Bạch tướng quân và Diệp Thành đều là người biết thích rượu.

Có một số nhãn hiệu rượu ngon trong nhà.

Trước khi Diệp Thành mang rượu đến, hắn đã nhận ra nhãn hiệu này, nhưng hắn không quan tâm.

Tưởng là hàng giả.

Rượu vừa vào miệng đã có thể phân biệt được với rượu thường.

"Khụ, " Diệp Thiều Hoa nhìn ra Bạch tướng quân muốn nói điều gì, lập tức cầm chai rượu lên rót cho hắn một chén rượu, "Chú Bạch, chú thích là được rồi."

Bạch tướng quân suy nghĩ một chú, uống một hơi hết mấy vạn tệ.

Đau lòng cái gì chứ.

Nhưng hắn nhận được sự nhắc nhở của Diệp Thiều Hoa, không nói cái gì.

Vừa che đậy sự kinh ngạc, lại hết sức tò mò cũng hoảng sợ nhìn Diệp Thiều Hoa.

Những ngày gần đây, bởi vì Diệp Thiều Hoa chưa từng tới căn cứ kể từ sau khi bắn súng.

Bạch tướng quân vẫn cho là nhà họ Diệp giấu kĩ nhất là Diệp Tư Niên, dù sao đối phương vào quân đội nhà họ Vân.

Nhưng không nghĩ tới bây giờ Diệp Thiều Hoa tiện tay liền có thể lấy ra rượu bảy chữ số.

Cái này không phải có tiền là có thể mua được.

Nhìn thấy Diệp Thành không biết chút nào uống rượu, hắn bỗng nhiên có chút muốn biết, Diệp Thành biết rõ rượu này bảy chữ số một bình, không biết hắn còn vui vẻ uống hết hay không.

Nhưng Bạch tướng quân dù sao cũng đã gặp qua sóng to gió lớn, hắn nhìn bộ dáng bất động thanh sắc của Diệp Thiều Hoa.

Không khỏi than nhẹ một tiếng.

Không nghĩ tới có một ngày, hắn vậy mà cũng nhìn nhầm.

Cũng không biết, đứa nhỏ này đến tột cùng làm cái gì?

Chẳng lẽ là một tỷ phú ẩn danh?

Bạch phu nhân không hiểu về rượu, bà ta vẫn muốn biết chuyện của Diệp Tư Niên, vì Diệp Tư Niên mà bất bình, căn bản không có chú ý tới sự kỳ lạ của Bạch tướng quân.

Chưa uống xong, Diệp Thành còn muốn để lại rượu cho Bạch tướng quân.

Bạch tướng quân nào dám nhận loại rượu đắt tiền như vậy, lại để cho Diệp Thành xách về bằng một cái túi rất tinh xảo.



Sau đó một đoàn người chuẩn bị đến quân đội.

Quân đội nhà họ Vân không phải người nào cũng có thể vào.

Nhưng Bạch tướng quân trước đó là thủ trưởng, thủ hạ của nhà họ Vân, lại thêm tình huống hiện tại của Diệp Tư Niên, mặc dù không có khả năng mang theo hai người Diệp Thành cùng đi vào, nhưng gọi Diệp Tư Niên ra cửa lại không có vấn đề.

Bạch tướng quân đang nói chuyện với người ta.

Diệp Thiều Hoa tựa ở một bên cửa chính, cầm lấy điện thoại gửi một tin nhắn —— [ Mấy người đến cửa chính quân đội, mặc váy vàng đeo kính đen là tôi. ]

Gửi xong, cô mới chậm rãi đi tới bên cạnh Diệp Thành.

Diệp Tư Niên theo chân một đám người đi ra.

Nhìn thấy đám người Diệp Thành và Diệp Thiều Hoa, bước chân cô ta dừng một chút, mới đi tới, nhìn Diệp Thành khẽ gật đầu, "Cha, chú Bạch."

Thời điểm Diệp Thành nhìn thấy Diệp Tư Niên sững sờ trọn vẹn một phút đồng hồ.

"Tư Niên, con ở quân doanh dự bị?" Giọng Diệp Thành có chút phát run.

Đừng nói Diệp Thành, ngay cả Bạch tướng quân đều bị Diệp Tư Niên làm cho kinh ngạc một chút.

Bạch Huyền Mặc chạy ra hơi chậm, đúng lúc đi tới nghe thấy câu này, cười giải thích: "Đúng vậy, Tư Niên bây giờ là thành viên doanh dự bị, nếu thuận lợi thông qua khảo nghiệm, cô ấy sẽ vào tổ."

Không nói đến việc có thể vượt qua bài kiểm tra hay không, cho dù không thể vào một nhóm, Diệp Tư Niên cũng là người bị các quân khu lớn đoạt lấy.

Diệp Tư Niên nở nụ cười, "Anh Huyền Mặc cũng rất lợi hại."

Trên thực tế, Diệp Tư Niên trọng sinh lần này, cô ta hi vọng mình có thể đạt tới trình độ mà trước đó cô ta chưa đạt được, thành công vào một tổ, cùng mafia tạo một tổ chức.

Có thể vào một tổ, đây là mục tiêu cuối cùng của tất cả đặc công và quân nhân.

"Đừng khiêm tốn, cô mới huấn luyện đã có hiệu quả tốt như vậy rồi, " Bạch Huyền Mặc cho rằng Diệp Tư Niên thật sự là một thiên tài thích ứng với sinh hoạt quân đội, tán dương từ đáy lòng, "Nhất định có thể thành công gia nhập tổ thôi."

Nghe được câu này, Diệp Tư Niên ngoắc ngoắc môi.

Lần này không nói gì nữa.

Trên thực tế, lần này lòng tin cô ta rất lớn, không cảm thấy lời Bạch Huyền Mặc nói có cái gì không đúng.

"Hôm nay sao lại nhiều người như vậy đi ra?" Bạch tướng quân nhìn thấy hai tướng lĩnh cấp bậc sĩ quan đi ra, đang đứng tại ven đường tựa hồ như đang chờ người nào đó.

Là ai mà lại khiến cho tất cả những cấp cao ở đây phải ra mặt chứ?

Diệp Tư Niên lắc đầu, biểu thị mình không biết.

Bạch Huyền Mặc có một chút tin tức, hắn nhìn những người kia, sau đó thấp giọng nói: "Một thành viên nòng cốt của tổ sẽ đến quân đội, tôi vừa mới nhận được tin tức."



Diệp Tư Niên cũng rất chờ mong có thể nhìn thấy nhân vật trong truyền thuyết của tổ.

Những người này đời trước cô ta nghĩ cũng không dám nghĩ.

Không nghĩ tới đời này tuỳ tiện là có thể nhìn thấy.

Diệp Thành và Bạch tướng quân đều đang nói về cô ta, Diệp Tư Niên không khỏi nhìn về phía bị phương hướng của Diệp Thiều Hoa.

Đối phương sắc mặt vẫn như cũ không có gì thay đổi.

Cái này khiến Diệp Tư Niên có chút kỳ quái.

Nhưng cô ta cũng không nghĩ nhiều, bởi vì lúc này một chiếc xe Jeep đã đứng lại ở cửa chính quân khu.

"Cha, hai người nhanh đi đi, " Diệp Tư Niên dành thời gian liếc nhìn Diệp Thiều Hoa và Diệp Thành, "Người quân đội đã chuẩn bị tới đuổi hai người rồi. Cha không phải người của quân khu này, không thể tùy ý đứng ở đây."

"À." Diệp Thành rốt cục kịp phản ứng, đã nhiều năm không trải nghiệm qua không khí khẩn trương của quân đội.

Nhưng hắn cũng biết có nhiều thứ không thể nhìn.

"Thiều Hoa, chúng ta đi nhanh lên." Diệp Thành định kéo Diệp Thiều Hoa đi.

Nhưng Diệp Thiều Hoa không hề động đậy.

Diệp Thành sửng sốt một chút, nhìn thấy cửa xe jeep mở ra, hắn vội vã cuống cuồng nói: "Thiều Hoa, chúng ta đi mau, không sẽ rước họa vào thân đó."

Mà lúc này đây, Bạch tướng quân và Bạch Huyền Mặc đã kịp phản ứng.

Bọn họ thậm chí cũng không nghĩ tới, vì sao người quân đội không đuổi hai người Diệp Thiều Hoa hai đi.

"Hai người đi mau, " Bạch tướng quân ngăn Diệp Thiều Hoa ở phía sau, sắc mặt ngưng trọng, "Chuyện xảy ra ở quân đội, nghiêm trọng như vậy không có người nào báo cho tôi biết."

Diệp Tư Niên lúc này đã về hàng, cô ta tự tin khoe khoang mình đứng ở đội ngũ dự bị.

Một đôi giày quân đội phản chiếu ánh sáng rơi trên mặt đất.

Ngay sau đó là một bóng dáng cao lớn và nghiêm nghị.

Còn chưa đến trước mặt, ai cũng đều cảm nhận được khí tức khinh người cực độ.

Quản lý khu quân sự vô cùng nhiệt tình chào hỏi, “Đội trưởng Vân.”

Bạch Huyền Mặc cung kính tiến lên, "Đội trưởng Vân, " Sau đó nhìn Diệp Tư Niên, cảm thấy đối phương ở doanh dự bị rất đáng tiếc, "Đây là Diệp Tư Niên, cũng là . . ."

Vân Nặc đi vòng qua bọn họ, ánh mắt lãnh đạm tiếp xuyên qua đám người Bạch tướng quân, rơi vào trên người Diệp Thiều Hoa, khiêu mi, "Bộ dạng này của em là cho rằng tôi không nhìn thấy em sao."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play