Cố vấn vốn tưởng rằng Diệp Thiều Hoa sẽ nói lại hai câu, nhưng không ngờ một câu cô cũng không thèm nói, chỉ trực tiếp gật đầu.

"Cố vấn," Diệp Thiều Hoa liếc nhìn thời gian trên điện thoại di động, "Nếu không còn việc gì nữa thì em xin phép lên lớp."

"Em đi đi." Cố vấn cũng không muốn tìm hiểu cô, dứt khoát xua tay ý bảo cô ra ngoài rồi lại cúi đầu xem xét văn kiện trên bàn.

Bây giờ đến hai tiết lý thuyết chung, lớp của Diệp Thiều Hoa học cùng với lớp khác.

Trong đó có cả Thôi Hạo và Từ Dĩ Lâm.

Lúc cô đến nơi đã gần tới giờ học, người trong phòng đã ngồi kín gần hết chỗ, chỉ còn lại lác đác vài chỗ trống.

Trong cả lớp chỉ có hàng thứ nhất là vẫn còn chỗ trống, Diệp Thiều Hoa trực tiếp đi thẳng đến hàng thứ nhất. Ở giữa hàng thứ nhất vẫn còn lại mấy chỗ ngồi.

"Phiền cậu cho tôi đi qua." Cô nhẹ nhàng nói với nữ sinh ngồi ngoài cùng.


Nữ sinh kia giống như không nghe thấy lời cô nói.

Diệp Thiều Hoa duỗi tay gõ vào bàn, "Tôi nói, phiền cậu cho tôi đi qua."

Lần này nữ sinh mới dường như nghe thấy, đứng lên chậm rì rì nhường đường cho cô.

Diệp Thiều Hoa ngồi ở giữa hàng. Cô vừa mới đặt mông ngồi xuống, nam sinh bên cạnh tỏ vẻ như nhìn thấy cái gì đó bẩn thỉu, lập tức đứng phắt dậy lùi sang phải hai ghế.

Tiếng cười nhạo từ phía sau truyền đến vô cùng rõ ràng.

Hai tiết lý thuyết chung này trôi qua rất nhanh Thôi Hạo và Từ Dĩ Lâm đều là những nhân vật nổi tiếng trong trường, đặc biệt Thôi Hạo còn giữ chức vụ hội trưởng hội sinh viên. Trước đó khi hai người bọn họ còn yêu nhau đã có không ít người vừa ngưỡng mộ vừa đố kị Diệp Thiều Hoa.

Hiện tại chuyện hai người chia tay cũng không phải là bí mật gì. Ánh mắt đánh giá soi mói Diệp Thiều Hoa cũng càng ngày càng nhiều.

Đến khi tan học, một số người vội vàng tranh nhau chạy đến nhà ăn ăn cơm, cũng có một số người cố tình chậm chạp để có thể ngắm nhìn Thôi Hạo và Từ Dĩ Lâm nhiều một chút.

Trước đó có một nữ sinh không cho Diệp Thiều Hoa đi vào ngồi, bây giờ cô ta lại không để cho Diệp Thiều Hoa đi ra ngoài.

Sau vài lần, Diệp Thiều Hoa cuối cùng cũng xác định rằng cô ta đang cố ý gây chuyện.

Cô ngẩng đầu, liếc nhìn nữ sinh kia, từ trong trí nhớ tìm ra được chút ít thông tin. Hóa ra nữ sinh này là Tô Nhàn - bạn cùng phòng của cô, có lẽ là thầm mến Thôi Hạo từ lâu. Lúc trước nguyên chủ ở cùng phòng với Tô Nhàn, nửa đêm tỉnh dậy nhìn thấy một nữ quỷ đang ngồi bên giường Tô Nhàn liền bị dọa đến hét lên.

Mấy người Tô Nhàn đâu có tin mấy chuyện ma quỷ, đều nhất quyết cho rằng Diệp Thiều Hoa cố ý, liền một mực oán hận Diệp Thiều Hoa. "Diệp Thiều Hoa, hiện tại đã là thế kỷ 21 rồi, đừng dùng bộ dạng yêu ma quỷ quái kia của cô dọa nạt tôi nữa. Tôi cũng không hiền lành đến mức cái gì cũng phải thuận theo cô. Cô cũng có ý định nói mấy chuyện quỷ quái vớ vẩn đó ở lớp chúng tôi, cô sẽ chỉ bị cả lớp chê cười mà thôi." Tô Nhàn ngẩng đầu cay nghiệt nói.

Những người vẫn còn ở trong lớp nghe vậy liền trầm trồ khen ngợi Tô Nhàn.

Diệp Thiều Hoa nhìn chằm chằm vành mắt thâm đen của Tô Nhàn, "Cha mẹ cô muốn một con trai, đáng tiếc tổ tông không tích được đức, cầu mà không được. Trong số mệnh của cô có ba chị em gái, đáng tiếc một người lúc năm tuổi gặp một trận tai nạn mà chết. Có phải gần đây cô cảm thấy phần eo trĩu xuống đau nhức, mỗi đêm khi ngủ đều bị bóng đè dọa cho giật mình tỉnh giấc, lúc tỉnh lại sẽ cảm thấy không thở nổi, đúng không? Loại tình huống này sẽ còn kéo dài, thẳng đến khi cô kiệt sức đột tử mới thôi."

Nghe cô nói vậy, hai bạn cùng phòng còn lại của cô liền cười trào phúng một tiếng, "Được rồi đừng nghe loại thần kinh này nói vớ vẩn nữa. Rõ ràng Tô Nhàn chỉ có hai người em gái, lời của cô đúng chỗ nào?"


