện chính thức. Khi đối mặt với nguy hiểm, họ chẳng khác nào đám lưu dân ô hợp!
Mắt thấy bóng lưng đồng đội ngày càng xa. Chiến binh nano kia càng thêm tuyệt vọng, thậm chí hắn đã nghe âm thanh di chuyển của đàn sói từ trong rừng!
Không biết vì sao hắn có phần hối hận vì trở thành chiến binh nano. Tuy không thành chiến binh nano sẽ trở thành lưu dân, nói không chừng như thế còn sống lâu hơn được một chút.
Vào lúc này, khi quay đầu lại hắn không chỉ thấy đàn sói, hắn còn thấy một thiếu niên đi song song với lang vương. Đàn sói đi theo sau họ, dường như địa vị của thiếu niên này rất cao.
Đây không phải là Nhâm Tiểu Túc, thiếu niên mà họ xem thường ở trạm gác đó sao?
Chỉ nghe Nhâm Tiểu Túc lên tiếng:
- Không cần lo họ sẽ chạy thoát. Ta đã tính toán tốc độ của họ, hơn nữa đã dùng ảnh tử dẫn họ vào sâu trong núi. Bây giờ dù họ dùng toàn lực chạy thoát thân, qua hơn mười phút người máy nano sẽ hết năng lượng. Khi đó chẳng khác nào một người bình thường cả.
Đúng như Nhâm Tiểu Túc phỏng đoán, điểm chí mạng của người máy nano hiện tại chính là nguồn năng lượng. Dựa vào năng lượng sinh học của cơ thể vật chủ thì quá chậm, hoàn toàn không kịp để sử dụng.
Cho nên, chiến binh nano thích hợp nhất là phải tấn công chớp nhoáng chứ chẳng thể chiến đấu bình thường.
Đương nhiên, Nhâm Tiểu Túc cũng không xác định được hiện tại nội bộ Lý thị có phương pháp giải quyết vấn đề này không.
Lang vương và Nhâm Tiểu Túc đi tới trước mặt chiến binh kia. Một người một sói trông chẳng chút liên quan gì nhau. Thế nhưng chiến binh nano cảm thấy trừ một người một sói kia ra, cả hắn và quang cảnh xung quanh như chỉ còn hai màu trắng đen. Các người có để tâm đến cảm giác của hắn không hả?
Hơn nữa, vì sao thiếu niên này có thể bình an vô sự đi chung với đàn sói. Việc này quá khó tin rồi?
…Trạm gác bên cạnh bị tập kích có quan tâm tới thiếu niên này chăng?
Đột nhiên, lang vương nhìn chiến binh nano này, sau đó nâng móng vuốt lên như muốn nói gì với Nhâm Tiểu Túc.
Sắc mặt Nhâm Tiểu Túc có chút thay đổi:
- Hắn không còn người máy nano, sao ta phải đổi với ngươi chứ. Hơn nữa người máy trên người hắn là ta tự mình nghĩ cách cướp mà!
Chiến binh nano ngơ ngác nhìn Nhâm Tiểu Túc. Bỗng nhiên hắn ý thức được, bóng đen hồi sáng cũng là do Nhâm Tiểu Túc gây nên, cho nên thiếu niên này chính là siêu phàm giả!
Chỉ thấy lang vương lắc đầu: Ta không biết!
Nhâm Tiểu Túc đen mặt móc một lọ hắc dược đưa nó:
- Được rồi, không thèm chấp nhặt với sói.
Lang vương thấy hắc dược liền vui vẻ. Nhâm Tiểu Túc nói:
- Ta đuổi theo họ, các người xử xong hắn thì đuổi theo.
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc chuẩn bị rời khỏi đây. Vẻ mặt chiến binh nano còn lại trở nên kinh hoàng:
- Ngươi đừng đi mà. Chúng ta là đồng loại, sao ngươi có thể để ta cho sói ăn thịt?
Nhâm Tiểu Túc quay đầu lại cười nói:
- Làm bạn với các người còn không bằng múa cùng sói.
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc liền chạy vào rừng, bỏ lại chiến binh nano nhìn theo bóng lưng cô độc lại kiên quyết của hắn.
Trong nháy mắt, chiến binh nano đã hiểu nhiều điều: Thì ra người kia bảo món chính của họ là thịt không phải xạo.
Nguyên lai, đàn sói không công kích trạm gác kia là vì Nhâm Tiểu Túc, không hơn!
Hơn nữa, chiến binh nano chú ý, Nhâm Tiểu Túc biết rất rõ về đàn sói.
Lúc trước họ nghĩ, ảnh tử kia đoạt người máy nano cũng chẳng làm được gì.
Nhưng hiện tại chiến binh nano nhận ra không phải thế!
Nhâm Tiểu Túc chạy đi, hắn nghe sau lưng vang lên tiếng thét nhưng biểu tình chẳng có chút biến hóa gì.
Năm con rắn nhỏ đã giúp thiết giáp bao trùm cổ tay của hắn. Chặng đường gom trọn vẹn thành một thiết giáp còn xa lắm.
...
Đám Lâm Tê toàn lực chạy trốn, dù trên mặt, trên người bị bụi cây quẹt tùm lum cũng chẳng dám quản.
Người máy nano trên người họ còn chưa đủ chèo chống, gia tăng lực lượng trên cả thân thể. Cho nên làn da của họ chẳng khác nào người bình thường cả.
Chạy được một lúc, tốc độ đội trưởng Chu dần chậm hơn:
- Dường như đàn sói không đuổi theo?
- Đúng thế.
Lâm Tê kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ chúng không phát hiện chúng ta?
- Không có khả năng.
Đội trưởng Chu lạnh giọng phản bác:
- Nhất định phải có nguyên nhân gì đó.
Đội trưởng Chu suy đoán, chẳng lẽ đàn sói biết họ là chiến binh nano, có năng lực chạy liên tục và cơ thể cứng rắn khó tổn thương nên tính đợi họ hao hết năng lượng mới ra tay?
Bất quá hắn lập tức chối bỏ ý nghĩ này. Chúng quy đàn sói cũng không thể biết chuyện người máy nano. Trong quân đội Lý thị, người biết chuyện này trừ chiến binh nano thì không có nhiều.
Lúc này, đám Lâm Tê đã vứt không ít đồ, có điều họ vẫn chưa ngu tới mức bỏ luôn cả súng, chỉ ném lương thực đi mà thôi.
Thế nhưng Lâm Tê chợt phát hiện, từ đầu tới cuối đội trưởng Chu vẫn đeo balo trên người. Trong khi ánh sách bạc trong mạch máu của những người khác đã dần ảm đạm mà mạch máu của đội trưởng Chu thì không.
Lam Tê hỏi:
- Đội trưởng, trong balo ngươi có thiết bị nạp năng lượng cho người máy nano?
Đội trưởng Chu liếc gã:
- Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT