Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, e rằng hiện tại La Lam có chấp niệm gì đó với siêu phàm giả.

Lúc trước Trần Vô Địch bảo La Lam là Bôn Ba Nhi xúi giục mình, lại bị hỏa nhãn kim tinh của Trần Vô Địch nhìn thấu. Trần Vô Địch là Tề thiên đại thánh, sao có thể làm việc cho yêu quái? Chắc Chắn không được a. Yêu quái cũng không đi Tây Thiên lấy kinh!

Mà bây giờ, La Lam vì siêu phàm giả lại mạo hiểm cứu Đông Phụ Nam. Hơn nữa còn kịch liệt theo đuổi nàng ta. Bất quá Đông Phụ Nam lại chướng mắt La Lam.

Nhâm Tiểu Túc từng hỏi La Lam, vạn nhất Đông Phụ Nam có vấn đề gì, chẳng phải mị nhãn của ngươi ném sai chỗ rồi à?

Hơn nữa, nếu Đông Phụ Nam có vấn đề, Nhâm Tiểu Túc thu nhận nàng chẳng khác nào đặt quả bom hẹn giờ bên người

Kết quả La Lam nói không có vấn đề gì, trông Đông Phụ Nam rất thuần khiết.

Lúc này, âm thanh của cung điện bỗng vang lên:

“Nhiệm vụ nhánh: Giúp đỡ người bị nạn 7 ngày. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, mở khóa sản phẩm mới của máy bán hàng tự động.”

Nhâm Tiểu Túc có chút sững sờ. Hắn còn tưởng chỉ mua được hắc dược từ máy bán hàng tự động chứ. Ai ngờ làm nhiệm vụ sẽ mở được sản phẩm mới.

Chẳng phải nhiệm vụ này rất dễ làm à?

Buổi tối, khi ăn cơm, Nhâm Tiểu Túc điềm nhiên như không có gì nói với Đông Phụ Nam:

- Năng lực siêu phàm của ngươi là gì?

- Khí lực khá lớn?

Nhâm Tiểu Túc cảm thấy bản thân có chút rút gân:

- So với người bình thường thì lớn hơn bao nhiêu?

- Chắc bằng hai nam tử trưởng thành.

Đông Phụ Nam nói tiếp:

- Bất quá sức mạnh của ta vẫn đang tăng trưởng, nói không chừng càng ngày càng mạnh.

Nhâm Tiểu Túc có chút cảm khái:

- Nói thật, bằng vào năng lực này của ngươi, muốn trốn ra đúng là phải ngờ bọn La Lam a.

- Hắn không tốt!

Đông Phụ Nam giải thích:

- Ánh mắt và ngữ khí có vấn đề!

- Vậy sau này ngươi có ý định gì không?

Nhâm Tiểu Túc hỏi.

Nói thật, hắn cũng không quá thích những cô gái tùy hứng. Người khác cứu ngươi, dù ngươi không thích người ta thì ít nhất cũng phải nói cám ơn. Giờ khắc này, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy có chút muốn bênh vực kẻ yếu là La Lam.

Đông Phụ Nam suy nghĩ một lúc:

- Ngày mai vết thương của ta sẽ lành. Ta muốn tìm Hỏa Chủng báo thù!

Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:

- Ngươi không thế đi.

- Vì sao?

Đông Phụ Nam sửng sốt.

- Đầu tiên, công ty Hỏa Chủng đã bị trục xuất khỏi hàng rào. Dù họ có ở trong hàng rào cũng sẽ ẩn giấu, ngươi tìm không ra.

Nhâm Tiểu Túc nói:

- Tiếp theo, nếu ngươi bị bắt sẽ bị nghiêm hình tra tấn. Nói không chừng còn lộ ra chuyện chúng ta thu nhận ngươi.

Hơn nữa, Nhâm Tiểu Túc nghĩ thầm, ngươi đi rồi ta hoàn thành nhiệm vụ thế nào!