Chỉ có Tô Nhàn sắc mặt biến đổi đứng dậy nhường đường.

Diệp Thiều Hoa mặt không đổi sắc thẳng thừng rời đi.

"Thế nào, Tô Nhàn, cậu bị người bệnh thần kinh đó hù dọa à?" Bạn cùng phòng cười nhạo Tô Nhàn một trận.

Tô Nhàn miễn cưỡng kéo khóe miệng, không nói năng gì, nhưng nội tâm lại vô cùng hoảng loạn.

Có chuyện cô ta vẫn luôn giấu giếm chưa từng nói với bạn bè bên cạnh. Cô đúng là có ba chị em gái, chỉ là em gái bé nhất khi vừa mới sinh ra đã bị cha mẹ cho đi, bởi vì vẫn là con gái.

Chuyện này cô ta tin chắc mình chưa bao giờ nói với ai, ngay cả hàng xóm của cô cũng không có mấy người biết.

Diệp Thiều Hoa làm sao mà biết được?

Lẽ nào... Cô thực sự đoán ra, vậy cô... Tô Nhàn nghĩ tới đây, cảm giác sợ hãi dâng lên khiến cô ta vô cùng bất an.

Còn Diệp Thiều Hoa sau khi nói xong vài câu đã phải nhanh chóng rời đi, bởi vì chu sa và bùa giấy hơi đắt nên ngày hôm qua cô chỉ mua một ít.

Nhưng không ngờ cô lại có thiên phú vẽ bùa tới vậy. Cuối cùng đi đến quyết định mua thêm nhiều chu sa bùa giấy để mang về phòng thân, dù không dùng đến thì bán đi cũng tốt.

Diệp Thiều Hoa ngẫm lại thân phận hiện tại của mình là một tên thần côn liền cảm thấy khó chịu.

Cô mang theo một chút tiền mặt, mua thêm một ít bùa giấy với chu sa.

Hai ngày nay Lâm Vi Vi vẫn chưa tới tìm cô. Diệp Thiều Hoa đụng phải cô ta trên đường đi tận hai lần, trông nét mặt cô ta có vẻ rất vui, chắc là gặp được chuyện vui vẻ nào đó.

Diệp Thiều Hoa sống ở một khu phố cũ kỹ. Người sống ở đây đều ở được mấy chục năm rồi, quan hệ đều rất quen thuộc, rất nhanh liền biết Lâm Vi Vi có một người bạn rất nhiều tiền, đối phương còn có xe thể thao đắt tiền.

Trong một khoảng thời gian, bọn họ rất hâm mộ mẹ Lâm.

Diệp Thiều Hoa không hề chú ý đến chuyện này. Cô đi mua một cái gương mới để treo trong phòng vệ sinh, sau đó nhấc cái gương cũ xuống, dán vài lá bùa giấy lên trên rồi cất ở bên trong hộp. Lúc này mới an tâm phần nào.


Mặc dù thứ này sợ cô, nhưng Diệp Thiều Hoa cũng không phóng khoáng đến mức để một thứ như vậy tùy tiện nhìn mình tắm rửa ở trong phòng vệ sinh.

Mấy ngày nay, Ninh Châu vẫn luôn loanh quanh gần tiểu khu cô sống, vốn muốn tìm lại vị đại sư đã chỉ điểm cho mình lần trước.

Liên tiếp vài ngày đều không nhìn thấy bóng dáng đại sư đâu. Nhưng trời không phụ người có lòng, cuối cùng ngày hôm nay anh ta cũng đã tìm được. Vừa thoáng nhìn thấy bóng dáng cô đến gần, anh ta lập tức xuống xe, hào hứng chạy vọt tới trước mặt cô, "Đại sư! Cuối cùng tôi cũng tìm thấy cô rồi!"

Diệp Thiều Hoa nhìn đỉnh đầu anh ta đang bị khí đen dày đặc quấn quanh, "Tìm một nơi để nói chuyện đi."

Điều này khiến cho đáy lòng Ninh Châu vô cùng kinh sợ. Anh ta nghĩ thầm, đại sư quả nhiên là đại sư, anh ta còn chưa nói gì, đối phương đã biết mình có chuyện tìm đến rồi.

Ninh Châu muốn tìm Diệp Thiều Hoa ngoại trừ để cảm ơn chuyện lần trước, còn có việc khác. Bởi vì lần trước cô đã giúp anh ta tránh được một kiếp nạn, anh ta liền có lòng tin tuyệt đối với bản lĩnh thâm sâu của Diệp Thiều Hoa, "Ông tôi hôn mê mãi không tỉnh, bác sĩ lại úp úp mở mở ẩn ý nói cha tôi đi tìm người tài giỏi khác để chữa. Mãi chúng tôi mới biết được bệnh của ông, bác sĩ không thể chữa khỏi. Diệp đại sư, chỉ cần cô có thể làm cho ông tôi tỉnh lại, tôi nhất định đền đáp hậu hĩnh!"

Diệp Thiều Hoa xuống xe, đánh giá căn biệt thự nhỏ trước mặt, "Tôi thử xem sao."

Trên mặt Ninh Châu lộ rõ vẻ vui sướng khó có thể che giấu.

"Cha, mẹ, con mời được đại sư đến rồi." Anh ta đưa Diệp Thiều Hoa vào nhà.

"Hả," Mẹ Ninh nhìn thoáng qua Diệp Thiều Hoa. Thấy cô còn quá trẻ, không hề giống với đại sư trừ tà bình thường đem đến cho người ta cảm giác cao thâm khó lường, bà liền không thèm để ý đến nữa, chỉ nói với Ninh Châu, “Đại sư Khổ đang xua đuổi tà ma cho ông con."




Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play