"Tuyết Nhi, không phải em thích uống Bloody Mary sao?" Giọng nói Lâm Hoa có
chút cưng chiều vang lên, "Có khá nhiều người, anh đi xếp hàng giúp em."
Hắn đi ngang qua chỗ Diệp Thiều Hoa, không thèm liếc mắt nhìn.
Lâm Hoa năm đó ở đại học chính là nam thần, bên cạnh hắn Tô Tuyết cũng là hoa khôi ngành ngôn ngữ Anh.
Cô gái mặc trên người bộ váy xinh đẹp màu xanh nhạt, mái tóc xoăn nhìn rất lười biếng.
Hai người đứng chung một chỗ, nhìn xứng đôi vô cùng.
Tô Tuyết liếc mắt nhìn Diệp Thiều Hoa, rất ngọt ngào gọi một tiếng: "Diệp học tỷ, nghe nói mẹ chị tìm người xem mắt cho chị."
Sau đó nhìn chai xì dầu trên tay Diệp Thiều Hoa, sự châm chọc nơi đáy mắt Tô Tuyết càng rõ ràng hơn.
"Tuyết Nhi, làm sao cậu biết được?" Cô gái vừa gọi tên Diệp Thiếu Hoa ngạc nhiên hỏi.
"Lần trước quản lý
của bố mình hẹn gặp chị ấy", Tô Tuyết cười nói. "Có thể cậu chưa biết,
quản lý Vu đã làm việc dưới quyền của bố mình hơn mười năm. Mình gọi ông ấy là chú." . "
"À . . ." Một đám người ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Diệp Thiều Hoa.
Kéo dài chữ À.
"Nghe nói Diệp tài nữ muốn vào đại học A, sao bạn học tôi nói ở
đại học A không nhìn thấy cô?" Một người nhịn không được mở miệng.
Chuyện của Diệp Thiều Hoa bọn họ ít nhiều cũng nghe nói qua.
Nghe nói sau đó cô không ra khỏi nhà cũng không đi làm sau đại học, vội vàng cầm lấy bằng chứng chỉ về nhà, ăn bám gia đình.
Mặc dù không nói gì thêm, nhưng ánh mắt những người này bây giờ nhìn Diệp Thiều Hoa lộ ra thần sắc cao cao tại thượng.
Những kiểu người như Diệp Thiều Hoa, chính là đề tài bàn tán sau những buổi trà chiều của họ.
Diệp Thiều Hoa nâng đỡ kính mắt trên sống mũi, liếc nhìn bọn họ, muốn đi vòng.
Mấy người kia giờ mới nhận ra cô còn đeo kính, không khỏi liếc mắt nhìn.
Lúc này, một người quản lý trong quán bar cũng kịp đuổi ra.
"Diệp tiểu thư, Diệp tiểu thư, cô chờ một chút. " Quản lý
quán bar thở hồng hộc đuổi tới, sau đó cung kính đưa cho Diệp Thiều Hoa
một chai rượu, "Tiên sinh nói ba cô thích uống rượu, hắn vừa vặn có một
bình rượu quý."
Một đám người nhìn sang bên này.
Quản lý chính của quán bar hơi hơi khom người, thần sắc kính cẩn.
"Quản lý Từ?" Đám người Tô Tuyết khiếp sợ nhìn về phía quản lý Từ.
Quản lý Từ trông thấy Diệp Thiều Hoa nhận bình rượu, mới thở dài một hơi, "Diệp tiểu thư cô đi thong thả."
Có thể ở Bắc Kinh mở ra quán bar như thế này, thân phận người
sau lưng Dạ Sắc có ít người biết rõ, trên cơ bản không ai dám đến Dạ Sắc gây chuyện.
Quản lý chính của Dạ Sắc cũng không phải bình thường người có thể đắc tội, chí ít đám người Tô Tuyết nhìn thấy hắn đều nịnh bợ.
Sau khi Lâm Hoa gọi một ly Bloody Mary trở về, liền thấy cảnh này.
Diệp Thiều Hoa cầm chai rượu, tiện tay bỏ chai xì dầu vào trong túi, sau đó chậm rãi đi về, còn gọi một chiếc xe.
Phía sau, là vẻ mặt một đám người như gặp quỷ.
**
Diệp Thiều Hoa không có đem chuyện phát sinh tối hôm đó để ở trong lòng.
"Rượu này con lấy ở đâu?" Diệp Thành nhìn chai rượu trong tay Diệp Thiều Hoa với ký hiệu kỳ quái, không khỏi hỏi.
"Lúc mua xì dầu thuận tiện mua, đang giảm giá, " Diệp Thiều Hoa
thô lỗ đem bình rượu bảy chữ số để trên bàn, "Lúc đầu rất nặng, không
muốn cầm, nhưng nhớ tới ba rất thích uống, nên mang về."
Nghe được Diệp Thiều Hoa nói như vậy, Diệp Thành cũng không cảm thấy có cái gì kỳ quái.
Chỉ là nghĩ đến việc Diệp Thiều Hoa có thể nghĩ đến mình rất cao hứng.
