Vương Phú Quý biết việc này khó cưỡng cầu nên không do dự nữ. Trước tiên để đám Lý Tiểu Ngọc miễn làm tạp vụ trước rồi tính.

Vương Phú Quý quay về nói lại với Nhâm Tiểu Túc. Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ một chút rồi đáp:

- Có thể miễn trừ tạp vụ là tốt lắm rồi. Đến lúc đó, ngươi dẫn mọi người tới định cư ở thị trấn. Đợi tới hôm nào đó chúng ta rời đi cũng có đủ người.

Hiện trong đội ngũ có 10 người cần đi nghĩa vụ quân sự. Đó là Trần Vô Địch, Nhâm Tiểu Túc và tam nam sinh, những người khác có thể sống tạm ở thị trấn.

Trong khoảng thời gian khó khăn này, ai có thể hài lòng như ý? Được như vậy đã tốt lắm rồi.

Đám tư binh nhận hối lộ xong thì rời đi. Một giờ sau tới bên ngoài hàng rào 108. Điều khiến Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc là nơi này so với những thị trấn hắn từng tới thì náo nhiệt hơn nhiều.

Chỉ thấy mấy chiếc xe công trình không ngừng lui tới. Bên ngoài thị trấn là quân doanh bao la, phảng phất như binh lực của Lý thị đã dồn hết tới hàng rào 108.

Tuy bây giờ mới là sáng sớm nhưng bên ngoài hàng rào vẫn cực kỳ náo nhiệt.

Nhâm Tiểu Túc khó hiểu. Tuy khoảng cách giữa hàng rào 108 và 109 rất gần nhưng có cần triệu tập nhiều binh sĩ thế này không?

Cả bọn xuống xe, người phụ trách áp giải họ rồi gom những người đã hối lộ thành một nhóm, đi vào thị trấn bằng lối nhỏ. Nhờ vậy mà tránh né việc làm tạp vụ, còn những người khác thì ở lại chờ lệnh.

Trưởng quan kia vui cười hớn hở:

- Ta tự giới thiệu trước. Ta là Lý Thanh Chính. Hiện tại sẽ dẫn các người đi kiểm tra sức khỏe. Để ta nói cho ngươi tin tốt này, chỉ cần đạt được hạt nhất trong lần kiểm tra sức khỏe này, nói không chừng các ngươi sẽ có cơ hội vào lại hàng rào. Dù sao Lý Thanh Chính ta không có cái mệnh đó, phải dựa vào vận khí của các vị rồi.

Nhâm Tiểu Túc nghe lời này thì thấy có chút nghi hoặc. Đây là kiểm tra sức khỏe bình thường à? Sao có thể quyết định việc lưu dân có được thân phận cư dân hàng rào không?

Họ đi theo Lý Thanh Chính tới trước một lều vải to. Lúc này, trong lều vải có vài người đi ra. Một trong những người đó hưng phấn nói:

- Ta có thể vào hàng rào rồi! Ta có thể sống trong đó rồi!

Lý Thanh Chính nhìn bộ dáng đối phương hưng phấn thì chậc chậc miệng:

- Số tên này tốt thật, một bước lên trời a.

Lý Thanh Chính nhìn đám Nhâm Tiểu Túc giải thích:

- Trước kia hắn là lưu dân bên ngoài hàng rào 107. Kết quả tới đây kiểm tra thể chất xong đã thành người hàng rào. Các ngươi thấy thú vị không?

Nhâm Tiểu Túc đứng bên ngoài lều nhìn bóng lưng người kia. Bỗng nhiên hắn cảm giác việc kiểm tra sức khỏe này có thể liên quan tới kỹ thuật mới của Lý thị.

Mọi người đứng xếp hàng chuẩn bị vào lều vải. Lúc này trong quân danh có hơn 10 người đang được kiểm tra. Không chỉ lưu dân mà ngay cả quân nhân Lý thị cũng có!

Nhâm Tiểu Túc đi vào.

Cảnh tượng trong lều vải không giống hắn tưởng tượng. Bên trong có vài người mặc áo khoác trắng đứng trước máy móc. Người cần kiểm tra thì ngồi trên ghế, trên đầu đeo một dụng cụ có đầy dây điện.

Chỉ thấy người mặc áo khoác dài màu trắng đọc số liệu;

- Chỉ số đồng bộ là 3%, bỏ qua.

Nói xong, nhân viên công tác tiếp nhận kiểm tra sức khỏe cho người khác lên tiếng:

- Ngươi không hợp

Nhâm Tiểu Túc chậm rãi đứng ở cuối đội ngũ. Hắn cảm thấy chuyện này có gì đó sai sai. Lý Thanh Chính cười ha hả:

- Thế nào? Ngươi không muốn vào hàng rào? Ta nghe nói trước kia các ngươi đều là cư dân hàng rào nha.

Nhâm Tiểu Túc liếc nhìn Lý Thanh Chính:



- Chẳng phải ngươi là cư dân hàng rào à?

- Không, vì tư quân cần mở rộng nên hiện ta được là trưởng quan. Trước kia chỉ là lưu dân thôi.

Lý Thanh Chính cười nói.

Thì ra Lý thị đang mở rộng quân đội. Ngay cả lưu dân cũng được sử dụng.

Lúc này, người mặc áo khoác trắng phía trước nói:

- Đồng bộ 81%. Thông qua, lưu lại hồ sơ.

Nhâm Tiểu Túc hỏi:

- Đồng bộ là sao?

- Ta cũng không biết.

Lý Thanh Chính nói:

- Dù sao thông qua là được vào hàng rào rồi, không thông qua thì là binh sĩ như ta.

Người vừa được thông qua là nạn dân đi chung với Nhâm Tiểu Túc. Hắn khó tin hỏi bác sĩ:

- Ta có thể tiến vào hàng rào ư?!

Bác sĩ nhìn hắn một cái, bình thản nói:

- Chúc mừng, tên.

- Ha ha ha, ta được vào hàng rào rồi.

Nạn dân kia hưng phấn nói.

Bác sĩ không nhịn được hỏi lại:

- Tên?

- Lâm Tê! Ta là Lâm Tê!

Nạn dân hưng phấn nói.

Ngay sau đó có người dẫn hắn rời đi. Người trong đội ngũ lần lượt được kiểm tra. Tỷ lệ đồng bộ của 8 nam sinh lần lượt là 40-60%. Mà tiêu chuẩn được thông qua thì cao hơn thế.

Đến phiên Trần Vô Địch, bác sĩ cau mày:

- Đồng bộ 1%. Sao lại thấp như thế.

Trần Vô Địch không quan tâm. Bác sĩ để hắn rời đi, hắn nhỏ giọng hỏi Nhâm Tiểu Túc:

- Sư phụ, sao ta chỉ có 1% vậy. Thấp hơn những người khác rất nhiều.

- Có thể là thiết bị đo đạc không dùng được với ngươi...

Nhâm Tiểu Túc do dự một chút rồi nói tiếp:

- Vì đầu óc ngươi có bệnh nên chỉ được 1%.

Lúc này, bác sĩ thúc giục Nhâm Tiểu Túc lên kiểm tra. Nhâm Tiểu Túc đoán, chỉ số đồng bộ có hắn sẽ khó cao.

Nếu hắn bị chọn trúng thì làm sao đây. Phải biết hắn không muốn vào hàng rào a!



Trong chớp mắt đo đạc, bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc cảm thấy có từng sợi tơ như có như không muốn kết nối với đại não của hắn. Cảm giác đó cực kỳ chân thật, có điều không được những sợi tơ đó kịp tiếp xúc tới cung điện thì chúng đã bị đứt gãy!

Một khắc sau, âm thanh kinh ngạc của bác sĩ vang lên:

- Đồng bộ 0%!? Sau có thể?

Trần Vô Địch ở bên cạnh nhất thời cay mắt:

- Sư phụ, đừng quá khổ sở.

Ha ha ha

Lúc này Nhâm Tiểu Túc không khỏi nghi hoăc. Vừa rồi là vì cung điện nên số liệu bị ảnh hưởng ư?

Chỉ nghe bác sĩ đáp:

- Ghi lại, tiếp nhận thần kinh hoàn toàn thất bại.

Nói xong, bác sĩ nói với người sau lưng Nhâm Tiểu Túc:

- Tiếp theo.

Nếu Nhâm Tiểu Túc không nói với Trần Vô Địch câu kia. Nhâm Tiểu Túc sẽ rất bình thản đón nhận có quả này. Hiện tại hắn lại thấy có chút không phục a…

Tuy hắn cũng không muốn thông qua, nhưng mà cũng phải cao hơn Trần Vô Địch một chút chứ!

- Bác sĩ…

Nhâm Tiểu Túc chân thành nói:

- Ta cảm thấy cần phải đo lại. Dụng cụ nhất định có vấn đề. Bằng không sao có thể thấp như thế.

Bác sĩ nhìn Nhâm Tiểu Túc:

- Không được lãng phí tài nguyên, tiếp theo.

Nhâm Tiểu Túc bị đám Lý Thanh Chính lôi ra khỏi lều vải. Hắn hô to:

- Bác sĩ, cho ta cơ hội nữa đi!

Bác sĩ trong lều vải cười lạnh:

- Loại người này ta thấy nhiều rồi. Thử bao nhiêu lần cũng thế thôi. Phế vật.

Lúc này, người kết tiếp ngồi lên thiết bị. Bác sĩ có chút sững sờ:

- Sao lại không có phản ứng, không hiển thị số liệu nữa.

- Có phải bị hư không?

Có người nhỏ giọng nói.

Chỉ thấy bác sĩ kia nhấn mật mã 16 ký tự vào, mở ngăn tủ ướp lạnh đựng dụng cụ ra. Chỉ thấy bên trong là một bình chứa chất lỏng màu bạc.

Bác sĩ khó hiểu đổi một lọ khác vào, dụng cụ lập tức trở lại bình thường.

Lúc này, bác sĩ đưa chai chất lỏng cũ cho trợ thủ:

- Đưa về hàng rào kiểm tra. Khả năng người máy nano của chai này có vấn đề rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play