Viện trưởng cũng nhìn thấy Diệp Thiều Hoa, nhận ra đó là người xa lạ xuất hiện đêm qua.
"Thủ trưởng Vân, nghe tôi nói, đội trưởng Vân không thể chờ nữa
rồi." Viện trưởng lúc này không có thời gian quản Diệp Thiều Hoa, chỉ
nhìn về phía thủ trưởng Vân, nói hết sức nghiêm túc, "Kỹ thuật trong
nước của chúng ta không có cách nào chèo chống, xin ngài nghĩ lại."
Viện trưởng vừa nói, người phía sau thủ trưởng Vân lập tức đổ mồ hôi.
Trên quốc tế không biết có bao nhiêu người muốn lấy mạng Vân Nặc.
Không nói đến việc khác, người bên ngoài chắc chắn sẽ xuất thủ,
hiện tại Vân Nặc lại hôn mê, thủ trưởng Vân không có giây phút nào căng
thẳng như bây giờ.
Hắn siết chặt ngón tay, thấy Diệp Thiều Hoa ở một bên vẫn chưa rời đi, lông mày nhảy dựng, “Bạch Huyền Mặc?”
Bạch Huyền Mặc không nghe theo lời của thủ Trưởng Vân, mà nhìn Diệp Thiều Hoa.
Lần này, hai chữ Thiều Hoa hắn không nói ra miệng, chỉ thấp
giọng hỏi một câu, "Cô có biện pháp đưa đội trưởng Vân ra nước ngoài
không?"
Diệp Thiều Hoa lắc đầu.
Cô không có ý định đưa người ra nước ngoài.
Nhìn thấy bộ dạng này của Diệp Thiều Hoa, Bạch Huyền Mặc cùng một đám người thần sắc mờ đi một lần.
Lúc này, thủ trưởng Vân cũng thấy thuộc hạ của Vân Nặc không
nghe lời mình cho lắm, nhìn Diệp Thiều Hoa đầy hy vọng, không khỏi kinh
ngạc liếc nhìn Diệp Thiều Hoa.
Mà một bên Diệp Tư Niên nhìn bộ dạng Diệp Thiều Hoa, ngón tay cầm điện thoại gấp gáp vô cùng.
Cô ta thật sự không ngờ rằng khi Diệp Thiều Hoa bỏ kính xuống,
lại hoàn toàn thay đổi như một con người khác, bất kể là khí chất hay
khuôn mặt đó.
Người bên kia tuy
không trang điểm nhưng gương mặt không hề mờ nhạt chút nào, đôi môi đỏ
mọng, lông mi dày và dài chớp chớp như cánh bướm, đôi mắt đen láy có
chút thủy chung.
Ngay cả ở một nơi như vậy, cô vẫn không sợ hãi, như thể ai đó đã làm một rào cản tự nhiên xung quanh cô ấy.
Để cô tự tạo thành một thế giới.
"Vị này là . . ." Thủ trưởng Vân rốt cục phân một nhìn Diệp Thiều Hoa.
"Chào chú, dì, cháu là Diệp Thiều Hoa." Nói đến đây, Diệp Thiều
Hoa dừng một chút, sau đó mới nói tiếp, "Là bạn qua mạng của Vân Nặc..."
"Bạn qua mạng?" Thủ trưởng Vân sửng sốt một chút.
Đừng nói thủ trưởng Vân, ngay cả Bạch Huyền Mặc và mấy người Diệp Tư Niên cũng bị câu nói này của Diệp Thiều Hoa làm kia ngạc.
Bạn qua mạng?
Đầu năm nay còn có chuyện bạn qua mạng?
Nhất là đối phương lại là Vân Nặc?
Mà Bạch Huyền Mặc
và Diệp Tư Niên chợt nhớ tới trước đó Diệp Thiều Hoa từng nói qua, quen
biết mấy người bạn qua mạng . . . Ra ngoài gặp bạn qua mạng.
Có lẽ nào những người bạn qua mạng mà cô ấy đang nói đến là những người như Vân Nặc?
Vân phu nhân là người rất vừa phải, bà cũng biết đoạn thời gian
trước Vân Nặc ở trong nhà nghỉ ngơi, suốt ngày ôm cái điện thoại.
Từ nhỏ bà đã không bức bách đứa con trai này làm gì?
Dù sao khi còn bé nó đã gánh vác quá nhiều.
Hiện tại cuối cùng nó cũng có người mình thích, bà cũng vui dùm cho nó.
Nghĩ tới đây, bà cực lực lôi kéo Diệp Thiều Hoa mỉm cười, "Cháu tên . . . Thiều Hoa có đúng không? Cháu đến xem A Nặc sao?"
Diệp Thiều Hoa nhìn bộ dáng này, liền biết tình huống không tốt lắm.
Cũng không nên như thế.
Đêm qua cô rõ ràng đã có kiểm tra, hắn thoạt nhìn cũng không có vấn đề lớn lắm.
"Vâng ạ." Diệp Thiều Hoa nhìn về phía Vân phu nhân nở nụ cười, sau
đó nhìn về phía hướng Vân Nặc, "Hiện tại tình huống anh ấy thế nào ạ?"
Nghe Diệp Thiều Hoa nói tên Vân Nặc, Vân phu nhân thật vất vả nén bi thương lại bùng lên.
Bà nắm lấy tay Diệp Thiều Hoa nói: “Tất cả các y, bác sĩ nổi
tiếng trong lĩnh vực này trên toàn quốc đều có mặt ở đây, nói rằng với
trình độ xét nghiệm hiện tại ở bệnh viện, không thể tìm ra đây là loại
virus gì. . "
Khi nghe câu này, Diệp Thiều Hoa thật sự muốn đi vào.
Không thể được, thế giới này cô biết thiết kế cũng có thể giải
thích được, dù sao cô cũng là người của khoa vật lý, nhưng nếu cô làm
phẫu thuật được. Những điều này, cô cũng không thể giải thích được.
Nhưng virus tồn tại chính là để cho người khác có thể phá giải.
"Không có biện pháp gì sao ạ?" Diệp Thiều Hoa nhìn về phía Vân phu nhân, "Bác cần hỗ trợ gì cứ nói với cháu."
Vân phu nhân nhìn quần áo Diệp Thiều Hoa mặc liền biết đối phương không phải con nhà đại gia.
Mặc dù trên người Diệp Thiều Hoa khí chất không phải tầm thường.
Nhưng bà cũng không có ý xem thường, chỉ vỗ vỗ tay Diệp Thiều
Hoa, "Cô gái ngoan, chuyện này cháu không cần phải để ý đến, giao cho
cha nó những người này là được rồi."
Diệp Thiều Hoa sửng sốt một chút.
Sau đó mới hậu tri hậu giác, những người này bây giờ còn nghĩ cô là người bình thường.
Cô mấp máy môi, cuối cùng không giải thích cái gì.
"Cháu có thể vào xem không?" Cô nhìn Vân phu nhân.
Nghe vậy, Vân phu nhân lắc đầu, "Không được, viện trưởng nói, ai cũng không thể đi vào, sợ bị lây nhiễm."
Bà và thủ trưởng Vân lo lắng như vậy đều không thể đi vào.
"Chuẩn bị một chút đi." Lúc này, thủ trưởng rốt Vân cục hạ quyết
định, "Chuẩn bị chuyên cơ, một nhóm người lên phòng họp trên lầu để thảo luận về chiến thuật, cố gắng bắt đến nước M. Bác sĩ y khoa bên đó có
liên hệ với tôi, tôi sẽ tìm người khác thu xếp.”
Viện trưởng kinh ngạc nhìn Diệp Thiều Hoa, nghe được lời của thủ trưởng Vân, rốt cục thở dài một hơi.
Bệnh viện bọn họ thật sự không có biện pháp, mỗi phút Vân Nặc ở trong bệnh viện của họ, họ đều rất sợ hãi.
Không thể đi vào nhìn, Diệp Thiều Hoa cũng không thể cường ngạnh xông vào xem thân thể đặc thù của Vân Nặc rốt cuộc như thế nào.
Cho nên cô chỉ đón xe về đến nhà.
Nửa đường, hai người Diệp Thành gọi một cú điện thoại cho cô, nói bọn họ đang trở về rồi.
Trở về cùng còn có Diệp Trinh Trinh và Lý Mẫn.
Diệp Thiều Hoa về tới trong phòng mình, chuyện thứ nhất là bật máy tính lên, cắm USB của mình vào, bắt đầu múa phím.
Rất nhanh liền có một khung chỉ thị nhảy ra ngoài, Diệp Thiều Hoa nhập một chuỗi code vào USD.
Cơ hồ là trong nháy mắt liền vào được thông tin bệnh viện.
Tìm được thẻ bệnh án của Vân Nặc.
Sau khi sao chép tài liệu này vào ổ USB, Diệp Thiều Hoa nhanh chóng chuyển màn hình và gửi cho một người.
Barney đang xem một đoạn video trên máy tính trên con tàu du
lịch đang trở về bờ thì đột nhiên một hộp thoại hiện lên trên máy tính,
anh ta suýt làm đổ cà phê xuống sàn nhà vì sợ hãi.
Y: Đây là tình hình hiện tại của Vân Nặc, anh xem mình có thể chữa được không.
Khóe miệng Barney giật một cái, Máy tính của anh ta có một bức tường lửa do chính Nolan tạo ra.
Có thể chiến đấu với tường lửa của FBI
Diệp Thiều Hoa tấn công dễ dàng như vậy sao?
Khóe miệng giật giật, hắn không tin Nolan nói người bên kia hack rất thành thạo, nhưng hiện tại hắn rốt cục tin tưởng.
Nói đến việc nhận file của Diệp Thiều Hoa, anh ta cũng không xem kỹ, chỉ nhìn lướt qua dữ liệu, gửi tin nhắn cho Diệp Thiếu Hoa--
[ Yên tâm, kiên trì đến lúc tôi đến.]
Diệp Thiều Hoa cũng học qua chữa bệnh, nhìn thấy bệnh án của Vân Nặc là biết anh còn có thể kiên trì hai ngày.
Nhìn thấy tin nhắn của Barney, cô cũng không có kỳ quái.
Chủ yếu là để Barney nghiên cứu tình trạng của Vân Nặc trên đường đến Trung Quốc.
Sau đó, cô lại lục tìm thông tin của Barney trên internet.
Phát hiện ra bên kia quả thật đã giải cứu rất nhiều người khỏi tay thần chết.
Dựa theo phỏng đoán của Diệp Thiều Hoa, y thuật của Barney đã vượt qua mức được mong đợi trong thời đại này.
Trước đó, cô vẫn đang suy nghĩ về cách bình tĩnh nhắc nhở Barney nếu anh ta không thể phát hiện ra virus trên Vân Nặc.
Bất quá bây giờ, tình huống như vậy không tồn tại.
Diệp Thiều Hoa cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Diệp Thành và đám người Diệp Trinh Trinh trở lại.
Lý Mẫn nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, ánh mắt đầy vẻ sùng bái, cô
không nghĩ tới, nhà họ Vu hành hạ cô và mẹ lâu như vậy lại bị Diệp Thiều Hoa giải quyết dễ dàng.
Cô luôn có cảm giác chị họ mình quá xinh đẹp rồi.
"Chị đang làm gì vậy?" Lý Mẫn nhìn thấy Diệp Thiều Hoa ngồi trước mặt máy tính, không khỏi hỏi một câu.
"Đang tìm bạn qua bạn." Diệp Thiều Hoa ấn vào nút máy tính, "Em muốn nghịch máy vi tính sao?"
Tìm bạn qua mạng?
Hóa ra người lợi hại như vậy cũng có bạn qua mạng, Lý Mẫn nhìn Diệp Thiều Hoa, có chút không rõ, sau đó lập tức lắc đầu.
Diệp Thiều Hoa nở nụ cười.
Diệp Thiều Hoa nghĩ gì đó, trực tiếp từ đầu giường lấy ra một
tấm thẻ đen, là lần trước Bunche cho cô, cô để một chút tiền trong tấm
thẻ này.
Đã bại lộ rồi, không dấu nữa.
Thấy Diệp Thành, Diệp Trinh Trinh và Đỗ Mạn ở lầu dưới đã mua đồ ăn về rồi, Diệp Thiều Hoa mở cửa, đi thang máy xuống.
Cửa thang máy.
Người tên tiểu Hàn kia đã mang Mỹ Mỹ, người bà Lý giới thiệu về
ra mắt gia đình, hôm nay đến đây để cảm ơn bà Lý giới thiệu cho hắn một
cô gái tốt như vậy.
Ngoài ra còn có Vu tiên sinh, một quản lý cấp cao 30 tuổi đứng bên cạnh bà Lý.
Nhìn thấy đám người Diệp Thành, bà ta không khỏi nhếch miệng,
"Tiểu Vu à, cháu và Lâm tiểu thư phải hạnh phúc đấy, không giống như ít
người, điều kiện bản thân không tốt coi như xong, lớn tướng rồi, dì
nghĩ, đời này đều không gả được . . ."
Đang nói, cửa thang máy mở.
Diệp Thiều Hoa liếc mắt liền thấy được ba người Diệp Thành và Diệp Trinh Trinh, "Cha, mẹ, cô."
Những lời còn lại của bà Lý đột nhiên nghẹn lại trong cổ họng.
Diệp Thiều Hoa sau khi từ thành phố S trở về, không có đeo mắt kính.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT