- Đây chỉ là suy đoán của chúng ta mà thôi. Trước kia khó khăn vì quá trình lập trình khó khăn nên người máy nano chỉ có thể chấp hành những thao tác cực kỳ đơn giản. Chúng ta cũng không quá chú ý, có điều hiện tại kỹ thuật của họ đột phá thượng thừa.
Nguyên bản Nhâm Tiểu Túc còn tưởng thành quả nghiên cứu kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu có liên quan tới siêu phàm giả. Kết quả lại người người máy nano. Vừa nghe xong hắn liền muốn rời đi…
Thành quả nghiên cứu này có thể có lợi cho tập đoàn nhưng đối với Nhâm Tiểu Túc hắn mà nói thì chẳng đáng nửa xu. Loại học sinh cặn bã như Nhâm Tiểu Túc còn chẳng biết người máy nano này có hình dáng gì, cũng chưa từng nghe nói tới.
Kỳ thật, đối với khoa học Nhâm Tiểu Túc cũng có lý giải của chính mình. Nếu chưa thấy qua thì đều là mê tín, phong kiến thôi…
Hơn nữa, hiện tại đám La Lam cũng chỉ suy đoán, đoán tới đoán lui cũng đâu phải đáp án chính xác. Nhâm Tiểu Túc chắc chắn không lãng phí thời gian cho mấy chuyện chưa rõ này.
La Lam nói:
- Như vậy, ngươi giúp ta cướp được tư liệu nghiên cứu. Ta sẽ trả tiền cho ngươi.
- Các ngươi thích đoán như vậy thì đoán xem ta có giúp các ngươi không?
Nhâm Tiểu Túc vui cười hớn hở nói.
- Sẽ giúp!
La Lam kích động.
- Đoán lại xem!
- …
La Lam:
- Ngươi xem, tin tức về vật thí nghiệm cũng là ta nói ngươi biết a.
- Cám ơn.
Nhâm Tiểu Túc chăm chú nói.
- Tính tính toán toán.
La Lam bất đắc dĩ vẫy tay:
- Không giúp không đâu, thuận tiện ta sẽ nói ngươi biết chuyện này. Khả năng cao những vật thí nghiệm đó đã xuất hiện sinh mạng mới. Chúng tự lấy mình ra làm thí nghiệm. Ngươi nghĩ đi, có đáng sợ không chứ.
Nhâm Tiểu Túc có chút sững sờ:
- Vật thí nghiệm không làm thí nghiệm thì làm gì?
Lúc này tới phiên La Lam sửng sốt:
- Cũng có đạo lý nha.
Nhâm Tiểu Túc không để ý tới La Lam mà muốn trực tiếp quay về sân nhỏ của mình. Hẳn Nhan Lục Nguyên và Vương Phú Quý đã sớm chờ ở đó.
Lúc rời đi, Nhâm Tiểu Túc quay đầu lại nhìn. Hắn phát hiện Dương Tiểu Cận vẫn còn ở trên tòa nhà kia, dường như đang yểm hộ ai đó.
Lúc này, hắn thấy rõ một gương mặt quen thuộc. Lục Viễn, người quản lý hàng rào 109.
Chỉ thấy Lục Viễn một đường đi tới. Những người muốn cả hắn đều không ngừng đổ máu. Nguyên lai… Lục Viễn là người của Tên Côn Đồ?!
Không biết vì sao, giờ khắc này Nhâm Tiểu Túc đột nhiên cảm giác được rất nhiều câu hỏi trong lòng hắn đã được giải quyết dễ dàng.
Khó trách đám Dương Tiểu Cận dễ dàng có được chứng minh thư.
Khó trách Dương Tiểu Cận có thể đi học.
Khó trách khi lão Vương bị bắt thì Lục Viễn lập tức gọi điện thoại bảo đội trật tự thả người.
Khó trách Dương Tiểu Cận muốn hố La Lam. Đó là vì La Lam tán Lục Viễn, Dương Tiểu Cận đang giúp đồng bạn hả giận.
Khi Lục Viễn thấy Nhâm Tiểu Túc cũng mỉm cười chào hỏi. Lúc này trông Lục Viễn sáng sủa hơn nhiều, dường như không cần ngụy trang khiến hắn rất vui vẻ.
Chỉ có Nhâm Tiểu Túc là nghĩ mãi không rõ. Thủ tục nhập học của hắn hẳn cũng do Lục Viễn là. Dương Tiểu Cận nhập học sớm hơn Nhâm Tiểu Túc hai hôm, cho nên Dương Tiểu Cận đã sớm biết hắn sẽ nhập học, cũng biết hắn học trường nào!
Lúc trước, Nhâm Tiểu Túc một mực hoài nghi Dương Tiểu Cận đi học là có mục tiêu gì đó. Vì sao nàng lại muốn tới trường, nguyên lai mục tiêu của Dương Tiểu Cận là hắn!
Là vì quan sát ở khoảng cách gần hay vì chuyện gì khác?
Đột nhiên Nhâm Tiểu Túc cảm giác được, chỉ sợ đám người kia đang muốn lôi kéo hắn gia nhập Tên Côn Đồ.
Bất quá, hiện tại Nhâm Tiểu Túc không nghĩ tới mấy cái này. Lúc này hắn xoay người rời đi.
Sân nhỏ lão Vương thuê không xa trường đại học. Cho nên đám Nhan Lục Nguyên cũng nghe tiếng súng. Khi Nhâm Tiểu Túc đẩy cửa vào, mọi người cũng thôi lo lắng chờ đợi, dần thả lỏng hơn.
Chỉ thấy trong sân đứng đầy người, có đệ tử, có Khương Vô, bên cạnh là một hàng xe đạp.
Tiểu Ngọc Tỷ hỏi:
- Tiểu Tục, vừa rồi nổ súng là sao. Ngươi ổn chứ?
- Ta không sao.
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Mọi người lên xe, bây giờ chúng ta lập tức rời khỏi hàng rào!
Mặc kệ hàng rào có chuyện gì đi nữa. Chuyện quan trọng nhất của Nhâm Tiểu Túc không phải cướp đồ vật mà là dẫn mọi người rời đi!
Nhiều người như thế, Nhâm Tiểu Túc không thể tùy hứng được.
Một đám người nhanh chóng đi theo Nhâm Tiểu Túc. Trên lưng mỗi người đeo một một hai cái túi. Bên trong đều là vật tư của bản thân.
Đợi tới khi mọi người leo lên xe. Bỗng nhiên Nhan Lục Nguyên do dự một chút:
- Ca, sao ngươi khiêng xe đạp làm gì…
Nhâm Tiểu Túc tức giận:
- … Ta là sợ xe đạp hỏng! Đừng nói nhảm nữa, lên đường đi!
…
Lý Thần Đàn thanh lãnh đi trên đường phố của thành tây. E rằng người trong nội thành vẫn chưa biết nơi này xảy ra chuyện gì. Tiểu cô nương gọi là Tư Ly Nhân trôi nổi phía sau hắn, hai chân không chạm đất.
- Ta sợ tiếng chuông không đủ vang nên gõ nhiều thêm mấy cái.
Tiểu cô nương Tư Ly Nhân cười nói.
- Làm không sai.
Lý Thần Đàn cưng chiều:
- Món quà này hẳn khiến Lý thị đủ kinh hỉ.
- Những vì sao chúng ta phải làm thế?
Tư Ly Nhân hiếu kỳ.
Lý Thần Đàn đứng ở chỗ cũ, hắn nhìn hai bên đường vừa quen thuộc vừa lạ lẫm:
- Chuyện mẹ ta gả và Lý thị đã rất lâu rồi, là để xung hỉ cho người cha ma ốm, bệnh tật liên miên của ta. Ban đầu, bệnh tình lão cũng có chuyển biến tốt đẹp. Nhưng mà tiệc vui chóng tàn, không qua mấy năm, người cha ma ốn của ta đã đi đời nhà ma.
- Mẹ của ta ở Lý thị nuôi ta khôn lớn. Về sau nàng thích một lão sư trẻ tuổi nên muốn tái giá…
Nói tới đây, Lý Thần Đàn thở dài một hơi:
- Kỳ thật chuyện này cũng rất bình thường. Có điều Lý thị cảm thấy, nữ nhân gả cho người của tập đoàn thì suốt đời đều là người của tập đoàn. Nếu mẹ ta tái giả sẽ trở thành sự sỉ nhục cho Lý thị.
Tư Ly Nhân lẳng lặng nghe:
- Về sau thì sao?
- Về sau?
Lý Thần Đàn suy nghĩ một chút:
- Về sau Lý thị chôn sống mẹ ta ở con đường này. Ngay cả nơi bà bị chôn ta cũng không biết.
Vào lúc này, không xa sau lưng Lý Thần Đàn xuất hiện một Ám Ảnh chi Môn. Lạc Hinh Vũ đứng đằng sau Ám Ảnh Chi Môn nói:
- Vậy cư dân trong hàng rào thì có tội tình gì?
Lý Thần Đàn nhìn về hướng đó cười nói:
- Sao lại trốn phía sau cửa, không đi ra chào hỏi bằng hữu à?
Lạc Hinh Vũ tức giận:
- Ta biết chỉ cần một ánh mắt là ngươi có thể thôi miên người khác. Ít hố ta đi, ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề ta hỏi.
Lý Thần Đàn cười nói:
- Có một ngày, ta nhút nhát trốn ở bên cạnh phố Đạo Nhất liền thấy xe áp giải mẹ ta đi qua trên đường phố. Ngày đó tất cả cư dân khu tây thành đều tới xem. Có người trêu chọc, có người ồn ào. Thế nhưng hết lần này tới lần khác chẳng ai xin tha cho bà. Cho nên, họ đều có tội.
Về sau, Lý Thần Đàn liền phát điên rồi bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Trong bệnh viện tâm thần, hắn dần đánh mất bản thân, trở thành Ác Ma Thì Thầm trong truyền thuyết, phảng phất như người đại diện của âm ti vậy.
Khóc trách lúc trước không ai tra ra được thân phận của Lý Thần Đàn. Coi bộ Lý thị cho rằng hắn là sự sỉ nhục của họ, vì thế xóa hết dấu vết của mẹ con họ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT