- Anh.

Nhan Lục Nguyên hỏi Nhâm Tiểu Túc:

- Buổi chiều anh thật sự trị liệu miễn phí cho người ta? Đây còn là anh sao?

- Đừng hỏi, hỏi liền tự sát.

Nhâm Tiểu Túc vô cùng đau đớn.

Nói thật hắn cũng rất muốn giới thiệu Hắc Dược ra ngoài, đây chính là chỗ dựa để kiếm lấy cảm ơn từ người khác, hơn nữa đồ chơi này cũng là hạch tâm trong kế hoạch kiếm tiền đoạn thời gian tới của hắn.

Cho nên Nhâm Tiểu Túc chỉ có thể tự an ủi mình là vạn sự khởi đầu nan, người làm đại sự không nên câu nệ tiểu tiết, làm người cần phải rộng lượng.

Nhâm Tiểu Túc không phải đơn thuần keo kiệt, hắn biết mình vào lúc nào phải làm cái gì, chỉ là lòng đau quá a. . .

Chị Tiểu Ngọc cười an ủi:

- Yên tâm đi, nhất định có thể thành công.

Nói xong chị Tiểu Ngọc liền trở về túp lều của mình ngủ, trước kia mỗi buổi tối cô ngủ cũng không yên tâm, hiện giờ ở đây mỗi ngày đều có thể ngủ rất an tâm.

Sáng sớm hôm sau, tiếng chuông bên trong hàng rào tị nạn bỗng nhiên gõ vang lên, tựa như đang nhắc nhở tất cả mọi người nên đi tới nhà máy làm việc.

Nhâm Tiểu Túc đi nhận nước sinh hoạt hôm nay trở về, trong lòng hắn nghĩ bôi xong Hắc Dược kết vảy hẳn là phải 12 tiếng, cho nên hắn cũng không vội xem những người khác ở trong thị trấn có phản ứng gì.

Lúc mọi người biết được loại thuốc này thực sự có tác dụng, dĩ nhiên sẽ có người tìm đến cửa.

Nhưng mà để cho Nhâm Tiểu Túc không nghĩ tới là, lúc hắn mang theo thùng nước trở về, Vương Phú Quý đã cười ha hả chờ ở cửa lều.

- Lão Vương, sớm như vậy ông đã tới làm gì, tôi gần đây cũng không ra ngoài bắt chim sẻ.

Nhâm Tiểu Túc đặt thùng nước xuống mặt đất, sau đó chậm rì rì nói, hắn lại nhìn vào bên trong một cái, đứa bé lanh lợi Nhan Lục Nguyên này đang giơ cốt đao lên cảnh giác nhìn lão Vương, thấy Nhâm Tiểu Túc trở về mới buông cốt đao xuống.

Lúc Vương Phú Quý nhìn thấy Nhâm Tiểu Túc hai mắt liền tỏa sáng:

- Ai ôi!!! Tiểu Túc, cậu đã trở về rồi à! Sáng sớm tôi đã phải chạy đến đây đợi cậu đấy!

- Làm gì vậy?

Nhâm Tiểu Túc cảm thấy không đúng, chuyện gì có thể khiến cho lão Vương cao hứng như thế? Hắn tỉ mỉ đánh giá lão Vương:

- Không phải ông uống trúng rượu giả đấy chứ?

Sắc mặt của Vương Phú Quý lập tức trùng xuống:

- Uống gì mà uống, bây giờ cấm rượu rồi cậu không biết sao, ăn còn không đủ no, đâu ai dám uống rượu nữa?

- Lần trước tôi ngửi thấy trên người ông. . .

Vương Phú Quý nghe thấy Nhâm Tiểu Túc nói vậy sắc mặt liền đại biến, ông ta nhanh chóng ngắt lời nói:

- Cậu đừng nói lung tung a.

- Được được được, không nói, tìm tôi có chuyện gì?

Nhâm Tiểu Túc nói.

- Ngày hôm qua có phải là cậu trị thương cho tên Thiết Đầu ở đầu đông thị trấn kia hay không?

Vương Phú Quý nháy mắt ra hiệu nói.

- Ah, y tên Thiết Đầu à. . . đầu y cũng không phải bằng sắt, tại sao lại có cái tên đó.

Nhâm Tiểu Túc buồn bực nói.

- Cậu đừng ngắt lời tôi.



Vương Phú Quý hỏi:

- Cậu nói xem có hay không."

- Có!

Trong lòng Nhâm Tiểu Túc đã bắt đầu nổi lên vui sướng, loại người không có việc gì không lên điện tam bảo như Vương Phú Quý tới tìm mình, nhất định là do hiệu quả của Hắc Dược hấp dẫn ông ta, để cho ông ta nhìn thấy lợi ích, bằng không thì làm sao có thể ân cần đối với mình như vậy?

Cho nên chuyện này đã chứng minh, thị trường Hắc Dược của mình đã mở ra!

Vương Phú Quý nghe thấy Nhâm Tiểu Túc thừa nhận liền vui mừng nhướng mày hỏi:

- Vậy thuốc kia. . . còn nữa không? Cậu có thể trực tiếp để ở chỗ tôi, tôi giúp cậu bán.

- Ông giúp tôi bán? Không được.

Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:

- Không thể có trung gian kiếm lợi nhuận chênh lệch giá được. . . hơn nữa thị trấn lại lớn như vậy, tự tôi bán không được sao, tôi cũng không muốn phá giá bán hơn 100 đồng như trong hàng rào tị nạn, cho dù tôi thật sự có sinh ý lớn như vậy, ông cũng không tiếp được a.

Vương Phú Quý nghe thấy Nhâm Tiểu Túc nói như vậy liền sững sờ, đúng vậy, thị trấn lớn như thế, Nhâm Tiểu Túc tội gì để cho ông ta thay mặt bán.

Nhưng mà Vương Phú Quý vẫn còn nói thêm:

- Vậy cậu bán cho tôi một chút cũng được.

- Ồ?

Nhâm Tiểu Túc đánh giá Vương Phú Quý:

- Ông cũng không bị thương mà, muốn thứ đồ chơi này làm gì vậy?

Vương Phú Quý cười hắc hắc thần bí nói:

- Việc này cậu vẫn còn chưa biết à? Ngày hôm qua sau khi Thiết Đầu về nhà càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, y muốn biết cậu bôi cho y rốt cuộc là thứ gì, vì vậy trước hết y ngửi, cũng không ngửi được gì. Về sau y liền dứt khoát thè lưỡi ra liếm một cái thử xem có mùi vị gì, thử xem vị thuốc là gì, kết quả cậu đoán xem thế nào?

Nhâm Tiểu Túc đều ngơ ngác rồi, thuốc bôi ngửi cũng thôi đi, lại còn liếm để nếm vị. . .

Hiệu quả của Hắc Dược đương nhiên là không cần phải nói, tên Thiết Đầu kia vào buổi tối quan sát vết thương liền biết Nhâm Tiểu Túc không hề lừa gạt y, đây đúng là thuốc tốt, dưới lòng hiếu kỳ liền muốn biết loại thuốc này rốt cuộc điều chế như thế nào.

Vương Phú Quý tiếp tục nói:

- Kết quả ban đêm y giày vò vợ y đến tận buổi sáng hôm nay! Thứ thuốc này của cậu quá lợi hại!

Nhâm Tiểu Túc lúc ấy liền chấn kinh!

Bên trong lều Nhan Lục Nguyên cũng chấn kinh!

Lúc trước Nhâm Tiểu Túc nghĩ tới không biết loại Hắc Dược này có thể uống hay không? Uống thuốc có thể có tác dụng gì hay không? Hắn cảm thấy có lẽ có thể uống, nhưng chính hắn không dám thử.

Mà bây giờ lại phát hiện ra, uống thuốc vào sẽ có loại tác dụng này! CMN còn giày vò đến sáng sớm, đây rốt cuộc là loại thuốc gì. . .

Nhâm Tiểu Túc có phần dở khóc dở cười:

- Vậy ông muốn mua thuốc làm gì thế?

Hắn hỏi chuyện này là có nguyên nhân, bởi vì hắn biết vợ của Vương Phú Quý mấy năm trước bởi vì mắc bệnh đã qua đời, cho nên ông ta cũng không cần loại thuốc này.

Vương Phú Quý không vui:

- Ai lại không thể có mùa xuân thứ hai? Chỉ là thân thể có phần không chịu. . .

- Hả? Tìm được vợ bé?

Nhâm Tiểu Túc vui tươi hớn hở cười nói.

- Vẫn còn chưa.

Lão Vương nói:



- Nhưng tôi suy nghĩ rồi, không ai muốn gả cho một người đàn ông không còn dùng được cả, cho nên tôi muốn chuẩn bị trước loại thuốc kia của cậu.

Nhâm Tiểu Túc vui cười:

- Được đó Vương Phú Quý, càng già càng dẻo dai! Muốn tìm một người vợ như thế nào?

Vương Phú Quý khiêm tốn nói:

- Có thể để ý tới tôi là được.

Nhâm Tiểu Túc trầm tư:

- . . . yêu cầu này của ông hơi thấp a.

Vương Phú Quý: ? ? ?

- Không được sao.

Mặt Vương Phú Quý đen lên nói:

- Dù gì tôi cũng là người có tiền nhất ở trong thị trấn chúng ta, bằng vào cái gì mà người khác chướng mắt tôi?

- Haizz.

Nhâm Tiểu Túc có phần buồn bực:

- Người có tiền nhất trong thị trấn chúng ta lại mở tiệm tạp hóa, nghe liền có chút kém cỏi. . .

- Chuyện này còn chưa xảy ra, ít nói nhảm, bán hay không!

- Bán!

Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ một chút rồi nói:

- Người quen, giá 600!

- Sao cậu không đi cướp đi!

Vương Phú Quý gấp.

Hắc Dược trong tay Nhâm Tiểu Túc bây giờ chỉ còn thừa lại đủ cho một lần trị thương, nhưng mà theo như lời lão Vương chỉ thè lưỡi ra liếm một lần liền có thể có hiệu quả, số lượng còn lại này đã đủ để liếm rất nhiều lần rồi. . .

Nhưng mà tác dụng khi uống loại thuốc này cũng không phải chủ yếu, cho nên cũng không thể bán quá không hợp lý.

- Ông có mua hay không?

Nhâm Tiểu Túc liếc Vương Phú Quý nói.

- Mua!

Vương Phú Quý nói xong cũng đã đếm đủ 600 đồng đưa cho Nhâm Tiểu Túc, giá cũng không quá chặt chém.

Nhâm Tiểu Túc tuyệt đối không nghĩ tới, Hắc Dược của mình lại tiêu thụ theo con đường như vậy. . .

Hắn cũng tuyệt đối là không nghĩ tới, hắn vốn có ý định làm bác sĩ "hành y tế thế", kết quả lại trở thành đầu sỏ cung cấp đồ dùng người lớn. . .

Vương Phú Quý đột nhiên quay đầu lại nói với Nhâm Tiểu Túc:

- Cảm ơn.

"Cảm ơn đến từ Vương Phú Quý, + 1!"

Nhâm Tiểu Túc:

- . . .

Số lượng tiền xu cảm ơn rốt cục đã trở lại bốn đồng, tuy phương thức đạt được đồng tiền cảm ơn này có phần khác với Nhâm Tiểu Túc nghĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play