"Nơi này không phải chỗ nói chuyện phiếm." Hắn bày ra tư thế xin mời: "Tôi đã đặt trước phòng rồi, người bên ngoài tìm cô không ít."

"Được." Diệp Thiều Hoa không cự tuyệt.

Cô chuyển kính mắt, hơi nghiêng nghiêng người, nhìn qua chỗ đám người Diệp Thành vẻ mặt ngốc nghếch: "Cha mẹ, cô, đợi lát nữa con đến đón mọi người."

Sau khi hai người đi ra ngoài, sĩ quan trong sân cũng rút đi hơn nửa, còn chừa lại mấy người giải quyết chuyện của Diệp Thành.

Biệt thư to lớn, nhưng lúc này lại không ai dám cản họ.

Cho đến khi Diệp Thiều Hoa rời đi rồi, Diệp Thành mới sững sờ nhìn về phía Đỗ Mạn, "Vừa nãy . . . người kia . . . Đó là Thiều Hoa?"

"Ừ, hình như là vậy." Đỗ Mạn cũng có một ít không xác định.

"Diệp tiên sinh, xin đi theo chúng tôi." Lúc này, một người sĩ quan rất lễ phép tiến lên.

Diệp Trinh Trinh nhận ra, đó là thượng tá trước kia của cô.

Trong nội tâm cô run một cái.

"Anh, cháu gái em cuối cùng là ai?" Diệp Trinh Trinh thấp mắt, nhìn bộ quần áo giá rẻ dính bùn đất và mỡ đông của Diệp Thành.

Cô vừa nhìn, cũng có thể nhìn ra, quần áo trên người Diệp Thiều Hoa mặc dù sạch sẽ, cũng không phải là quần áo hàng hiệu.

Nhưng bây giờ . . . Đây là tình huống gì?

Diệp Thành cũng tỉnh tỉnh mê mê, ngày hôm qua, bà Lý còn ở ngay trước mặt hắn và Đỗ Mạn giễu cợt hắn chuyện của Diệp Thiều Hoa.

"Anh cũng không biết . . ." Diệp Thành chóng mặt đi theo vị quan quân kia rời đi.

Mà sau lưng, lão phu nhân nhà họ Lý và cả nữ nhân nhà họ Vu, thời điểm người kia đưa Diệp Thiều Hoa đi, sắc mặt trắng bệch.

Lúc này, chuông điện thoại di động của người phụ nữ kia đột nhiên vang lên.

Tiếng nhạc bỗng trở nên chói tai khiến trái tim người phụ nữ run lên, vừa nhấc máy đã nghe thấy tiếng rống giận dữ của Vu tiên sinh - chồng mình.

"Cô vừa làm cái gì đấy? !"

"Mời cô, bây giờ, lập tức trở về nhà họ Vu nhanh lên."

Lão gia nhà họ Vu đã và đang kiềm chế hết sức có thể rồi.

Hắn mới từ hội nghị trọng yếu chạy về, nhà họ Vu bởi vì dựa vào thủ trưởng, một mực xuôi gió xuôi nước, mặc dù không phải ruột thịt, nhưng cũng là quan hệ bám váy, chỉ có người không có mắt mới dám động đến nhà họ Vu.

Những điều này lại làm cho nhà họ Vu có một tập tục, con hắn và cháu ngoại, vô cùng hung hăng, ngang ngược.

Không ngờ, chưa kịp họp xong thì lại nhận được thông báo của quân khu!

Phía trên muốn kiểm tra hắn!

Bây giờ, mấy ai có thể qua được cuộc kiểm tra cơ chứ.

Lại vội vã chạy về, nhận được con dấu thông báo kiểm tra kỷ luật, mà cũng thông qua thư ký, biết được chân tướng.

Chờ con gái hắn trở về, Vu lão gia không chút suy nghĩ liền vung tay tát cô ta, "Gan mày lớn thật đấy! Uy phong thật đấy, sao mày không nói toàn bộ thành phố S đều là nhà mày đi?"

Người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy lảo đảo một lần, một tát bị đánh rất hung ác, khóe miệng máu tươi cũng tràn ra.

"Con đã điều tra, Diệp Trinh Trinh chính là một người phụ nữ lạc đường, cô ta dựa vào cái gì mà không nhả vị trí Lý phu nhân ra." Người phụ nữ kia không phục lắm, "Anh trai cô ta đến tìm, sống còn thảm hơn cô ta, là một thằng què, thằng què cha biết không? "

"Mày còn cảm thấy mình không đủ ngu xuẩn hả?" Vu lão gia ném thông báo về việc kiểm tra kỷ luật trước mặt cô ta: "Anh trai là người bình thường? Bình thường mà có thể phát hiện ra rằng Diệp Trinh Trinh đang ở nhà họ Lý. Ở thành phố S?! Mày ngu lắm? Nhìn người khác xem thử xem, con gái của anh trai cô ta là Diệp Thiều Hoa, mười nhà họ Vu cũng không đủ để con bé kia chơi đâu, đó là một đại nhân vật, thậm chí ngay cả thủ trưởng cũng bằng.

"Buộc cô người ta ly hôn, buộc em người ta chịu chết, tao hỏi mày, mày dựa vào đâu mà to gan lớn mật như vậy hả?"

Lúc đi về người phụ nữ còn có chút kỳ vọng, mong rằng người nhà có thể cứu mình.

Nhưng bây giờ nghe lời nói của Vu lão gia, cô ta còn không có che lại nửa khuôn mặt sưng tấy, ngã trên mặt đất không còn chút hình tượng.

"Kết thúc rồi!"



Người nhà họ Vu một mực càn rỡ, những chuyện này trước kia cũng thấy nhiều, những người phụ nữ mà cháu trai ông chơi cùng đều vô tình chết hoặc bị chặn đường vì những lý do khác.

Diệp Trinh Trinh vốn là một quân nhân hết sức bình thường, trước khi kết hôn cũng là một đội trưởng ở một đội nhỏ.

Nếu là ngày trước, người nhà họ Vu căn bản không cần tự mình động thủ, một ngón tay là có thể để cho hai mẹ con Diệp Trinh Trinh ngoan ngoãn dễ bảo.

Cơ mà . . .

Trên đời luôn có những người mà nhà họ Vu không đủ sức khiêu khích, giống như Diệp Thiều Hoa đã nói, Mafia và Liên minh sát thủ, sợ rằng nhà họ Vu cũng không dám nhắc tới, đáng tiếc Diệp Thiều Hoa lại ở cấp độ này.

Chưa kể thiết kế tiếp theo trên tay cô đã bị vô số đại lão trên thế giới "nhòm ngó".

Người đứng đầu thành phố S cũng muốn có được một bộ phận súng ống đạn dược trong tay cô.

Về phần nhà họ Vu.

Trong con mắt của bọn họ, Diệp Trinh Trinh tiện tay là có thể nghiền chết.

Lại ở trong mắt Diệp Thiều Hoa, bọn họ cũng giống vậy, cô hầu như không cần nhiều lời, những người này của nhà họ Vu cũng sẽ không sống tốt hơn.

Còn tại đây, Diệp Thiều Hoa vẫn đang trò chuyện thân thiết với người đứng đầu quân khu.

"Yên tâm, Diệp tiểu thư, nhà họ bên kia tôi nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa cho cô." Thủ trưởng quân đội nhìn Diệp Thiều Hoa, nở nụ cười, "Không nghĩ tới cô vẫn còn có một người cô ở thành phố S của chúng tôi."

Đương nhiên bây giờ chuyện quan trọng nhất là muốn vũ khí, hiện tại không có gì khác hơn là ai mạnh hơn ai và ai có quyền lớn hơn mà thôi.

Diệp Thiều Hoa đưa tay gõ cái bàn, bởi vì trong lòng nhớ tới chuyện của Vân Nặc, cô không nói chuyện khách sáo nữa "Tôi biết quân đội cũng muốn có một bản vẽ thiết kế, nhưng tôi sẽ đưa bản vẽ thiết kế hiện tại cho Jim. Đúng rồi, Jim ... Mà này, anh có số điện thoại của hắn không?"

Đương nhiên ông biết rõ, tên tội phạm bị truy nã gắt gao nhất ở FBI.

Trùm mafia.

Đây là một kẻ tàn nhẫn nổi tiếng trên thế giới.

Trên mặt không lộ ra ngoài nhưng lông mày của quân khu trưởng nhảy dựng kịch liệt, trong đời cũng đã từng đưa binh tới biên giới, thật sự không có cơ hội tiếp xúc với những lão đại như vậy.

Chớ nói chi là ông và mafia rõ ràng là hai mặt đối lập.

"Không có, không có." Hắn lập tức khoát tay, sao hắn có thể có số điện thoại của Jim được.

Nếu vậy, Diệp Thiều Hoa lấy điện thoại ra, một mã số xuất hiện: "Nhớ được không?"

Cô đem điện thoại bỏ lên bàn, để thủ trưởng và Biên tham mưu trưởng nhìn dãy số một lần.

Cục trưởng quân khu và tham mưu trưởng liếc nhìn số của Jim, sau khi lấy bút viết ra rất cẩn thận, tham mưu trưởng vô tình nhìn thoáng qua con số.

Phía trên Jim là . . . Bunche?

Phía dưới là Nolan và . . . Vân Nặc? !

Không nói về Bunche, người đứng đầu FBI!

Nolan là hacker đã gây chấn động toàn cầu vào thời điểm đó!

Nước M ghét nhất nhưng cũng không thể làm gì nhất.

Về cơ bản là không có khả năng bắt được một hacker hàng đầu trong nền công nghệ hiện đại như vậy.

Vân Nặc . . . Ai ở quân đội lại không biết tên anh!

Cái này con mẹ nó là giả à?

Bất kỳ ai trong số những người này dậm chân tại đấu trường quốc tế sẽ gây ra một cú sốc cho một bên.

Tham mưu trưởng tay không khỏi run một cái.

Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng số điện thoại di động của những người này sẽ xuất hiện trên điện thoại di động của cùng một người, nghĩ đến điều này, Tham mưu trưởng không khỏi liếc nhìn Diệp Thiều Hoa.

Đúng lúc lúc này, điện thoại di động của Diệp Thiều Hoa vang lên.

Tham mưu trưởng lập tức trả lại điện thoại cho Diệp Thiều Hoa, khi quay lại thì tình cờ nhìn thấy tên người phía trên.



Barney?

Lại là ai đây?

Chưa từng nghe nói qua người này, chắc là bạn của vị tiểu thư này, hắn lập tức đưa điện thoại cho Diệp Thiều Hoa.

Diệp Thiều Hoa nhìn tên hiển thị trên điện thoại, lập tức đứng lên “Làm đi, nếu Jim yêu cầu, cô cứ nói là tôi liên lạc.”

Vừa nói, cô vừa đi ra ngoài.

Thủ trưởng đưa cô đi ra.

Diệp Thiều Hoa đã bấm nút kết nối, “Xin chào?”

Barney đầu dây bên kia vẫn đang ở trên tàu, lúc đầu nghe thấy giọng nói của Diệp Thiều Hoa, hắn không khỏi kinh ngạc kêu lên, “Y?"

Người khiến mafia chấn động hóa ra lại là một người phụ nữ!

Có quá ít phụ nữ trong Mafia và FBI, tỷ lệ dưới 3%.

Barney vừa trò chuyện với Y trên Internet, hắn biết bên kia có thể làm dao cắt y tế, khi biết điều này, Barney thực sự ngưỡng mộ cô, nên đã nói chuyện riêng với những người như Jim, Nolan về cô.

Nolan còn nói người như Y, không sống mấy chục năm là căn bản không có khả năng thành công, hẳn là một ông chú trung niên.

Barney biết rõ Jim và Y phải có liên lạc qua, cho nên cũng âm thầm hỏi qua Jim, Jim lại chỉ nở một nụ cười khó đoán.

Ai biết được rằng người chú trung niên trong mắt bọn họ là một cô gái, còn trẻ trung như vậy?

Điều này khiến nhóm phải đối mặt như thế nào?

“Barney, bây giờ anh đang ở đâu?” Diệp Thiều Hoa nhớ tới lời của Bạch Huyền Mặc.

Barney tìm một lan can dựa vào, "Biển nhiệt đới."

"Anh có thời gian đến thành phố Bắc Kinh không?"

"Nếu không có thì nhất định phải có! Nhưng sẽ mất một khoảng thời gian."

"Chậm nhất bao lâu?"

"Một ngày."

"Được."

Diệp Thiều Hoa cúp điện thoại, Diệp Thành và Đỗ Mạn bên kia chắc tạm thời không có vấn đề.

Cô nhờ người mua vé máy bay trở về Bắc Kinh.

Vừa vặn cho Diệp Thành và Đỗ Mạn thời gian để tiêu hóa sự thật này.

Bệnh viện quân khu Bắc Kinh.

Có rất nhiều người đứng ở hành lang chờ Vân Nặc, tất cả đều là một nhóm người nhà họ Vân

Viện trưởng đang nói chuyện với thủ trưởng Vân.

Lúc này, thang máy "Đinh" một tiếng, thủ trưởng Vân vô ý thức nghiêng đầu, liền thấy Diệp Thiều Hoa đang đi đến đây.

Cả ngày hôm nay hắn đều lo lắng cho thân thể của Vân Nặc.

Căn bản không quan tâm đến những việc khác, cũng không biết hiện tại Bắc Kinh đã biến thành một thùng thuốc nổ.

Những nhân vật làm cho quốc tế tranh cãi đều đến Bắc Kinh.

Bệnh viện khu quân sự được hắn bảo vệ không bị rò rỉ, khuôn mặt của Diệp Thiều Hoa cũng chưa từng thấy qua.

Đột nhiên, hắn coi người bên kia như một kẻ tình nghi.

Hắn không khỏi nhíu mày, nhìn về phía Bạch Huyền Mặc và những người khác "Mấy người trông coi kiểu gì thế? Ai cũng có thể cho vào?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play