Ngay vào lúc này, bên ngoài túp lều truyền tới một âm thanh thô ráp, là ở bên lều của hàng xóm mới Tiểu Ngọc:
- Tiểu Ngọc, buổi tối hôm nay tôi đi tới chỗ cô ở tìm cô mới biết được, thì ra cô chuyển đến nơi đây, tôi mang thuốc lá tới cho cô.
Nhâm Tiểu Túc cùng Nhan Lục Nguyên nhìn nhau, hai người đều nhăn lông mày lại, chỉ nghe thấy Tiểu Ngọc nói:
- Sau này tôi sẽ không làm loại chuyện đó nữa.
- Ha ha.
Chủ nhân của âm thanh thô ráp kia giống như là nghe được chuyện gì đó rất buồn cười:
- Cô không làm thì sẽ ăn uống cái gì bây giờ? Về sau ai cho cô thuốc hút?
- Anh thả tôi ra!
Trong âm thanh của Tiểu Ngọc tựa hồ mang theo tức giận, hai bên có vẻ như đang có xung đột, xoẹt một tiếng, tựa hồ có y phục của ai đó bị xé rách.
Nhan Lục Nguyên nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc, kết quả Nhâm Tiểu Túc vẫn nhíu chặt mày như cũ, cậu nhẹ giọng nói:
- Anh, giúp chị ấy đi.
Nhâm Tiểu Túc đứng dậy, từ trên bắp chân lấy xuống thanh cốt đao của mình, cầm ngược lại liền đi ra bên ngoài túp lều.
Ngay vào lúc này, tòa cung điện trong đầu Nhâm Tiểu Túc kia, từng phím của máy chữ đồng thau liên tục nhấn xuống, đồng thời với chữ viết hình thành ở bên trên giấy da trâu, cung điện hùng vĩ liền truyền ra âm thanh:
"Nhiệm vụ: Trợ giúp. . . ."
Trong đầu hắn cười lạnh ngắt lời của cung điện:
- Không có nhiệm vụ này của mày, tao cũng sẽ giúp.
Từ lúc Nhâm Tiểu Túc cầm đao đi ra ngoài đến lúc hắn xông đến trước mặt người đàn ông kia, cũng chỉ mới qua thời gian một hai giây.
Nhâm Tiểu Túc không nói ra các loại lời nói uy hiếp kiểu như "Buông cô ấy ra", "Mày cử động một cái nữa thử xem", bởi vì hắn biết, tất cả những hành vi dư thừa đều sẽ dẫn đến thất bại.
Hắn muốn làm chỉ là dùng phương thức nguyên thủy nhất, giải quyết vấn đề một cách đơn giản nhất.
Lúc thân hình mảnh mai lại rắn chắc như báo săn của Nhâm Tiểu Túc phóng tới chỗ người đàn ông kia, người đàn ông kia nhanh chóng từ bên hông rút đao của mình ra bổ về phía hắn, trên người mỗi người ở trong thị trấn đều sẽ mang theo vũ khí phòng thân.
Trong đầu người đàn ông kia nổi lên tâm tư cười nhạo, bởi vì y gần như là cao hơn Nhâm Tiểu Túc một cái đầu, hơn nữa trong tay y là vũ khí bằng sắt chân chính, cũng không phải là cốt đao linh tinh gì.
Nhưng mà nháy mắt sau đó, tâm tình cười nhạo của y lập tức im bặt.
Vũ khí thép thắng được cốt đao, đây là thường thức, dù cho gân cốt của dã thú hiện giờ đã sớm cứng như sắt thép.
Nhưng cứng như sắt thép, cuối cùng cũng không phải sắt thép chân chính.
Trong thị trấn không hề cấm vũ khí lạnh, nhưng muốn lấy được một thanh vũ khí thép thì khó như lên trời, mặc dù hiện nay có vài nền công nghiệp đang từ từ đuổi kịp trình độ trước tai biến, nhưng mà tài nguyên lại có hạn.
Nhâm Tiểu Túc giống như một cái bóng di chuyển đến trước mặt người đàn ông kia, trong lúc chạy nhanh chân trái đạp mạnh xuống đất, đùi phải dùng để chèo chống trọng lượng toàn thân hắn đột nhiên cơ bắp căng cứng, bàn chân một mực bám chặt lấy mặt đất. Lực lượng toàn thân hắn lấy mặt đất làm điểm khởi đầu, giống như là một dòng điện nhanh chóng truyền đến eo bụng, sau đó là cánh tay.
Đao của Nhâm Tiểu Túc, giống như là khe nứt ở trên mặt đất, trong lúc chém xéo xuống giống như là có thể cắt bóng đêm ra một vết nứt.
Răng rắc một tiếng, cốt đao va chạm với vũ khí sắt thép, những người vụng trộm vây xem rõ ràng trông thấy được hai thanh đao đồng thời vỡ thành hai đoạn, nguyên bản bọn họ cho rằng chỉ có cốt đao bị vỡ.
Trong chớp mắt, trong lúc người đàn ông kia ngây người thì Nhâm Tiểu Túc đã không hề lưu luyến vứt bỏ cốt đao, động tác vứt bỏ này làm ra liên tục, giống như Nhâm Tiểu Túc đã sớm biết cốt đao sẽ bị vỡ ra vậy, cho nên từ lúc vừa mới bắt đầu liền đã có ý định khác.
Hắn bắt lấy cổ tay của người đàn ông kia, một nắm đấm khác giống như pháo chùy đánh tới thần kinh nách của đối phương.
Người đàn ông kia muốn tránh thoát, nhưng y bỗng nhiên phát hiện ra, khí lực của thiếu niên này lại lớn hơn y một đoạn.
Làm sao có thể? Đối phương mới bao nhiêu tuổi? Vóc dáng của thiếu niên này chỉ mới đến cổ mình mà thôi.
Thế nhưng mà người đàn ông này thấy được gân cốt cơ bắp trên cổ Nhâm Tiểu Túc giống như là sắt thép, đó chính là lực lượng.
Thần kinh nách, ở đại khái ba tấc giữa cánh tay và nách, không cần quá chính xác, bởi vì nắm tay đủ để bù đắp độ lệch.
Chỗ này là nhược điểm trên nhân thể, nếu lá nách bị đập mãnh liệt sẽ sản sinh ra sai lệch, nếu so sánh thần kinh với cáp điện, như vậy loại sai lệch này sẽ làm cho thần kinh nách sản sinh ra dòng điện, cùng với tín hiệu điện không khống chế được phóng thích ra.
Lúc này sự tiếp nhận của não bộ vượt qua phụ tải sẽ phát ra tin tức đau đớn, đường truyền thần kinh quá tải thì tứ chi sẽ tiếp nhận tín hiệu hỗn loạn.
Thân thể bắt đầu bài tiết ra lượng lớn canxi cùng kali, một cơn lốc điện tích đủ để làm cho tất cả hệ thống tê liệt ngắn hạn.
Người đàn ông kia kêu lên một tiếng đau đớn liền ngã xuống đất, thậm chí tứ chi còn run rẩy, đợi tới lúc y hiểu được chuyện gì xảy ra thì cũng đã không còn bất kỳ năng lực nào để đối kháng với Nhâm Tiểu Túc nữa.
Nhâm Tiểu Túc lẳng lặng đứng ở bên cạnh y tựa hồ đang tự hỏi nên làm cái gì, người đàn ông kia thở dốc trong chốc lát liền cầu xin tha thứ nói:
- Tôi không mang thù, cậu buông tha cho tôi đi, tôi sẽ quên chuyện hôm nay.
Thời điểm này người thông minh đều biết là mình đã thành thịt cá bên trên thớt gỗ, chuyện y nên làm nhất không phải là tiếp tục ngang ngược kêu gào, mà là tạm gác lại về sau.
Nhâm Tiểu Túc nhìn về phía Tiểu Ngọc:
- Gã là ai?
- Gã là một đốc công ở chỗ mỏ than, người bị đâm chết đêm qua ở trong thị trấn chính là do gã dẫn đầu làm, bởi vì gã nghe nói người kia có thói quen tiết kiệm tiền, vừa vặn gã đang thiếu nợ tiền sòng bạc, vì vậy liền nổi lên ác ý.
Tiểu Ngọc đem chuyện người đàn ông kia khoe khoang ngày hôm qua nói ra.
Nhâm Tiểu Túc đi đến trên đường nhặt vũ khí sắt thép của người đàn ông kia lên, sau đó một lần nữa trở về bên cạnh người đàn ông kia, từ trên cao nhìn xuống đối phương, hắn tính toán thời gian, tối đa còn có bốn năm giây nữa đối phương sẽ có thể khôi phục lại hành động.
Đột nhiên, cung điện vốn đang yên lặng nửa ngày bỗng nhiên một lần nữa nói chuyện.
"Nhiệm vụ, thả cho cừu địch một con đường sống."
Thế nhưng mà cung điện vừa dứt lời, Nhâm Tiểu Túc liền gọn gàng linh hoạt ngồi xổm xuống, chém thanh vũ khí sắt thép kia lên trên phần bụng của người đàn ông, âm thanh vũ khí xé rách da bụng khiến cho tất cả người quan sát hoặc nghe lén đều cảm thấy da đầu tê dại, sau đó máu tươi của người đàn ông kia bắt đầu cuồn cuộn chảy ra bên ngoài.
- Bây giờ đại khái là mày còn lại khoảng ba phút, nếu như kịp thời đi tới phòng khám bệnh ở trong thị trấn khâu lại, có lẽ sẽ còn hi vọng sống sót.
Nhâm Tiểu Túc lộ ra vẻ bình tĩnh nói.
Người đàn ông kia nghe thấy thế đâu còn quan tâm gì tới đau đớn nữa, y cái gì cũng không nói liền lập tức đứng dậy chạy tới phía phòng khám bệnh.
"Nhiệm vụ hoàn thành, ban thưởng đồ phổ học tập cấp cơ sở."
"Nhiệm vụ hoàn thành, ban thưởng đồ phổ học tập cấp cơ sở."
"Bởi vì túc chủ thiếu hụt vũ khí, đặc biệt mở ra nhiệm vụ chi nhánh. . ."
Nhâm Tiểu Túc còn chưa nghe hết đã cảm thấy sửng sốt, nhiệm vụ thứ nhất hẳn là cứu Tiểu Ngọc, hoàn thành thì hắn cũng có thể hiểu được, để cho hắn không nghĩ tới là nhiệm vụ thứ hai lại tính hắn đã hoàn thành.
Cung điện này rốt cuộc là phán định như thế nào đây?
Nhan Lục Nguyên ở bên cạnh hiếu kỳ nói:
- Anh cứ thả y đi như vậy? Chả may y đi tới phòng khám bệnh khâu lại xong dưỡng tốt tổn thương, lại tìm anh báo thù thì làm thế nào, y cũng không phải là người tốt lành gì.
Nhâm Tiểu Túc nhìn ra ngoài bóng đêm:
- Cái phòng khám bệnh nát ở trong thị trấn của chúng ta khâu được cái rắm. . .
- Anh, thấy anh ác như vậy, em cũng yên tâm. . .
Chính là bởi vì như vậy, Nhâm Tiểu Túc mới cảm thán là làm như vậy cũng có thể tính là hắn hoàn thành nhiệm vụ, kỳ thật người đàn ông kia đã hẳn phải chết không có gì cần nghi ngờ nữa. Hơn nữa cho dù không chết, bên trên món vũ khí sắt thép kia có rỉ sét loang lổ, quả thật chính là một món thần khí truyền bệnh uốn ván, nếu sống sót được cũng sẽ tàn phế.
Mặc dù người đàn ông kia có vũ khí sắt thép, nhưng cũng chỉ có thể kiếm được loại rẻ nhất kia, nếu không phải như vậy, e rằng Nhâm Tiểu Túc cũng không đánh gãy được thanh thiết đao này.
Trong lòng loại người như Nhâm Tiểu Túc luôn có nguyên tắc mà bản thân kiên định, cho dù đã có năng lực siêu nhiên, cũng không thể cải biến phương thức đối nhân xử thế của hắn.
Muốn sửa cũng phải là chính bản thân hắn, người khác không làm được.
Cho nên, có phán định nhiệm vụ hoàn thành hay không cũng không quan trọng, cung điện này để ý. . . chính là thái độ mà Nhâm Tiểu Túc biểu hiện ra ngoài?
Lúc này, trong những túp lều ven đường có người đang thì thầm to nhỏ, kỳ thật những năm này bọn họ đã sớm biết được Nhâm Tiểu Túc là loại người hung ác như thế nào, nhưng hôm nay lại một lần nữa bị làm cho kinh sợ.
Bởi vì hôm nay thân hình của hai bên thực sự là cách nhau quá xa, mà Nhâm Tiểu Túc bày ra lực lượng, lại không hề kém hơn người đàn ông kia, thậm chí còn thắng được đối phương.
Chuyện này tương đối khó có thể tin tưởng.
Bên trong một túp lều có người nhỏ giọng nói lầm bầm:
- Tôi đã nói là chớ chọc hắn rồi.
Nhâm Tiểu Túc đi đến nhặt thanh cốt đao của mình lên, thanh cốt đao này đã bồi bạn với hắn hơn một năm rồi, rốt cục đã tới lúc để cho nó nghỉ ngơi.
Hắn quay đầu nhìn về phía Tiểu Ngọc, ở trong bóng đêm Tiểu Ngọc có phần yếu đuối, kỳ thật Tiểu Ngọc còn lớn hơn Nhâm Tiểu Túc tám tuổi, nhưng lúc này nhìn lại lại giống như là nhỏ hơn Nhâm Tiểu Túc Tiểu tám tuổi vậy.
Nhâm Tiểu Túc dứt khoát nói thẳng:
- Có phải là nghiện thuốc lá rồi hay không?
Tiểu Ngọc dùng sức gật đầu.
- Tính gây nghiện của đồ chơi kia cũng không lớn như vậy, hẳn là đã cho thêm chút thuốc phiện, lão Vương nói là tỉ lệ nạp liệu rất thấp, nghiện rồi vẫn có thể từ bỏ.
Nhâm Tiểu Túc nói xong, liền đi đến bên cửa túp lều của Tiểu Ngọc ngồi xổm xuống, hung hăng cắm một nửa thanh cốt đao màu trắng của mình vào trong đất bùn, chỉ lộ ra non nửa đoạn.
Ven đường có một ít người nguyên bản đang manh nha ý định xấu đối với Tiểu Ngọc, liền lập tức nhụt chí.
Ở trong thị trấn này, một nửa cốt đao giống như là một loại biểu tượng cho ý chí, không ai muốn nhất thời nghĩ quẩn đắc tội với loại người hung ác như Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc quay đầu lại nói với Tiểu Ngọc:
- Nhưng có một chuyện phải nói sớm, tuy rằng tôi rất đẹp trai, nhưng mà. . . nhưng mà giữa chúng ta là chuyện không thể nào. . .
Tiểu Ngọc trong chớp mắt liền tỏ ra kinh ngạc:
- Tôi chỉ coi cậu là em trai.
Lần này đến lượt Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc:
- Ha ha ha ha, quá xấu hổ a.
Nhâm Tiểu Túc lập tức dẫn Nhan Lục Nguyên trở lại túp lều nhà mình, vừa đi vừa dùng ánh mắt lườm Nhan Lục Nguyên, CMN đều là do thằng ranh mày mỗi ngày lải nhải lung tung.
Nhan Lục Nguyên vụng trộm quay đầu lại nháy nháy mắt với Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc thấy được bộ dáng này của Nhan Lục Nguyên lập tức cười rộ lên, giống như là những tâm tình không tốt kia đều đã tan thành mây khói.
Cô ngồi chồm hổm ở trên mặt đất nhìn một nửa thanh cốt đao kia hơn nửa ngày, khóe miệng mới lộ ra nụ cười trở vào đi ngủ.
Mà Nhâm Tiểu Túc, thì lại đang nhắm mắt lại tỉ mỉ xem xét tòa cung điện, cùng với nội dung mà máy chữ vừa mới đánh ra.
Nhiệm vụ chi nhánh, có chút thú vị nha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT