Phóng tầm mắt nhìn xung quanh, khắp nơi là một mảnh trắng xóa, cứ như lạc vào thế giới khác vậy.
Chuột đồng ta lớn trèo lên mặt đứng, đứng giữa tuyết trắng đào bới. Dường như nó đang tìm đồ ăn mới. Trong địa động nó cảm nhận được gần đây có đồ ăn. Đến mùa đông, da lông động vật đặc biệt dày hơn, chuột đồng nhìn qua chẳng khác nào một quả cầu lông xù.
Nhưng nó mới rời hang động không được bao lâu thì Nhâm Tiểu Túc núp trong đống tuyết phía sau nhào tới. Vì ẩn người trong tuyết lâu nên tuyết đã che lấp dấu vết và hơi thở của hắn.
Chuột đồng mập mạp giật mình, sợ tới mức da lông dựng đứng. Nó muốn chui lại vào hang nhưng không kịp nữa.
Tốc độ của chuột đồng bấy giờ rất nhanh. Nếu là người bình thường căn bản không cách nào bắt được nó. Chỉ có điều, lúc này một thanh chủy thủ đánh úp nó, cứng rắn đâm chết chuột đồng trên đường nhỏ.
Xa xa vang lên tiếng hoan hô. Khương Vô dẫn theo đám học sinh đứng bên cạnh chà xát hai tay vì lạnh, lại vừa tung tăng vui vẻ như chim sẻ. Tối nay họ lại có thịt để ăn rồi!
Nhâm Tiểu Túc cầm chân con chuột đồng đi tới:
- Săn mồi nơi hoang dã phải có kiên nhẫn. Hiện giờ dã thú không mắc lừa dù có cả mồi nhử. Chúng đã dần thông minh hơn. Nếu không kiên nhẫn hơn chúng, ngươi chỉ có thể ôm bụng đói mà thôi.
Tuyết vừa ngừng, Nhâm Tiểu Túc nằm sấp trong tuyết mấy tiếng đồng hồ. Hắn vẫn có thể đi săn heo rừng giống Trần Vô Địch. Có điều cách săn đó không thích hợp cho đám học sinh này.
Lần săn chuột đồng này chủ yếu là để Nhâm Tiểu Túc dạy đám học sinh cách săn bắt, đồng thời… để kiếm thêm cảm tạ tệ nữa.
Nhâm Tiểu Túc nói xong, đám học sinh vội vàng cười, nói lời cảm tạ với hắn. Chỉ mới một ngày, Nhâm Tiểu Túc dựa vào sự sùng bái mù quáng của đám học sinh mà kiếm được hơn 400 cảm tạ tệ…
Từ khi có nhiệm vụ nhanh, hắn phải nghĩ rất nhiều biện pháp để nâng cao “lợi nhuận”. Cuối cùng Nhâm Tiểu Túc phát hiện, lừa gạt đám học sinh này cũng rất tốt nha.
Lúc trước Nhâm Tiểu Túc lo Khương Vô dẫn theo quá nhiều học sinh sẽ khiến hành trình mọi người chậm trễ, ảnh hưởng tới việc chạy thoát thân
Còn bây giờ, hắn cảm thấy Khương Vô dẫn theo quá ít đệ tử, cảm tạ tệ không đủ a…
Mỗi ngày Nhâm Tiểu Túc không sợ phiền mà dạy đám học sinh cách săn bắt. Làm thế nào bố trí bẫy rập, làm sao đào ổ sóc. Mọi người được ăn uống đầy đủ mà mặt mũi ngày càng hồng hào.
Nhâm Tiểu Túc dẫn đám đệ tử về nơi cắm trại, vừa đi vừa nói:
- Mùa đông các ngươi có thể tìm ổ sóc. Như thế sẽ thu hoạch được rất nhiều thứ. Vào mùa đông, sóc dự trữ rất nhiều lương thực trong ổ, tuyệt đối đủ cho các ngươi ăn mấy bữa. Hơn nữa thứ nó ăn được cũng không có độc.
Có học sinh hiếu kỳ hỏi:
- Ta ăn hết đồ ăn của nó thì nó lấy gì sống qua mùa đông.
Nhâm Tiểu Túc an ủi:
- Ngươi ăn hết đồ ăn của nó rồi, nó cũng chẳng muốn trải qua mùa đông này nữa.
Đám học sinh vậy, không khỏi cũng cảm thấy có lý…
Khương Vô chậm rãi đi theo sau. Nàng nghe Nhâm Tiểu Túc dạy học sinh như thế thì tâm tình không khỏi phức tạp.
Ở nơi cắm trại, đám Nhan Lục Nguyên đã nhóm lửa xong. Học sinh ôm một bó củi khô qua. Đêm nay không sợ rét lạnh nữa.
Đoàn nạn dân cũng hạ trại cách đó không xa. Bây giờ Nhâm Tiểu Túc đi đâu, đám nạn dân liền đi theo đó, có điều không dám tới quá gần.
Bất quá, so với số lượng nạn dân ban đầu. Số người theo kịp đám Nhâm Tiểu Túc chỉ còn một nửa.
Tiểu Ngọc Tỷ nhận chủy thủy từ tay Nhâm Tiểu Túc. Nàng thuần thục làm sạch chuột đồng rồi dùng tuyết lau vết máu trên tay.
Nhan Lục Nguyên nhỏ giọng nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Nạn dân bên kia bắt đầu kéo bè kết phái rồi. Hôm qua ta phát hiện có người ra lệnh cho người khác làm việc, còn bản thân thì ngồi mát ăn bát vàng
- Ừ.
Nhâm Tiểu Túc ngồi bên đống lửa nhóm cho nó cháy lớn hơn, sau đó thêm vài cành thông vào. Cành thông dính lửa vang lên tiếng lộp bộp vang dội. Hắn nói:
- Không cần quan tâm họ. Đây là chuyện hiển nhiên. Từ lúc chạy nạn tới giờ họ đã bắt đầu mệt mỏi. Rất nhanh sẽ có người thông minh hơn, trở nên hung ác mà học được cách nô dịch người khác. Đây là bản chất của con người.
- Trước kia họ sống trong hàng rào, mỗi ngày chỉ cần dựa vào quy tắc hàng rào, làm việc là có thể sống tốt. Có vô số thứ giải trí chỉ cần họ chịu bỏ tiền ra. Tuy làm việc nhưng cũng kiếm được không ít tiền. Mỗi ngày cứ thế mà qua, không còn thời gian suy nghĩ quá nhiều.
Nhâm Tiểu Túc nói tiếp:
- Nhưng tới nơi hoang dã, họ liền hiểu rõ thế giới này vận hành thế nào.
Đột nhiên Nhâm Tiểu Túc cảm khái:
- Hàng rào là thứ mà tập đoàn tạo ra để điều khiển họ.
Vào lúc này, đám nạn dân bỗng rối loạn. Nhâm Tiểu Túc nhìn qua thì thấy có vài nam dân đang cố gắng bắt một người.
Lại thấy nạn dân kia chạy khỏi vòng vây của đối phương, hướng về phía Nhâm Tiểu Túc.
- Ca, làm sao?
Nhan Lục Nguyên hỏi.
- Trước cứ quan sát đã.
Nhâm Tiểu Túc nói xong thì bỏ chuột đồng đã làm sạch lên đống lửa mà nướng.
Chỉ thấy mấy nam nhân đuổi theo nạn nhân qua đây. Kết quả chạy tới một nửa thì thấy Nhâm Tiểu Túc ngồi bên đống lửa, khi ấy họ mới chậm bước rồi dần lại.
Cô nàng kia ăn mặc rất kín kẽ. Nàng thấy đám người sau lưng đã ngừng lại nhưng vẫn lảo đảo chạy trong tuyết. Cuối cùng ngã sấp xuống cách đám Nhâm Tiểu Túc không xa, sau đó không nhúc nhích gì nữa.
Dường như đám nạn dân nghĩ động tĩnh này đã kinh động tới Nhâm Tiểu Túc. Ít nhất sẽ có người tới giúp mình. Kết quả nàng nằm đó được cả tiếng đồng hồ vẫn chẳng thấy ai tới…
Một lúc lâu sau, Trần Vô Địch ngồi bên đống lửa nhịn không được mà nói:
- Sư phụ, có người kìa.
- Không sao, nàng ta đang buồn ngủ. Để nàng ta ngủ một lát, đừng quấy rầy.
Nhâm Tiểu Túc cười nói. Người khác không biết nhưng hắn vẫn cảm nhận được hơi thở hỗn loạn ở nơi đó.
Hơi thở của người hôn mê sẽ không như thế. Hơn nữa nằm sấp không thoải mái, đối phương còn vụng trộm đổi tư thế nữa.
Sau một lúc, người kia đứng dậy, cứ như vừa mới thức tỉnh. Nàng xốc cái khăn quàng cổ trên đầu lại, khuôn mặt tinh xảo lộ ra.
Nhan Lục Nguyên nhỏ giọng nói:
- Là một cô gái.
Vẻ mặt cô gái mờ mịt nhìn đám Nhâm Tiểu Túc:
- Sao ta lại ngất đi. Chào mọi người, ta là Phương Ngọc Tịnh.
Nhâm Tiểu Túc nhìn Phương Ngọc Tịnh:
- Tỉnh rồi thì quay về bên kia đi.
Đối với người thích chơi trò tâm cơ, Nhâm Tiểu Túc chẳng có tí hứng thú nào. Tuy đối phương xinh đẹp nhưng trong số cô gái hắn từng gặp nàng cũng không phải người đẹp nhất.
- Các ngươi không nhận ra ta à?
Phương Ngọc Tịnh sững sờ một chút.
Đám Nhâm Tiểu Túc ngồi bên đống lửa hai mặt nhìn nhau không nói gì. Nhâm Tiểu Túc lên tiếng:
- Nói ra sợ ngươi không tin nhưng thật sự không ai nhận ra ngươi cả…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT