Gom tất cả muối trong trạm gác lại có thể miễn cưỡng ướp một con dê rừng. Hiện giờ Lý Thanh Chính như phát hiện chuyện gì mới lạ lắm, vô cùng phấn khởi nói:
- Sắp tới tết âm lịch đúng không? Dù là lưu dân cũng muốn mấy ngày này êm ấm một chút. Chúng ta có nhiều thịt thế này, chỉ cần lang vương tiếp tục đưa thịt. Mọi người có thể tới thị trấn bán lấy tiền rồi.
Lý Thanh Chính nói.
Nghĩ tới đây, Lý Thanh Chính như đang mơ tưởng bản thân trở thành người giàu trong thị trấn vật.
Nhâm Tiểu Túc rắc một lớp muối lên thớ thịt rồi ngẩng đầu nhìn Lý Thanh Chính:
- Quân đội Lý thị cho phép chuyện này hả?
- Ta lén bán thôi.
Lý Thanh Chính vui tươi hớn hở nói.
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Ngươi có quen biết gì với chủ quán đó không?
- Không có.
Lý Thanh Chính nói:
- Có điều thịt là thứ đắt hàng. Bán rất tốt mà.
Nhâm Tiểu Túc thở dài:
- Trước kia lúc mừng năm mới các người được ăn thịt hả? Không phải ai cũng mua được thịt đâu, đa phần mọi người đều mua tí mỡ heo về để ăn mừng năm mới thôi. Thứ này phải bán vào hàng rào mới đáng giá. Ta đề cử với ngươi một người. Bằng hữu của ta là Vương Phú Quý, với năng lực của hắn, có một chút quan hệ với người trong hàng rào không khó.
Hai mắt Lý Thanh Chính sáng lên:
- Thật không?
Lý Thanh Chính biết Nhâm Tiểu Túc nói thật. Trạm gác bỗng nhiên biến thành nơi cung cấp thịt, thế nhưng sức mua của thị trấn quá thấp. Căn bản lợi nhuận không bao nhiêu, thậm chí có khi còn chẳng bán được, trừ phi hắn hạ giá xuống.
Cho nên, việc buôn bán hợp cách rất quan trọng.
Bây giờ, Nhâm Tiểu Túc vẫn phải ẩn nấp ở trạm gác chờ thời cơ, đợi người máy nano đợt tiếp theo… Cho nên hắn cần Lý Thanh Chính xuất đầu lộ diện.
Móc nối quan hệ cho Lý Thanh Chính và Vương Phú Quý, hắn cũng có thể dễ dàng đi tới thị trấn hơn. Với cả họ còn có thể lấy thêm một phần tiền lời nữa…
Ở phương diện này, năng lực của lão Vương dùng rất tốt…
Bất quá, lúc này Lý Thanh Chính có phần nghi hoặc:
- Không phải ngươi là học sinh trong hàng rào à. Sao biết được trong lưu dân trong thị trấn sống thế nào?
Nhâm Tiểu Túc liếc nhìn Lý Thanh Chính:
- Ta cũng là lưu dân.
Khi lương thực tiếp tế tới, Lý Thanh Chính dặn mọi người cất kỹ thịt để tránh bị đám tư binh kia dòm ngó:
- Nhất định phải giấu cho kín. Bằng không bọn người kia thấy được thịt sẽ cướp đi rất nhiều đó.
Xe vận chuyển vật tư đi trên đường đã tới trạm gác. Kết quả đối phương chỉ bỏ một túi gạo xuống, một hạt muối cũng không có. Lý Thanh Chính có chút sững sờ:
- Muối đâu?
- Có gạo là tốt lắm rồi.
Hai binh sĩ kia hút xì gà:
- Mau ký tên xác nhận đi, bằng không ngay cả gạo và mì cũng chẳng có.
- Ít nhất cũng phải có một tí muối chứ.
Lý Thanh Chính nghẹn họng nửa ngày mới nói.
- Ngươi muốn không, không muốn chúng ta đem về?
Tư binh nói.
Lý Thanh Chính cắn trăng nói:
- Muốn!
- Có là tốt rồi, bao nhiêu lưu dân không có cơm mà ăn đó!
Đối phương nói xong thì lên xe rời đi. Lý Thanh Chính không dám nói gì nữa.
Chờ xe đi xa, hắn mới mắng to:
- Nhất định đám khốn kiếp này đã cắt xén quân lương. Đây là muốn chúng ta ăn cơm với rau dại hả?
Kết quả, khi mọi người mở bao ra thì phát hiện trong đó gần nửa bao toàn là cát!
- Có xem chúng ta là con người không vậy.
Một binh sĩ căm giận bất bình.
Nhâm Tiểu Túc thở dài, nói với đám nam sinh:
- Đây chính là thế giới mà các ngươi chưa từng tiếp xúc tới.
Xe vận chuyển vật tư vừa đi. Dưới sườn núi lại xuất hiện một xe chở lính. Mọi người im lặng nhìn chiếc xe tới gần, không ai biết chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ thấy trên xe là một tổ đội tác chiến ăn mặc chỉn chu, trên vai vác súng đi xuống. Mọi người nhận ra đây là binh đoàn chính quy của Lý thị. Lý Thanh Chính bình tĩnh lại, đi tới cười nói:
- Các bị quân gia, các ngài tới trạm gác của ta có chuyện gì?
Sĩ quan cầm đần binh sĩ lạnh lùng nói:
- Mấy hôm trước có người tới tuần tra trạm gác của các ngươi không?
Nhâm Tiểu Túc nghe vậy thì rùng mình. Mấy ngày nay hắn đang đợi xem có người tới điều tra không, ai ngờ bây giờ tới thật rồi.
Nguyên bản Nhâm Tiểu Túc đang suy nghĩ có nên dùng việc này câu thêm vài người máy nano chăng. Không ngờ đối phương cũng chẳng ngốc, trực tiếp cử một tổ đội tác chiến tới.
Đương nhiên, việc này cũng hợp lý thôi. Chung quy hai chiến binh tinh nhuệ bỗng nhiên mất tích, họ tăng cường phòng bị cũng là hiển nhiên thôi.
Nhâm Tiểu Túc chỉ quan tâm trên người đối phương có người máy nano không thôi. Thế nhưng hắn chẳng thể mạo hiểm như thế.
Lý Thanh Chính giải thích:
- Mời vào mời vào. Hai vị binh sĩ trẻ tuổi kia chỉ dừng lại chỗ chúng ta tầm 10 phút là rời đi rồi.
- Phải không?
Sĩ quan kia bước vào trạm gác, đột nhiên hỏi:
- Có phải mùi máu không? Nơi này của các người từng có người chiến đấu?
Tất cả mọi người đều sững sờ, không ai nghĩ tới mũi thằng này linh như cẩu vậy. Phải biết họ làm thịt được vài hôm rồi, hẳn mùi máu đã sớm tản đi.
Nhất thời, binh sĩ sau lưng sĩ quan kia vác súng lên, chĩa vào đám Nhâm Tiểu Túc. Lý Thanh Chính vội cười làm lành:
- Là chúng ta mới sắn thú, vừa rồi ướp thịt khô, chưa kịp lấy ra phơi nắng.
Nói xong, Lý Thanh Chính nhanh chóng đi tới mở cửa phòng bếp, thịt khô được đặt trên bếp lò lộ ra.
Sĩ quan nhíu mày:
- Khó trách còn lẫn vào mùi thịt dê.
Lúc này, sĩ quan nói tiếp:
- Lục xoát trạm gác.
Đám binh sĩ chỉ chừa lại 5 người, còn lại chen chúc vào phòng ốc mà điều tra. Đám Nhâm Tiểu Túc chẳng dám động đậy gì.
Không bao lâu sau, đám binh sĩ nhao nhao trở về báo cáo:
- Không phát hiện có gì dị thường.
Sĩ quan cười lạnh:
- Chỉ kiểm tra theo thông lệ thôi, mong các vị đồng nghiệp bỏ qua cho.
Kỳ thật sĩ quan cũng không thấy trạm gác này có vấn đề gì. Việc đi săn thì ai cũng có, chỉ là con mồi nhiều hay ít mà thôi.
Thứ hắn cần tìm là xe, thi thể và tài vật trên người hai binh lính trẻ tuổi kia. Chung quy, giết người giấu xe cũng không dễ. Nếu người nọ ham tài vật trên người binh sĩ thì nhất định để lại dấu vết.
Cỉ là lúc trước hắn đi trên đường không thấy dấu vết chiến đấu gì, cũng không thấy xe bị vứt bỏ nên cũng buống lỏng cảnh giác.
Dựa theo lộ tuyến hai người mất tích đã đi, hẳn họ gặp chuyện không may ở mấy trạm gác gần đây. Có điều sĩ quan phụ trách điều tra lại không phát hiện có gì dị thường cả.
Tên sĩ quan lần lượt hỏi từng người, bên cạnh có người ghi chép lại. Trong lúc hỏi, hắn không phát giác ai có tâm tình bất thường cả.
Hơn nữa, tên sĩ quan nói nửa ngày mới phát hiện nơi này toàn là nạn dân chạy nạn, hoặc từng là lưu dân trong thị trấn. Không được trang bị quân trang hay súng ống gì cả, như thế thì giết hai quân tinh nhuệ thế nào được?
- Đi tới trạm gác khác.
Âm thanh lạnh lùng của sĩ quan vang lên. Hắn quyết định xem thêm mấy cái trạm gác gần đó rồi nói tiếp.
Nhâm Tiểu Túc có chút tiếc hận, một đống người máy nano đi mất rồi…
Bất quá Nhâm Tiểu Túc biết, việc điều tra sẽ không chấm dứt đơn giản như thế, nhất định họ sẽ quay lại điều tra chặt chẽ hơn. Chết hai quân tinh nhuệ, còn là người của tập đoàn nữa.
Có điều khi xe vận binh xuống nói, mọi người chợt thấy đàn sói biến mất giữa rừng. Dường như đàn sói quyết định đi theo sau xe vận binh kia.
Nhâm Tiểu Túc cả kinh, không lẽ đàn sói muốn tiêu diệt binh sĩ tập đoàn Lý thị?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT