Chỉ thấy Dương Tiểu Cận chộp hai quả lựu đạn của binh sĩ Khánh thị. Binh sĩ kia vô thức muốn né tránh Dương Tiểu Cận. Chung quy đây là bản năng của những người quân nhân. Kết quả hắn cảm thấy tay mình tê rần, lựu đạn đã bị cướp đi.
Dương Tiểu Cận dứt khoát, kiên quyết kéo chốt lựu đạn ném vào đường cống ngầm. Một tiếng ầm vang chẳng khác nào động đất vang lên. Gạch đá được ống trên đường phố bị nổ cho hở ra.
Vật thí nghiệm ở trong không gian kín không chịu được sự phá hoại của hai quả lựu đạn. Chúng bị chấn tới thất khiếu chảy máu, không ngừng ngã xuống đất.
Dù thế, mọi người vẫn phát hiện còn tầm 10 vật thí nghiệm sống sót. Âm thanh lạnh lùng của Nhâm Tiểu Túc vang lên:
- Lần nữa!
Dương Tiểu Cận lấy thêm hai quả lựu đạn khác quăng vào. Tới tận lúc này, không còn vật thí nghiệm nào dám nhào về phía trước nữa mà lùi về sau, buông tha cho ảnh tử của Nhâm Tiểu Túc!
Nhâm Tiểu Túc nằm trên mặt đất, đầu ong ong tới lợi hại. Lần này hắn biết được uy lực của lựu đạn lớn đến vậy.
Loại cảm giác này cứ như có mười ngàn chuôi đao không ngừng cừa trên da thịt hắn. Sức nổ của lựu đạn còn kinh người hơn Nhâm Tiểu Túc tưởng tượng.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc để Dương Tiểu Cận ném lựu đạn là vì hắn biết bản thân chịu được sự đau đớn do lựu đạn tạo thành. Ảnh tử cũng không có vấn đề gì.
Bất quá, lần này La Lam đã thiếu hắn một cái ân cứu mạng lớn phải không?
Ảnh tử từ từ chui ra khỏi miệng cống. La Lam nước mắt tràn mi cầm chặt tay ảnh tử:
- Hứa Hiển Sở, lần này cám ơn ngươi.
Nhâm Tiểu Túc tự nhủ trong lòng, việc này thì có quan hệ quái gì tới Hứa Hiển Sở…
Có điều hắn không thể giải thích….
Trước kia hắn dùng ảnh tử “úp sọt” người khác. Kết quả bây giờ làm việc tốt khiến Nhâm Tiểu Túc còn chưa kịp thích ứng.
La Lam bỗng nói:
- Mau nói cám ơn người ta. Nếu không có Hứa Hiển Sở, năm anh em của chúng ta đã chết dưới đường cống ngầm rồi.
- Cám ơn ngươi, Hứa Hiển Sở!
Mắt thấy một đống người nói cảm tạ ảnh tử nhưng Nhâm Tiểu Túc lại không nhận được cảm tạ tệ nào!
Nhâm Tiểu Túc nhất thời đau lòng. Hơn 100 cảm tạ tệ cứ thế mà bay đi?!
Phải biết hiện tại cách nhiệm vụ chi nhánh 2 để mở khóa vũ khí còn thiếu 800 cảm tạ tệ. Nếu để La Lam cảm tạ hắn vài lần, chẳng phải đã đủ để mở khóa vũ khí rồi ư?
Một trăm cảm tạ tệ đổi được loại vũ khí lợi hại như hắc đao. Nếu không có hắc đao, không biết Nhâm Tiểu Túc đã chết bao nhiêu lần. Vì thế Nhâm Tiểu Túc một mực chờ mong bản thân đạt được 1000 cảm tạ tệ, khi đó hắn sẽ mở khóa được vũ khí gì.
Kết quả, hắn lại bỏ lỡ hơn 100 cảm tạ tệ!
Giờ khắc này, Nhâm Tiểu Túc thật muốn thừa nhận hết mọi chuyện. Chỉ cần có cảm tạ tệ, cái gì mà truy nã hay không truy nã đều chẳng quan trọng!
Có điều bấy giờ La Lam lại nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Vừa rồi Hứa Hiển Sở nhà người ta khiêng hai người chạy thoát thân. Sao hai người không biết cảm ơn người ta?
Nhâm Tiểu Túc:
- Cảm ơn…
Dương Tiểu Cận nín cười nói cảm tạ ảnh tử. Đột nhiên nàng cảm thấy chuyện này thật có ý tứ. Bất quá bây giờ không phải lúc để trêu chọc Nhâm Tiểu Túc. Nàng nói:
- Tiếng nổ mạnh nơi này nhất định hấp dẫn một lượng lớn vật thí nghiệm. Mọi người mau nhặt tạc đạn dưới đất lên đi!
Nói xong, Dương Tiểu Cận đá văng cửa nhỏ của sân. Mọi người vừa nhìn liền sửng sốt, chỉ thấy khắp nơi trong viện để đều là tạc đạn. Nhâm Tiểu Túc nghĩ tới việc sáng nào Dương Tiểu Cận cũng ngủ trong giờ học, không ngờ tối nàng lại thức chế tạo tạc đạn?
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Chỗ của ta cũng có tạc đạn…
Hơn 100 người Khánh thị yên lặng nhìn Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận. Mọi người thầm nghĩ, nhìn tuổi hai người này không lớn lắm, sao lại làm mấy chuyện bạo lực thế này.
La Lam quát:
- Thất thần làm gì. Nhanh chóng cầm lấy rồi rời đi. Tìm nơi bố trí thuốc nổ trên đường. Nổ chết cái đám con cháu vô ơn người không ra người, quỷ không ra quỷ kia!
Tạc đạn đã có, về phần sử dụng thế nào thì không cần Dương Tiểu Cận dạy. Binh sĩ đi theo La Lam đều là quân tinh nhuệ. Họ quen thuộc cách sử dụng thứ này đến mức không thể nào quen thuộc hơn.
Nguyên bản đám La Lam cũng nhập lậu không ít thuốc nổ. Có điều khi đột kích Lý thị đã xài hết rồi, hiện tại được bổ sung thêm súng ống đạn dược, biểu tình của đám người đều kích động vô cùng.
Mọi người bị vật thí nghiệm truy đuổi lâu như vậy. Dù sao cũng phải giết vài con để hả giận chứ.
Không ngoài dự liệu, tiếng nổ vừa rồi đã hấp dẫn trên trăm vật thí nghiệm tới. La Lam vừa chạy trốn vừa quay đầu liếc nhìn, hắn phát hiện đám vật thí nghiệm kia chạy qua địa hình gồ ghề cứ như đi trên đất bằng vật.
Đột nhiên, một tiếng ầm vang lên, lửa cao ngất trời bộc phát sau lưng họ.
Đám vật thí nghiệm ở trung tâm và gần đó đều bị lực đẩy to lớn của tạc đạn làm văng ra ngoài.
Binh sĩ bố trí tạc đạn nhìn nhau. Họ vốn tưởng uy lực sẽ không lớn, chung quy đều là thành phẩm tạo ra bằng tay. Không ngờ uy lực của tạc đạn lại vượt qua sự tưởng tượng của họ.
Cả đám không khỏi liếc nhìn Dương Tiểu Cận. Đây là tạc đạn cô gái này chế tạo?!
Chỉ thấy vài vật thí nghiệm bị nổ chia năm sẻ bảy. Có điều việc này cũng chẳng khiến đám quái vật còn lại sợ hãi, chỉ kích thích dã tính khiến chúng hung ác hơn!
Tiếng nổ mạnh không ngừng vang lên phía sau đám Nhâm Tiểu Túc. Thế nhưng nổ một hồi cũng không khiến số lượng vật thí nghiệm giảm bớt. Không phải họ không thể nổ chết vật thí nghiệm, mà là vừa có con chết đã có con mới thế chỗ!
Đám vật thí nghiệm này như quyết tâm đuổi theo, giết chết họ!
La Lam ôm đầu, ê răng nói:
- Dù tạc đạn nhiều nhưng không bằng số lượng vật thí nghiệm. Cứ thế này, xem như chúng ta rời khỏi hàng rào cũng chẳng thoát khỏi sự truy thoát của chúng!
Mắt thấy cửa hàng rào trong tầm mắt. Mọi người cũng không thấy nhẹ nhõm đâu. Vật thí nghiệm cũng không phải kẻ đần, đâu phải rời khỏi hàng rào là chúng không chạy theo nữa.
Dù chạy khỏi cánh cửa kia, mọi người cũng chưa chắc thoát khỏi chúng.
Vào lúc này, bỗng nhiên có xe bọc thép trực tiếp phá cửa hàng rào xông tới. Mảnh vỡ của cửa văng ra xung quanh khiến La Lam thấy biểu tượng lá bạch quả trên xe.
Xe bọc thép màu đen như mãnh thú mạnh mẽ xông tới. Một chiếc lại một chiếc xe bọc thép với âm thanh động cơ oanh minh xuất hiện. Nhâm Tiểu Túc đếm đếm, chỉ sợ có hơn mười chiếc xe?!
Chẳng lẽ là một chi của đột Chiến Bộ tới?!
La Lam không chạy nữa. Hắn đứng lại, đối mặt với đám vật thí nghiệm, cười như điên:
- Các cháu ngoan, viện binh của ông nội tới rồi. Ha ha ha!
Mập mạp vốn ôm đầu chạy thoát thân bỗng nhiên như có người bợ đít mà la làng phách lối.
Chỉ thấy một đội xe bọc thép gào thét chạy qua người họ, cứng rắn thủ giữa đám người và vật thí nghiệm. Khánh Chẩn bước xuống trên một chiếc xe, đi theo sau hắn là vô số binh sĩ của Khánh thị.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT