Nhâm Tiểu Túc cứu La Lam là để thông qua La Lam tiến vào hàng rào. Hiện giờ mục đích đạt thành, cũng coi như Nhâm Tiểu Túc hoàn thành tâm nguyện.

Về phần đám La Lam có thể làm thế nào để thuyết phục Lý thị trong hàng rào 109 lại là chuyện của họ. Chung quy giữa các tập đoàn có mối liên hệ với nhau, vẫn phải chừa cho nhau mặt mũi.

Nghe ngữ khí của Khánh Chẩn, dường như đây cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn.

Vương Phú Quý ở một bên nhỏ giọng cảm khái:

- Có những việc, với chúng ta thì khó như lên trời. Nhưng đối với những người ở thế giới kia mà nói, chẳng qua chỉ là một câu nói mà thôi.

La Lam lên tiếng:

- Chuyện đã đồng ý với ngươi, Khánh thị chúng ta nhất định sẽ làm được. Một tập đoàn lớn như chúng ta lừa gạt vài lưu dân các ngươi làm gì?

Kết quả lúc này Vương Phú Quý mở miệng hỏi La Lam:

- Là Tiểu Túc cứu mạng ngài đúng không?

- Đúng vậy.

La Lam kinh ngạc đáp.

- Ông chủ La là nhân vật lớn.

Ánh mắt Vương Phú Quý lộ ra khôn khéo:

- Mạng sống đáng quý vô cùng, đền đáp phải đủ a. Bằng không truyền đi, để người khác nghe được lại bảo Khánh thị keo kiệt.

Lúc trước, khi Vương Phú Quý theo Nhâm Tiểu Túc thoát khỏi thị trấn từng nói với Nhâm Tiểu Túc bản thân có giá trị. Bây giờ chính là lúc bày tỏ giá trị bản thân.

Kỳ thật Vương Phú Quý hiểu rõ chỗ thiếu hụt của hắn. Hắn chưa từng gặp những nhân vật lớn của thế giới. Nhân vật như La Lam, cơ hội gặp mặt rất ít. Thậm chí có khả năng, nội tâm La Lam còn cười nhạo hắn là tên ăn mày bưng chén vàng nữa.

Thế nhưng không sao, Vương Phú Quý nhất định giúp Nhâm Tiểu Túc tranh thủ hết thảy những thứ hắn phải có.

Vì thế, Vương Phú Quý sẽ không biết xấu hổ.

Vừa rồi Khánh Chẩn và La Lam nói chuyện với nhau khiến Vương Phú Quý ý thức được. Kỳ thật đạt được tư cách tiến vào hàng rào trong mắt nhân vật lớn cũng không tính là gì. Cho nên có phải nên lấy ra cái gì lớn hơn không?

- Các ngươi lại muốn gì nữa?

La Lam thả lỏng nhìn Vương Phú Quý:

- Đừng có công phu ngoạm sư tử!

Vương Phú Quý nghe vậy liền thấy bản thân có hi vọng, hắn nói:

- Một gian cửa hàng trong hàng rào 109. Khánh thị ngài chắc chắn có không ít sản nghiệp trong hàng rào. Cho chúng ta một cửa hàng hẳn không vấn đề!

La Lam hời hợt nói:

- Mạng của ta không đáng một cửa hàng.

Lão Vương có chút sững sờ. Nói thế có chút không biết xấu hổ rồi. Hắn là một lưu dân có thể không biết xấu hổ, thế nhưng người nhân vật lớn của Khánh thị thì không thể như thế nha.



Trên thực tế, Vương Phú Quý không rõ lắm. Hẳn người của tập đoàn là không biết xấu hổ nhất, bằng không họ cũng không thể trở thành tập đoàn.

Chỉ nghe Vương Phú Quý hỏi La Lam:

- Vừa rồi em trai ngài nói, hắn nợ Nhâm Tiểu Túc một nhân tình, một cái mạng đúng không?

- Ngươi muốn nói gì?

La Lam hỏi.

- Em trai ngài mợ một nhân tình, một mạng có đáng giá một gian cửa hàng không?

Vương Phú Quý hỏi.

La Lam im lặng nửa ngày:

- Có.

Hắn có thể không biết xấu hổ nhưng nhắc tới Khánh Chẩn thì hắn không làm được.

- Ta sẽ chuẩn bị cho các ngươi một gian cửa hàng.

La Lam nói:

- Nhưng từ đây Khánh thị chúng ta không nợ các ngươi cái gì nữa.

- Được.

Nhâm Tiểu Túc quyết đoán đáp ứng. Vậy cũng giúp họ có một nơi làm ăn ổn định. Dù cửa hàng này họ không làm ăn thì để thuê cũng đủ sinh hoạt hàng ngày. Huống chi hắn đã đồng ý với lão Vương sẽ giúp hắn mở lại một tiệm tạp hóa.

Có điều Vương Phú Quý vẫn chưa thỏa mãn, hắn nói với La Lam:

- Vậy ngài cảm thấy năm cái mạng của thủ hạ ngài, giá trị…

Lúc này La Lam cảm thấy cả người không tốt:

- Ngươi không thể một hơi nói hết à? Ta cho các ngươi một gian cửa hàng ở vị trí tốt. Đừng có đòi thêm gì nữa, đòi nữa ta chết luôn ở đây cho các ngươi xem!

Vương Phú Quý còn muốn nói thêm nhưng Nhâm Tiểu Túc đã kéo hắn một cái, ý nói như vậy là được rồi!

Nếu bức La Lam nữa, đợi tới hàng rào hắn đổi ý thì đám Nhâm Tiểu Túc cũng không có cách gì đòi được.

Lúc trước Nhâm Tiểu Túc chọn cứu đám Đường Chu là vì hắn phát hiện La Lam nể trọng tình cảm. Vì thế hắn cứu đám Đường Chu sẽ giúp La Lam cảm kích mình.

Lúc này, Nhâm Tiểu Túc thấy Trần Vô Địch không có ý tốt nhìn La Lam, dường như chuẩn bị tư thái trảm yêu trừ ma.

Hắn phát hiện bộ dáng của Trần Vô Địch có chút biến hóa, thế nhưng nhất thời không biết vấn đề ở đâu… Nhâm Tiểu Túc nói:

- Ồ, Vô Địch, trên đầu ngươi là vòng kim cô à? Lấy ở đâu đấy.

Hắn có thể khẳng định, đêm qua Trần Vô Địch không đeo thứ này.

Nhâm Tiểu Túc từng hoài nghi Trần Vô Địch bị ảo tưởng. Có điều vòng kim cô và thiết bảng lại khác, chúng sẽ không biến mất.

- Kim cô là Bồ Tát cho. Sư phụ không biết hả?



Trần Vô Địch một bộ dáng đường nhiên.

- … Ta biết chứ.

Nhâm Tiểu Túc đáp.

Nhưng đây không phải điều ta muốn hỏi ngươi!

Nhâm Tiểu Túc tính qua loa cho qua chuyện. Chung quy hiện tại hắn là Tam Tạng, đâu thể không biết vòng kim cô của đệ tử ở đâu ra, đúng không

Nhưng vào lúc này, Trần Vô Địch chăm chú nhìn Nhâm Tiểu Túc:

- Sư phụ, người còn nhớ kim cô chú niệm thế nào không?

Nhâm Tiểu Túc thiếu chút nữa tan vỡ, hắn biết kiểu gì được?!

Trong truyện Bồ Tát cũng không nói cụ thể a. Nhâm Tiểu Túc nhìn ánh mắt chờ mong của Trần Vô Địch, thăm dò:

- Tám trăm đội quân chạy tới sườn núi phía Bắc, pháo binh cũng chạy tới đó?

- A!

Trần Vô Địch bỗng ôm đầu:

- Sư phụ đừng niệm, đừng niệm nữa!

Nhâm Tiểu Túc ngồi tại chỗ há hốc mồm. Hắn cảm thấy Trần Vô Địch rất biết phối hợp a…

Lúc này Nhâm Tiểu Túc cũng phát hiện những người khác nhìn mình bằng ánh mắt quỷ dị. Còn có chút học sinh mặt ngơ ngác…

Bồ Tát đâu có biết hát!

La Lam cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị vũ nhục. Hắn nghĩ mãi không biết vì sao tên điên Trần Vô Địch lại nhận Nhâm Tiểu Túc là sư phụ.

Muốn La Lam tin Nhâm Tiểu Túc, Trần Vô Địch, Vương Phú Quý, Vương Đại Long không phải bốn sư đồ Đường Tăng chuyển thế, hắn thà đâm đầu vào xe chết luôn xe rồi!

Xe chạy một lần vài chục km mới chậm rãi dừng lại. La Lam hỏi:

- Chúng ta nghỉ ngơi một lát chứ? Đàn sói có đuổi kịp không?

Lúc này Nhâm Tiểu Túc mới nhớ chỗ quỷ dị của dàn sói, hắn suy nghĩ một chút:

- Nghỉ ngơi tí đi. Hiện tại chỉ có một người biết lái xe, không thể để hắn mệt được. Hơn nữa nếu đàn sói đuổi theo, e rằng xe có chạy tiếp cũng bị đuổi kịp.

Kỳ thật Nhâm Tiểu Túc luôn tự hỏi trong lòng, hắn cho rằng đàn sói sẽ dừng lại ở phế tích hàng rào 113 nên mới chậm chạp không đuổi theo.

Có điều hiện tại xem ra, đàn sói luôn ở quanh họ, thậm chí còn từng vượt qua họ nữa.

Vì sao đàn sói lại không công kích họ?

Không hiểu a!

Trừ phi, trong đoàn xe này có gì đó khiến đàn sói không muốn tấn công!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play