Bất quá hắn cũng là người hiểu lý lẽ. Nếu Đông Phụ Nam bị tra khảo rồi khai họ ra. Đến lúc đó, vạn nhất Hỏa Chủng cho người tới trả đũa thì sao? Nhìn bộ dáng cô nàng này khá độc ljapa, cũng không để ý tới an nguy của người khác. Vì thế Nhâm Tiểu Túc không tin nàng.



Đông Phụ Nam quật cường nói:

- Ngươi yên tâm. Ta sẽ không khai các ngươi ra đâu.

- Ngươi lấy gì đảm bảo?

Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nói:

- Vô Địch, mấy hôm nay ngươi phụ trách trông chừng nàng!

Kết quả nói xong, Nhâm Tiểu Túc chợt thấy Trần Vô Địch có phần buồn bực không vui. Lúc này, Nhan Lục Nguyên nhỏ giọng nói với Trần Vô Địch hai câu. Mặt mày Trần Vô Địch lập tức hớn hở.

Nhâm Tiểu Túc nhìn Nhan Lục Nguyên, hiếu kỳ nói:

- Ngươi nói gì khiến hắn vui thế?

- Để hắn vui rất đơn giản.

Nhan Lục Nguyên húp miếng cháo lại nói tiếp:

- Gọi hắn Tề thiên đại thánh là được.

Nhâm Tiểu Túc sững sờ nửa ngày. Hắn chợt phát hiện tiểu tử Nhan Lục Nguyên này nắm bắt trọng điểm rất nhanh a.

Chỉ thấy Đông Phụ Nam thừa dịp Nhâm Tiểu Túc nói chuyện với Nhan Lục Nguyên liền muốn chạy trốn. Nàng sợ sau này sẽ không thể báo thù nữa. Kết quả còn chưa chạy xa đã bị Trần Vô Địch bắt về.

Khí lực nàng có lớn hơn cũng không bằng Trần Vô Địch a.

Nhan Lục Nguyên ở bên cạnh cười nói với Trần Vô Địch:

- Tề thiên đại thánh thật lợi hại!

- Vậy à!

Trần Vô Địch vui thích nói.

Hiện tại Nhan Lục Nguyên dùng cách này dỗ Trần Vô Địch vui tới tận trời. Trần Vô Địch áp giải Đông Phụ Nam vào phòng Tiểu Ngọc Tỷ, còn lấy dây thừng trói Đông Phụ Nam lại…

Đông Phụ Nam chấn kinh. Ban đầu nàng cho rằng mình được người tốt cứu giúp. Sao hiện tại nàng lại có cảm giác như bị bắt cóc, chỉ thiếu có yêu cầu tìm người nhà đòi tiền chuộc thôi!

Đông Phụ Nam giận dữ hét lớn:

- Sao các người không cho ta đi. Cửa hàng các ngươi làm gì thế, mở hắc điếm à. Chắc cũng cũng bán hắc dược!

Lúc này, mọi người im lặng nhìn Đông Phụ Nam, Tiểu Ngọc Tỷ cười nói:

- Đúng là bán hắc dược đó…

Đông Phụ Nam:

- ???

Trước đó Đông Phụ Nam còn thấy Tiểu Ngọc Tỷ thật dịu dàng, nhất định là người tốt. Thế nhưng giờ khắc này nàng phát hiện, Tiểu Ngọc Tỷ cũng là cùng một đám với những người xấu này.

- Không ngờ các ngươi là loại người này!

Đông Phụ Nam phẫn nộ nói.

- Chúng ta cũng không ngờ ngươi là loại người này a.

Nhâm Tiểu Túc nói.

Lúc này, Đông Phụ Nam còn muốn hô to cứu mạng. Có điều còn chưa kịp hô đã bị Trần Vô Địch cần áo gối nhét vào miệng.

Nhâm Tiểu Túc cười lạnh:

- Để ngươi ở lại đây là khách khí với ngươi rồi. Dù ngươi không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho cả nhà chúng ta chứ. Ngươi còn dám chạy trốn ta sẽ đánh gãy hai chân ngươi!

Nếu không phải hắn nhận nhiệm vụ, lại nhận tiền của La Lam, có lẽ Nhâm Tiểu Túc cũng chẳng làm vậy…

Ngày mai là chủ nhật, sáng sớm La Lam đã chạy tới nói chuyện với Đông Phụ Nam. Có điều hắn ở ngoài cửa nói nửa ngày cũng không được Đông Phụ Nam đáp lời.

Trước kia Đông Phụ Nam sẽ mắng hắn vài câu, kết quả bây giờ cũng chẳng mắng hắn nữa.



La Lam quay đầu nói với Nhâm Tiểu Túc:

- Đông Phụ Nam đi rồi à? Không thì các ngươi làm gì nàng?

Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nói:

- Không có, nàng không muốn nói chuyện với ngươi thôi.

La Lam nghi hoặc:

- Nhưng nàng không mắng ta.

Nhâm Tiểu Túc im lặng một lúc rồi nói:

- Chắc mắng chán rồi.

- À.

La Lam như đã hiểu…

- Ngươi theo đuổi kiểu này là sai cách rồi.

Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ, muốn La Lam dứt khoát bỏ Đông Phụ Nam đi. Như vậy bảy ngày sau hắn mới xử trí Đông Phụ Nam được.

La Lam phiền muộn:

- Nhưng trước giờ tôi chưa gặp ai như thế cả.

À, Nhâm Tiểu Túc ý thức được La Lam cũng chẳng phải người si tình gì. Chờ hắn tìm được mục tiêu tiếp theo, nói không chừng sẽ buông tha cho Đông Phụ Nam. Hắn nói với La Lam:

- Chúc ngươi may mắn…

Lúc này, Đường Chu đến tìm La Lam. La Lam như có việc gì gấp, vội vã rời đi.

- Anh.

Nhan Lục Nguyên nhìn bóng lưng La Lam rời đi:

- Chắc chắn La Lam đang có kế hoạch gì đó. Có liên lụy tới chúng ta không?

Mọi người nhờ vào La Lam mới có được thân phận là cư dân của hàng rào. Nếu La Lam có chuyện gì, e rằng khi Lý thị thanh toán sẽ kéo họ vào một duột với La Lam.

- Kệ đi.

Nhâm Tiểu Túc cau mày:

- Hôm nay ngươi gác đêm. Ta muốn chế tạo bom. Đây là át chủ bài của chúng ta… Đúng rồi, chúng ta phải làm thử 2 thí nghiệm.

Nói xong, Nhâm Tiểu Túc dẫn Nhan Lục Nguyên vào phòng. Một khắc sau, Nhâm Tiểu Túc nói:

- Ta có năng lực mới, có thể xuyên không gian. Bây giờ ta thử một chút, xem thử có thể kéo người vào không.

- Được.

Nhan Lục Nguyên không hỏi vì sao Nhâm Tiểu Túc có được năng lực này, cũng không hỏi làm sao Nhâm Tiểu Túc biết chế tạo bom.

Nhâm Tiểu Túc chân thành:

- Ngươi lùi về sau đi. Ta muốn mở Ám Ảnh Chi Môn trước mặt ngươi.

Sau một khắc, Nhâm Tiểu Túc mở Ám Ảnh Chi Môn ở trên đầu. Nhan Lục Nguyên ngơ ngác nhìn trần nhà:

- Ca, ngươi có thể khống chế cánh cửa này hoàn hảo à?

Nguyên bản, Nhâm Tiểu Túc có ý định mở cửa trước mặt Nhan Lục Nguyên. Có điều bây giờ lại ở trên trần nhà…

- Không đúng không đúng, để ta thử lại lần nữa. Tin ta, ta nắm chắc mà. Một lần sai lầm không tính, ai mà không có sai lầm?

Nhâm Tiểu Túc lúng túng nói, sau đó điều khiển cánh cửa xuống sàn nhà.

Nhan Lục Nguyên bình tĩnh nói:

- Ca, hay là ngươi tìm người khác làm thí nghiệm đi… Ta có chút sợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play