La Lam đứng bên cạnh nhìn Tiểu Ngọc Tỷ và Nhâm Tiểu Túc chăm sóc vết thương cho siêu phàm giả đang hôn mê. Hắn không ngừng dặn dò:
- Cẩn thận, đừng để hắn chết.
Lúc này, La Lam càng nghĩ càng hưng phấn. Sau khi siêu phàm giả này tỉnh, chỉ cần hắn dùng tình cảm đả động, hẳn sẽ có được hộ vệ siêu phàm giả như em trai rồi.
Nghĩ tới đây, La Lam liếc nhìn Trần Vô Địch. Nếu siêu phàm giả này lợi hại hơn Trần Vô Địch càng tốt. Thật hâm mộ tên tiểu tử Nhâm Tiểu Túc này!
Lúc trước, La Lam chiêu dụ Trần Vô Địch thất bại khiến hắn có phần canh cánh trong lòng…
Tiểu Ngọc Tỷ đi lấy khăn mặt lau đi máu đen trên mặt siêu phàm giả. Nàng kinh ngạc nói:
- Lại là nữ nhân, xem chừng 27 tuổi.
Hai mắt La Lam sáng lên:
- Thật không?
La Lam đi tới nhìn, thấy đúng thật là một nữ nhân!
Lúc này, Trần Vô Địch đi qua nói:
- Sư phụ, hình như là Bạch Long Mã…
La Lam liền gấp:
- Ngươi đã bái sư rồi, đừng kéo loạn quan hệ với người khác!
Nói thật, La Lam sợ nữ nhân này tỉnh lại sẽ thật sự đi Tây Thiên thỉnh kinh với đám Trần Vô Địch này…
Vậy hắn xuất ra nhiều sức để cứu người, chẳng phải uổng công sao!
May mà tv nhìn kỹ rồi nói:
- Không phải, nhận nhầm. Tuổi lớn hơn Bạch Long Mã.
Trần Vô Địch nói xong La Lam mới yên lòng, vui cười hớn hở:
- Không phải là được, không phải là được. Không ngờ ngươi lại biết nhìn tuổi.
Lúc này, đột nhiên La Lam cảm nhận được bản thân cũng có bệnh. Lại tán đồng lời của tên Trần Vô Địch bệnh thần kinh này.
Nhâm Tiểu Túc vừa thấy là nữ nhân thì đi qua một bên, để Tiểu Ngọc Tỷ chăm sóc.
Tiểu Ngọc Tỷ đuổi mọi người khỏi phòng:
- Lúc nữ nhân bôi thuốc, mọi người đừng nhìn.
Kết quả bấy giờ siêu phàm giả nọ lại tỉnh dậy. Nàng thấy có người bên cạnh thì ngồi lên, nói:
- Các người là ai?
La Lam là người đầu tiên tới gần:
- Là ta cứu ngươi ra từ công ty Hỏa Chủng đó!
Nữ nhân tỉ mỉ đánh giá La Lam:
- Ngươi? Không giống.
- Ai không giống?
La Lam thiếu chút nữa là lật bàn:
- Sao ta lại không giống?! Ta thật sự là người cứu ngươi mà!
Lúc này, nữ nhân chưa nói cảm tạ đã đứng dậy bước đi. Có điều đi chưa được hai bước đã té lăn. Tuy hắc dược khiến nàng bớt đau nhưng vết thương của nàng không dễ khôi phục như thế.
Tiểu Ngọc Tỷ nhanh đi tới, nâng nàng dậy dỗ dành:
- Thương thế của ngươi còn chưa lành, không thể động đậy.
Kết quả chỉ thấy nước mắt nữ nhân không ngừng rơi:
- Anh trai ta vẫn còn trong tay Hỏa Chủng.
La Lam có chút sững sờ, thì ra siêu phàm giả kia lại là ca ca của nàng. Một nhà có tới hai siêu phàm giả?
Bất quá việc này cũng khiến Nhâm Tiểu Túc bừng tỉnh đại ngộ, khó trách nàng ta chủ động cứu người.
Đường Chu bên cạnh lạnh lùng nói:
- Vậy chắc chắn hắn chết rồi. Lúc ấy ngươi cõng hắn chạy thoát. Có điều dư chấn tách hai người ta. Chúng ta chỉ kịp tới cứu ngươi, có điều anh trai ngươi thì không may như thế. Hơn nữa từ trước tới nay Hỏa Chủng chỉ cần huyết dịch, không cần người sống.
Nhâm Tiểu Túc im lặng.
Lúc hắn nghe tên của công ty Hỏa Chủng, hắn còn tưởng là ngọn lửa sự sống của nhân loại.
Không ngờ ngọn lửa này lại vì huyết dịch của siêu phàm giả mà không từ thủ đoạn. Vậy công ty của Dương Tiểu Cận đối địch với Hỏa Chủng liệu có tính là người tốt không?
Cũng không đúng.
Nhâm Tiểu Túc cảm giác được, cô nương kia chưa chắc là người tốt lành gì…
Trên thực tế, người tốt hay xấu chỉ là định nghĩa mà thôi. Định nghĩa này quá mức hạn hẹp, sự phức tạp của nhân tính vượt xa khái niệm của từ “xấu”.
Nhâm Tiểu Túc đột nhiên nói:
- La béo, ngươi cứu người từ trong tay Hỏa Chủng đừng để liên quan tới chúng ta.
- Ngươi rộng lượng một chút đi, có liên quan cũng không dính tới trên người ngươi.
La Lam tức giận:
- Hơn nữa, ta cũng không để ngươi cứu người không công. Hừng đông ngày mai Đường Chu sẽ đưa 30.000 đồng tới.
Dần dà, nữ siêu phàm giả kia cũng bình tĩnh lại. nàng biết mình không có năng lực cứu anh trai ra. Hiện tại điều nàng nên làm nhất là trốn thoát rồi tìm cơ hội quay lại báo thù cho anh trai.
La Lam ngồi xổm xuống bên cạnh nữ siêu phàm giả kia:
- Nếu không ngươi gia nhập vào tổ chức của chúng ta đi. Vừa vặn công ty chúng ta có đại thù với Hỏa Chủng. Đoạn thời gian trước đã giết hơn 100 người của Hỏa Chủng đấy.
Thời điểm này, tâm tư La Lam khẽ động, hắn không quan tâm nói thế nào. Đây là siêu phàm giả thật a. Hơn nữa còn là một nữ nhân…
Kết quả cô gái này trừng mắt nhìn La Lam:
- Ta thấy ngươi cũng không giống người tốt lành gì!
La Lam phẫn nộ:
- Sao ngươi lại chó cắn Lữ Động Tân thế hả. Ta thật sự đã cứu ngươi về đấy!
Lúc này, nữ siêu phàm giả khom người nói với đám Nhâm Tiểu Túc:
- Cám ơn các ngươi. Ta là Đông Phụ Nam, về sau có cơ hội sẽ báo đáp. Hiện tại ta không thể ở đây nữa. Bằng không sẽ liên lụy tới các người.
“Điểm cảm tạ tới từ Đông Phục Nam, +1!”
La Lam phiền muộn:
- Vì sao a?!
Sao kẻ cứu người là hắn mà người nữ nhân này cảm tạ lại là Nhâm Tiểu Túc?
Đường Chu nhỏ giọng:
- Hẳn ông chủ lớn lên trông không giống người tốt a.
La Lam quay đầu, ngơ ngác nhìn Đường Chu:
- Gần đây ta đã gầy hơn nhiều rồi!
Có điều La Lam vừa dứt lời thì tiếng kinh hô vang lên. Siêu phàm giả tên Đông Phụ Nam kia lại ngất xỉu.
- Làm sao bây giờ?
Tiểu Ngọc Tỷ nhìn Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc vô tình nói:
- La Lam, ngươi đem nàng đi mau đi.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc có chút hoài nghi Đông Phụ Nam muốn ở lại nơi này nên giả bộ bất tỉnh. Bất quá lời cảm tạ vừa rồi của nàng là chân tâm thật ý.
- Trước cứ để nàng ở lại đây đi, ta trả thêm tiền.
La Lam nói:
- Các ngươi giúp ta chăm sóc nàng. Ngày mai ta sẽ đem tiền qua!
- Thành giao.
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Tiểu Ngọc Tỷ, ngươi để nàng nghỉ trong phòng ngươi đi. Trần Vô Địch, ngươi canh ở cửa phòng Tiểu Ngọc Tỷ. Trước khi La mập mạp trả tiền đừng để nàng chạy trốn…
- Vâng sư phụ.
Trần Vô Địch nói.
Lúc này Nhâm Tiểu Túc đồng loạt an bài, khiến La Lam không khỏi há hốc mồm!
Đám La Lam chờ tới nửa đem mới trộm chạy về. Nhâm Tiểu Túc vì đề phòng chuyện ngoài ý muốn nên không ngủ. Sáng sớm hôm sau dẫn đám Nhan Lục Nguyên tới trường.
Khi tới trước cổng trường, họ vừa vặn đụng phải Dương Tiểu Cận.
Nhan Lục Nguyên nhu thuận chào hỏi Dương Tiểu Cận:
- Chào chị.
Dương Tiểu Cận vui vẻ:
- Chào em, ngày mai ta sẽ làm cho ngươi một ít thức ăn ngon, để anh ngươi chuyển cho ngươi nhé.
- Vâng.
Nhan Lục Nguyên gật đầu đáp ứng.
Nhâm Tiểu Túc đứng bên cạnh chứng kiến một màn này thì cảm thấy có gì đó là lạ. Từ khi nào quan hệ hai người này tốt như thế?!
Lúc này, bỗng Dương Tiểu Cận hiếu kỳ hỏi:
- Nhâm Tiểu Túc, hôm qua không phải ngươi mời Khương lão sư tới dạy ngươi đạp xe à. Sao hôm nay không đạp xe tới trường? Chưa học được?
- Ha ha ha, chuyện đơn giản như thế sao ta không học được!
Nhâm Tiểu Túc cười nói.
- Vậy sao ngươi không đạp xe tới?
Dương Tiểu Cận hỏi.
Nhâm Tiểu Túc im lặng một lát:
- Ta đưa xe đạp đi bảo dưỡng rồi.
Dương Tiểu Cận:
- ???
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT