Một đám học sinh nghe vậy thì biến sắc. Họ còn kêu thêm mấy học sinh khác tới để xử lý Nhâm Tiểu Túc.

Ngày càng nhiều người tới vây xem. Gần đây học sinh chuyển trường Dương Tiểu Cận tương đối nổi danh. Mặc khác, trước giờ con người ai cũng nhiều chuyện…

Nhâm Tiểu Túc gấp gáp:

- Ta biết nàng!

Mới ngày đầu tiên tới trường đã bị xem là cướp bóc mà hành quyết mới là oan uổng. Mấu chốt là Nhâm Tiểu Túc không nghĩ tới Dương Tiểu Cận ác như thế, trực tiếp nói hắn ăn cướp!

Phải nói dành lại mới đúng. Vốn chủy thủ kia thuộc về hắn, là hắn dùng đồ ăn đổi lấy đó!

Lúc trước nàng ấy trộm lại chủy thủ chưa nói, hiện tại đổ ngược lại cho hắn nữa.

Đám học sinh nghi ngờ nhìn Dương Tiểu Cận, lại nhìn Nhâm Tiểu Túc:

- Hai người biết nhau? Nhìn không giống tí nào.

- Thật đấy.

Nhâm Tiểu Túc nhanh chóng nói:

- Đây chỉ là hiểu lầm mà thôi, ta cũng là học sinh của trường.

- Ngươi nói ngươi biết nàng. Vậy ngươi nói xem, nàng tên gì?

Một nam sinh hỏi.

- Dương Tiểu Cận!

Nhâm Tiểu Túc cười cười, đây là sơ hở lớn nhất của Dương Tiểu Cận, hắn biết tên nàng.

Kết quả một khắc sau, nam sinh kia cười lạnh;

- Ngươi nói dối, rõ ràng nàng tên là Nhâm Tiểu Túc.

Nhâm Tiểu Túc cảm thấy như vừa bị sét đánh, thiếu chút nữa là tan vỡ.

Hắn khó tin nhìn Dương Tiểu Cận, kết quả phát hiện Dương Tiểu Cận chẳng có chút gì bất ngờ, bộ dáng vô cùng bình thường, hết sức chuyên chú nhìn Nhâm Tiểu Túc bị chê cười.

Chẳng lẽ trên thủ tục nhập học nàng tên là Nhâm Tiểu Túc?! Đó là tên của ta mà! Ngươi thật không biết xấu hổ a!

Lúc này, một học sinh khác nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc:

- Ngươi nói ngươi là học sinh trường này. Sao ngươi không mặc đồng phục, ngươi là người lớp nào, tên gì?

Nhâm Tiểu Túc cố gắng làm ra bộ dáng trấn định. Hắn cẩn thận nói:

- Hiện tại nếu ta nói mình tên là Nhâm Tiểu Túc, hẳn các ngươi cũng không tin…

Nhan Lục Nguyên đứng bên cạnh cười đến phát ngốc. Lúc này hắn tỉ mỉ dò xét Dương Tiểu Cận, xem cô nàng này đã có quan hệ không đơn giản với ca ca ở Cảnh Sơn.



Nhan Lục Nguyên cảm thấy trò khôi hài này cũng không tính là chuyện lớn gì. Thỉnh thoảng thấy được dáng vẻ kinh ngạc của Nhâm Tiểu Túc cũng là chuyện khá thú vị.

Bất quá, người có thể khiến Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc khá ít. Cô nàng mũ lưỡi trai này cũng không phải người bình thường. Hơn nữa, người bình thường cũng đâu cần dùng tên giả.

Bên này, Nhâm Tiểu Túc đang giải thích với những người khác thì Nhan Lục Nguyên đã chạy tới trước mặt Dương Tiểu Cận:

- Chào tỷ tỷ, ta là em trai của Nhâm Tiểu Túc, ta tên Nhan Lục Nguyên.

Dương Tiểu Cận đào hố Nhâm Tiểu Túc không chút nháy mắt. Kết quả khi nhìn Nhan Lục Nguyên thì vẻ mặt lập tức ôn hòa hơn. Nàng thấp giọng nói:

- Ừ, chào ngươi. Ta là bạn tốt của ca ca ngươi.

Nhan Lục Nguyên quay đầu nhìn Nhâm Tiểu Túc đang bị vây ở giữa đám người. Đây là chuyện mà bạn tốt làm đó hả…

Cuối cùng Nhâm Tiểu Túc bị đám học sinh vây quanh đưa tới phòng giáo vụ. Vốn lão sư ở phòng giáo vụ nghe có người muốn cướp bóc đệ tử thì khá giận. Kết quả khi thấy thủ tục nhập học của Nhâm Tiểu Túc lại trở nên khách khí hơn nhiều.

Hôm qua hắn đã nhận được thông báo. Mấy hôm nay sẽ có một học sinh vào lớp cao trung, hai học sinh vào lớp cao trung*. Thông báo này là tự hiệu trưởng nói, còn dặn hắn rất nhiều lời. Ba học sinh này rất quan trọng, có quan hệ với Lục Xa, người quản lý hàng rào.

*Sơ trung gồm 3 lớp từ thấp tới cao: sơ nhất, sơ nhị, sơ tam . Tốt nghiệp sơ trung tương đương tốt nghiệp trung học cơ sở (từ lớp 6-9) ở VN. Khi ấy, có thể học tiếp bậc cao trung , gồm 3 năm học từ thấp tới cao: cao nhất, cao nhị, cao tam. Tốt nghiệp cao trung, có thể thi vào đại học.

Tuy tổ chức quản lý hàng rào là tập đoàn Lý thị, có điều khi không chạm tới lợi ích của tập đoàn. Việc quản lý hằng ngày đều do Lục Xa chủ trì. Có thể nói, Lục Xa nắm giữ quyền sinh sát rất nhiều người.

Có lẽ tập đoàn không để Lục Xa vào mắt. Có điều với người bình thường mà nói, Lục Xa ở nơi xa xa họ phải nhìn lên.

Chỉ là lão sư phòng giáo vụ có chút nghe hoặc. Mấy hôm trước chẳng phải vừa có một Nhâm Tiểu Túc nhập học đó ư. Lão sư nhìn thủ tục nhập học trước mắt bỗng nhiên có chút loạn..

Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, chuyện giữa mình và Dương Tiểu Cận vẫn chưa kết thúc!

- Lão sư, ta học lớp nào?

Nhâm Tiểu Túc hỏi.

Vị lão sư này cười nói:

- Đi thôi, là ban 3 lớp 3. Để ta dẫn ngươi làm quen với bạn học.

Nói xong hắn kêu một lão sư khác dẫn Nhan Lục Nguyên và Vương Đại Long đi tới sơ trung. Còn hắn thì tự mình dẫn Nhâm Tiểu Túc đi tới khu cao trung. Lúc này Nhâm Tiểu Túc chợt nhớ tới chuyện đám người trên tàu điện nói, học sinh mới chuyển trường học ban 3 lớp 2?

Tốt rồi tốt rồi, chưa học chung một lớp với Dương Tiểu Cận. Bằng không một lớp có tới 2 Nhâm Tiểu Túc, đừng nói Nhâm Tiểu Túc chịu không được, sợ là lão sư cũng phải sụp đổ.

Lúc Nhâm Tiểu Túc vào lớp, lão sư thân thiết nói với hắn.

- Hàng thứ ba từ dưới lên còn chỗ trống. Ngươi ngồi đó trước đi, chúng ta dựa vào thành tích để sắp xếp chỗ ngồi. nếu lần này thành tích tốt, ngươi có thể tự chọn chỗ ngồi.

- Dạ, cám ơn lão sư.

Nhâm Tiểu Túc khách khí nói. Nhâm Tiểu Túc nhìn lớp 2 ở kế bên. Dương Tiểu Cận một mình ngồi ở hàng cuối.

Hai người nhìn nhau, chiến ý ngổn ngang…

Dương Tiểu Cận thật sự không sợ hắn báo cáo hành tung của nàng cho Khánh thị à. Không được, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy không được để đám Nhan Lục Nguyên về một mình khi tan học. Tránh cho Dương Tiểu Cận lại làm ra chuyện gì nữa.



Nhâm Tiểu Túc ngồi vào chỗ, bên trái của hắn là một nữ sinh, bên phải là lối đi nhỏ.

- Xin chào, ta là Tào Vũ Kỳ. Ngươi là?

Nữ sinh chào hỏi Nhâm Tiểu Túc.

- Nhâm Tiểu Túc.

Tào Vũ Kỳ hiếu kỳ:

- Ngươi là học sinh chuyển trường hả?

Nhâm Tiểu Túc im lặng một lúc:

- Ừ.

- Ngươi tới từ trường nào?

Tào Vũ Kỳ hỏi.

Nhâm Tiểu Túc nghe đối phương hỏi, do dự một chút lại đáp:

- Từ trường số 5.

- Số 5.

Tào Vũ Kỳ sửng sốt:

- Hàng rào đâu có trường số 5.

Nhâm Tiểu Túc ngơ ngác. Trường số 13 có thì mắc gì không có trường số 5?! Hàng rào các ngươi đặt tên trường kiểu gì thế.

Trên thực tế, vốn hàng rào có trường số năm. Có điều vì quá nhỏ nên đã được hợp nhất với trường khác. Những năm gần đây dân số hàng rào gia tăng, nơi là trường số 5 trước kia đã được xây thành khu dân cư.

Có điều Nhâm Tiểu Túc đâu biết. Hắn chỉ thuận miệng nói thôi!

- Ngươi…

Tào Vũ Kỳ nghi ngờ nhìn Nhâm Tiểu Túc:

- Đến cùng ngươi chuyển từ trường nào qua?

- Số 8?

Nhâm Tiểu Túc thăm dò.

Lúc này Tào Vũ Kỳ đã phát hiện có gì đó không đúng. Nàng im lặng nửa ngày, đột nhiên hỏi:

- Đừng nói ngươi tới từ bên ngoài hàng rào nha?

Trong lúc nói chuyện, Tào Vũ Kỳ đã ngồi cách xa Nhâm Tiểu Túc ra. Lời đồn về lưu dân có vi khuẩn đã bay đầy trời hai hôm nay!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play