Hắn quyết định thời điểm đến nhà họ Bạch, sẽ mang theo bình rượu quý giá mà con gái đưa cho hắn.
Hai ngày này hắn đều đang lo lắng cho Diệp Tư Niên, bây giờ được Diệp Thiều Hoa nguyện ý chủ động nói chuyện làm cho hắn vô cùng vui vẻ, tạm thời xua tan đi sự lo lắng về Diệp Tư Niên.
Rất nhanh đến ngày Bạch tướng quân mời.
Nhà bọn hắn ở đại viện quân đội, một đường đi tới phòng bị nghiêm ngặt.
Bởi vì mở tiệc chiêu đãi là ân nhân và chiến hữu cũ, Bạch tướng quân rất xem trọng.
Bạch phu nhân nhìn thấy Diệp Thành như không hiểu lễ nghi, mặc
dù trên mặt không biểu hiện, nhưng giọng nói và động tác lại có một ít
ghét bỏ.
"Đây là rượu Diệp Thiều Hoa đặc biệt mua cho tôi, " Diệp Thành tự hào, nhấn mạnh một lần, "Đây là tiền chính con bé kiếm ra."
Hắn nâng cốc để lên bàn.
Bạch phu nhân nhíu mày nhìn bình rượu giá rẻ kia.
Mà lúc này đây, di động của Diệp Thiều Hoa để trên bàn vang lên.
Lúc đầu cô nghĩ trực tiếp nhấn tắt là xong.
Nhưng nhìn đến dãy số trên điện thoại di động dãy, tay cô dừng một chút, sau đó nói một tiếng, đi ra ngoài nghe điện thoại.
Diệp Thành cười nói: “Đó chắc là bạn trên mạng của con bé, đứa nhỏ đó, gần đây kết bạn rất nhiều trên mạng.”
"Con gái, vẫn nên giao lưu ít với người qua mạng." Bạch phu nhân có chút ghét bỏ lễ nghi bàn ăn của Diệp Thiều Hoa.
Suy nghĩ đến bạn bè của Diệp Tư Niên, là người của quân đội, địa vị vang dội cực kỳ.
So với bạn bè của Diệp Thiều Hoa, Bạch phu nhân không biết Diệp Thành và Đỗ Mạn vì sao lại bất công với Diệp Tư Niên.
"Jim và Bunche đều nhận được bản thiết kế của cô, " Đây là
một giọng nói trầm thấp, thanh lãnh, xen lẫn một tia tình tứ, "Diệp tiểu thư, cô sẽ không phải coi trọng cái này, xem nhẹ cái kia đi?"
Vừa nói, hắn khẽ cười một tiếng.
Diệp Thiều Hoa liếc mắt, "Vân tiên sinh, anh chờ một lúc tôi gửi tin nhắn cho?"
Bên kia điện thoại, Vân Nặc nhận được tin nhắn của Diệp Thiều Hoa.
Mấy phút đồng hồ sau, nhìn thấy Diệp Thiều Hoa cầm điện thoại vào nhà.
"Thiều Hoa, cháu vừa gọi điện thoại cho ai vậy? Là bạn qua mạng của cháu sao?" Bạch phu nhân có lệ hỏi một câu.
Diệp Thiều Hoa nhàn nhạt mở miệng, "Vâng, là một người bạn khá quan trọng."
Bạch phu nhân không tiếp tục hỏi nhiều.
Bà biết rõ Diệp Thiều Hoa là trạch nữ, kết giao với loại bạn bè
khẳng định cũng là loại trạch nam trạch nữ không bước chân ra khỏi nhà.
Bà ta rất khó sinh ra sự ưa thích đối với Diệp Thiều Hoa, biết
rõ tình huống của Diệp Thiều Hoa, nghe Diệp Thành nói về tiền mà cô kiếm ra được.
Sau đó bà ta hỏi một câu, phát hiện Diệp Thiều Hoa chỉ đưa cho
Diệp Thành 2000 tệ, chắc hẳn kiếm lời cũng chỉ có thế thôi, đáng giá gì
mà lại vui vẻ vậy chứ?
Bà ta quả thực không hiểu hai người Diệp Thành và Đỗ Mạm đang suy nghĩ gì.
Phần thưởng một nhiệm vụ của Diệp Tư Niên vượt xa Diệp Thiều Hoa. Diệp Thiều Hoa sao sánh được.
"Diệp lão đệ, tôi biết ông cực kỳ lo lắng cho Tư Niên, chờ một
lúc chúng ta uống rượu xong, tôi dẫn ông đến quân khu nhà họ Vân nhìn
một chút, " Bạch tướng quân nở nụ cười, "Con bé hôm nay vừa vặn nghỉ
ngơi, tôi mang ông đi vào."
Nói xong hắn lại uống một ngụm rượu.
Uống vào lại uống vào, hắn chợt phát hiện có cái gì rất không đúng.
"Chờ chút . . . Rượu này?" Thấy rõ ràng nhãn hiệu rượu, Bạch tướng quân tay run một cái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT