"Cũng rất bình thường." Diệp Thiều Hoa nở nụ cười.

Chỉ một câu này, những người khác nghe như từ chối.

Hứa Mộng Khiết nhìn ánh mắt bạn bè chung quanh, cũng lười nhiều lời với Diệp Thiều Hoa, hô gọi nhân viên phục vụ tính tiền.

Một đoàn người cãi nhau ầm ĩ đi lên phía trước, tốp năm tốp ba.

Đại bộ phận đều ở lôi kéo làm quen với Nhϊế͙p͙ Hi và Nghiêm Sênh.

Ánh mắt không nói, bản thân cũng rất có năng lực.

Nhϊế͙p͙ Hi bây giờ còn chưa tốt nghiệp cũng đã là tiểu hoa đán đang hot, có thể quen biết đại minh tinh tương lai, nói ra mặt mũi cũng tăng lên gấp bội.

Chỗ góc cua vừa vặn xuất hiện một đám người.

Không giống như Nhϊế͙p͙ Hi và những người khác, người đàn ông này mặc dù xuất chúng nhưng lại toát ra một khí chất sâu xa khó có thể tiếp cận.

"Tô học trưởng, trùng hợp như vậy, vậy mà ở B thành phố cũng có thể nhìn thấy anh?" Nhìn thấy nam nhân trẻ tuổi kia, Nghiêm Sênh ánh mắt sáng lên.

Tô Tần nghe được giọng hắn, dừng một chút, mới nhìn qua hướng Nghiêm Sênh, "Là cậu à."

Nhϊế͙p͙ Hi cũng nhận ra nam nhân trước mặt, che miệng có chút không thể tin được.

Nhìn bộ dáng hai người này, Hứa Mộng Khiết cũng biết Tô học trưởng không phải là người bình thường.

"Niếp tiểu thư, hắn là ai vậy?" Có người thấp giọng hỏi.

Nhϊế͙p͙ Hi sau nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, "Là học trưởng trực hệ của anh Sênh, Tô Tần học trưởng, cũng là học trò duy nhất của Thầy Lãnh ở đại học B, hiện tại đang nghiên cứu một đề án. Học hơn bốn năm biết phá ba đề toán học vô cùng khó, quốc gia trao tặng một danh hiệu nghiên cứu viên, là đối tượng mà nước M trăm phương ngàn kế muốn đào."

Loại trí thức thực sự khác với họ.

Đại học B nhân tài đông đúc, Nhϊế͙p͙ Hi mặc dù có tên tuổi, nhưng ở đại học B cũng không hơn người này, loại nhân tài cấp bậc quốc gia như Tô Tần này, mới thật sự là nhân vật phong vân của Đại học B.



Nhϊế͙p͙ Tạ và Nghiêm Sênh ngày bình thường muốn gặp cũng chỉ có thể ở diễn thuyết của đối phương gặp một lần.

Chân chính so sánh, Nhϊế͙p͙ Hi và Nghiêm Sênh biết mình không sánh bằng một đầu ngón tay út của người ta.

Nghiêm Sênh chỉ biết Tô Tần khi Tô Tần từng thay mặt giáo sư giảng bài cho họ.

Diệp Thiều Hoa ở đằng sau đám người gửi tin nhắn cho Vân Dặc.

Tô Tần đối với Nghiêm Sênh cũng gặp mặt một lần, trí nhớ hắn khá tốt, quả thực là đem Nghiêm Sênh từ trong trí nhớ tìm ra.

Mà hắn cũng không cùng Nghiêm Sênh trò chuyện nhiều, gật gật đầu liền muốn rời khỏi.

Trêи mặt chỉ có nụ cười xa cách.

Nghiêm Sênh có chút tiếc nuối, nhưng cũng biết mình căn bản không là gì trong mắt Tô Tần.

"Chờ chút, Tô tiên sinh, " Thời điểm hắn muốn đi, người đàn ông trung niên bên cạnh đột nhiên chỉ về phía sau đám người, “Đó không phải là em gái nhỏ của anh sao?”

Tô Tần nghe vậy, bước chân dừng lại, hướng đám người nhìn sang.

Diệp Thiều Hoa cũng đúng lúc buông điện thoại xuống, sững sờ, "Đàn anh?"

"Thật đúng là Diệp tiểu thư kìa, hihi, " người đàn ông trung niên vui mừng nói, "Tôi với sư huynh của em vừa mới nói về em . . ."

Tô Tần tay đẩy kính mắt, sau đó nhìn lướt qua đám người Nghiêm Sênh, "Họp lớp?"

Diệp Thiều Hoa vòng qua đám người đi đến chỗ Tô Tần, "Váng."

Nghe vậy, Tô Tần cũng không hỏi vì sao bạn học đã học đại học, cô lại mới vừa vặn thi đại học, chỉ bất đắc dĩ cười một tiếng, "Được, đi thôi, giáo sư đã đến sân bay, vừa vặn em theo anh đi cùng đi."

Sau khi nói xong, Tô Tần mới quay về phía Nghiêm Sênh nở nụ cười, đã biết bọn họ là bạn của Diệp Thiều Hoa, hắn cười ôn hòa rất nhiều, "Hóa ra là bạn học của em gái, về sau ở trường học có chuyện gì có thể tới tìm tôi."

Diệp Thiều Hoa cũng cảm thấy nên kết thúc cuộc họp lớp không cần thiết này, cũng đi theo gật đầu, "Gặp lại."

Những bạn học ở đây, cả đám sửng sốt không lên tiếng.



"Vị tiên sinh này, tại sao Diệp Thiều Hoa lại gọi học trường là sư huynh?" Hứa Mộng Khiết thay thế mọi người hỏi nghi hoặc.

Người đàn ông trung niên không cho rằng có cái gì phải giấu giếm, "Cô Diệp thi đứng đầu cả nước, nhưng việc giáo sư Lãnh nhận cô ấy không phải chỉ vì chuyện này. Tôi nghe anh Tô nói, đó là vì cô Diệp là người duy nhất đạt điểm tuyệt đối môn toán. Người từng đứng đầu IM cũng...."

" IMO, Olympic Toán học Quốc tế. "Nghiêm Sênh nói thay cho mọi người.

"Đúng, đúng, chính là nó. Người đạt huy chương vàng IMO không cao bằng cô ấy. Tôi nghe nói rằng giáo sư Lãnh đã tìm cô ấy vài lần trước khi ông ấy nhận cô ấy. Cô nói họ đều là con người. Tại sao lại có sự khác biệt lớn như vậy? Còn lo lắng không biết mình có được nhận hay không, nhưng cô vẫn ổn. Tất cả các trường đại học đều cầu xin cô vào học, thậm chí giáo sư Lãnh nổi tiếng cũng nhận cô ... "

Vốn dĩ lúc đầu biểu hiện của Hứa Mộng Khiết không tốt.

Lời nói của người đàn ông trung niên khiến cô ả trực tiếp chết lặng.

Vậy bọn họ vừa mới đắc ý cái gì? Diệp Thiều Hoa người ta căn bản là không thèm để ý bọn họ?

Nhất là Hứa Mộng Khiết, vừa mới một mực nói mình thi được đại học, hiện tại suy nghĩ một chút, thật đúng là đánh vào mặt mình.

Nghĩ tới đây, trêи mặt bọn họ hoặc xanh hoặc trắng, tương đối khó nhìn.

Nhưng những việc này, Diệp Thiều Hoa đã không thèm để ý.

Không biết vì sao, cô ở cái thế giới này sống lâu hơn so với các thế giới khác.

Sống thời gian càng dài, tự nhiên chú ý đến tin tức của những người khác.

Diệp Thiều Hoa một ngày nào đó ở phòng thí nghiệm nhìn thấy Nghiêm Sênh, mới nghe người ta nói hắn chia tay với Nhϊế͙p͙ Hi, sau đó không còn tìm bạn gái, một đời tận sức nghiên cứu khoa học.

Người ta không thể gặp một người quá tuyệt vời trong cuộc đời này, bởi vì điều tuyệt vời này là cả một đời người.

[ Đinh! Hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, bảo hộ Diệp Quốc Phú, hệ thống ban thưởng 700 tích phân, chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn, tiêu diệt BUG thế giới, hệ thống ban thưởng 5000 tích phân! ]

[ Đinh! Hệ thống số 008 vì kí chủ phục vụ, 5700 tích phân đã đến sổ sách, mở thế giới khác! ]

----

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play