Vào sân nhỏ, Tiểu Ngọc Tỷ đi một vòng quanh Nhâm Tiểu Túc. Vốn nàng tưởng Nhâm Tiểu Túc sẽ gầy đi một vòng. Kết quả Tiểu Ngọc Tỷ lại phát hiện Nhâm Tiểu Túc đã béo lên không ít…

Nàng kéo Nhâm Tiểu Túc vào sân:

- Ta chuẩn bị cho các ngươi rất nhiều đồ ăn ngon. Còn có quần áo mới cho năm mới. Trời lạnh, các ngươi cũng nên đổi chăn bông dày hơn. Ngươi không cần lo ở nhà thiếu thốn, chúng ta sống rất tốt…

Nhâm Tiểu Túc đi theo sau lưng Nhâm Tiểu Túc cười mà không nói. Kỳ thật Tiểu Ngọc Tỷ là người có tính tình mềm mại nhất trong nhà. Bình thường không thấy có gì khác, nhưng thiếu nàng trong nhà trở nên lạnh lẽo hơn.

Nhâm Tiểu Túc hỏi:

- Gần đây trong nhà có chuyện gì không? Có ai tới gây phiền tới không?

Lần này quay về, Nhâm Tiểu Túc muốn xem đám Nhan Lục Nguyên có gặp phiền toái gì không. Nếu có sẽ giải quyết cho họ.

- Cũng không có gì. Bây giờ trong thị trấn rất loạn. Đám binh sĩ đó chẳng khác nào sói đói. Bình thường cần chuyện gì chỉ có lão Vương ra ngoài thôi, chúng ta không hay ra ngoài.

Tiểu Ngọc Tỷ giải thích:

- Như vậy để tránh người xấu nhớ thương.

- Ừ, chỉ có thể như vậy.

Nhâm Tiểu Túc cảm thấy lòng cảnh giác của đám Tiểu Ngọc Tỷ rất cao. Nhâm Tiểu Túc nói với đám nữ sinh:

- Các ngươi học hỏi Tiểu Ngọc Tỷ, hai ngày này sẽ kiếm cho các người mỗi người một con dao phòng thân. Nếu có người quấy rối, các người cứ lấy dao găm ra đâm hắn.

Một nữ sinh do dự nói:

- Nhưng chúng ta là con gái…

Nhâm Tiểu Túc nghe thấy thế thì im lặng một hồi:

- Vậy để lão Vương sơn dao găm thành màu hồng.

Đám nữ sinh sững sờ nửa ngày, bỗng nhiên cười nói:

- Vâng lớp trưởng.

Vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa. Tiểu Ngọc Tỷ nói thầm:

- Giờ này còn ai tới nữa.

Kết quả khi Tiểu Ngọc Tỷ ra mở cửa thì âm thanh nam tử vang lên:

- Xin chào, ta tìm Nhâm Tiểu Túc.

Nhâm Tiểu Túc quay đầu lại. Giờ này người tới tìm hắn có thể đếm trên đầu ngón tay. Hơn nữa… âm thanh đối phương nghe rất quen thuộc!

Lý Thần Đàn!

Chỉ thấy Lý Thần Đàn mặc quân trang Lý thị đứng trước cửa. Nhâm Tiểu Túc do dự nửa ngày, kết quả Lý Thần Đàn cười mở lời:

- Làm sao, không chào đón ta?

- Mời vào.

Nhâm Tiểu Túc lên tiếng để Tiểu Ngọc Tỷ cho Lý Thần Đàn vào. Ngay sau đó, hắn nhỏ giọng nói với những người khác:



- Vào nhà hết đi.

Lúc này, mọi người đều nhận ra có gì đó không đúng, cũng biết đây là khách không mời. May mà lão Vương và Lý Thanh Chính đã ra ngoài, bằng không Nhâm Tiểu Túc cũng không cho Lý Thần Đàn vào.

Lý Thần Đàn vào tiểu viện, hiếu kỳ đánh giá xung quanh. Hắn ngồi trên ghế đá trong sân:

- Nơi này ấm quá, rất có không khí gia đình.

Nhâm Tiểu Túc nhìn quân trang trên người Lý Thần Đàn:

- Sao người biết ta ở đây?

- A.

Lý Thần Đàn như nhớ ra gì đó:

- Ta thôi miên mấy nhà xung quanh, khi họ thấy có thiếu niên lạ mặt vào nhà sẽ báo ta biết.

Lý Thần Đàn cũng không e dè nói ra chuyện này. Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ hỏi:

- Ngươi không biết làm vậy là không tốt à?

- Có năng lực thì xài thôi.

Lý Thần Đàn cười nói:

- Ta cũng không khiến sinh hoạt bình thường của họ bị ảnh hưởng.

Lúc này, Lý Thần Đàn như thiếu niên đẹp trai nhà bên. Người mặc một thân quân trang trẻ tuổi tài cao. Thế nhưng người bên ngoài không thể người đây là người đã tại ra trận tai nạn của hàng rào 109.

- Ngươi tới tìm ta làm gì?

Nhâm Tiểu Túc liếc mắt nhìn Lý Thần Đàn.

Lúc này, Tiểu Ngọc Tỷ đi tới, đặt một bình trà và hai chung trà lên. Lý Thần Đàn thân thiết cười nói:

- Cảm ơn Tiểu Ngọc Tỷ.

- Ta cảnh cáo ngươi, không được thôi miên người bên cạnh ta.

Vẻ mặt Nhâm Tiểu Túc không tốt nói.

- Không có.

Lý Thần Đàn nâng chén trà lên, cười nói:

- Chúng ta là bạn bè mà, sao có thể thôi miên người bên cạnh bạn bè chứ.

Lý Thần Đàn nhẹ nhàng cầm chén trà ấm áp trong tay, hơi nước nhẹ nhàng bốc lên. Không khí trong sân rất an tĩnh và hài hòa.

- Nghe nói ngươi đang ở trạm gác phương xa, gần đây tốt chứ?

Lý Thần Đàn mỉm cười, nói chuyện với Nhâm Tiểu Túc chẳng khác nào nói chuyện với bạn bè lâu năm cả.

Nhâm Tiểu Túc không để ý mà đáp:



- Cũng được, bình thường thôi.

Kết quả một lúc sau, Lý Thần Đàn lên tiếng:

- Ta nghe nói bên Lý thị có hai chiến binh điều khiển người máy nano đã mất tích, còn là người thuộc dòng chính của Lý thị nữa. Về sau ta liền tra danh sách binh sĩ trạm gác thì thấy tên ngươi. Khi ấy ta liền biết nhất định là do ngươi làm.

Nhâm Tiểu Túc nhíu mày không trả lời. Người thông minh nói chuyện với nhau không cần nhiều lời. Hai bên cũng không cần xác thực suy nghĩ của đối phương, Nhâm Tiểu Túc chỉ muốn biết ý định của Lý Thần Đàn.

Lý Thần Đàn nói tiếp:

- Nguyên bản từ sau lần từ biệt ở hàng rào 109, ta tưởng phải vài năm sau chúng ta mới gặp lại nhau. Không ngờ nhanh thế đã gặp mặt. Ta nghe nói đàn sói tập kích trạm gác, là trạm gác bên cạnh các ngươi. Ở đó lại có một chiến sĩ đặc biệt mất tích, ta cũng nghĩ là ngươi làm. Ta điều khiển người, ngươi điều khiển sói, chúng ta đúng là có duyên nha.

Nhâm Tiểu Túc vui cười:

- Ngươi có mục đích gì cứ nói thẳng, không cần lượn lờ vòng co.

Nhâm Tiểu Túc biết không cần biện giải làm gì, chỉ càng khẳng định suy đoán của đối phương mà thôi. Việc này cũng chẳng có gì sau, nếu Lý thị biết có một siêu phàm giả lợi hại tồn tại, chỉ sợ cũng chú ý tới.

Tỷ như Hồ Thuyết vậy, hẳn ông ta cũng phát hiện việc này.

Nhưng mà lúc này, bỗng nhiên Lý Thần Đàn nghiêm túc nói:

- Khả năng cao bây giờ ngươi còn hiểu lầm ta. Hôm nay ta tới đây thật sự chỉ để kiếm người nói chuyện, chung quy bạn bè của ta không có nhiều.

Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ:

- Ngươi cảm thấy thế nào mà nghĩ ta là bằng hữu của ngươi?

Lý Thần Đàn cười nói:

- Nhìn ngươi có cảm giác rất thân thiết.

- Được rồi.

Nhâm Tiểu Túc lảng sang chuyện khác:

- Sao ngươi mặc quân trang?

- Bây giờ ta là lính phục vụ của Lý thị.

Lý Thần Đàn nhìn nhìn quân trang trên người mình:

- Rất vừa người đúng không? Ngày mai chúng ta sẽ tới tiền tuyết hàng rào 109, ở đó có không ít vật thí nghiệm nha.

Nguyên bản Nhâm Tiểu Túc cho rằng Lý thị sẽ vận dụng hỏa lục, khi đó vật thí nghiệm chạy trời không khỏi nắng. Có điều Lý Thần Đàn xuất hiện, chỉ sợ trận chiến này lại xuất hiện thêm nhân tố bất ổn.

Thậm chí Nhâm Tiểu Túc còn cảm thấy, e rằng đội quân này của Lý thị sẽ không thể quay về.

Mục tiêu Lý Thần Đàn vừa mới bắt đầu là tất cả hàng rào của Lý thị chứ không phải Lý thị.

Dù có kéo thêm người chôn cùng hắn cũng không tiết.

Nhâm Tiểu Túc thầm thở dài trong lòng. Lúc trước Lý thị nhốt thằng này vào viện tâm thần không sai chút nào. Trần Vô Địch và hắn đều không bình thường.

Lý Thần Đàn đứng dậy đi ra ngoài:

- Cao hứng tới, cao hứng về. E rằng lần ly biệt này phải rất lâu mới gặp lại. Ngươi bảo trọng. Gần đây có người ngấp nghé nữ nhân trong nhà của ngươi. Ngày mai khi ngươi rời khỏi hắn cũng tự sát. Ngươi không cần lo việc này, xem như đây là món quà nhỏ ta tặng ngươi, xin vui lòng nhận lấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play