Lâm Vi Vi còn nhìn thấy trên bàn của Diệp Thiều Hoa bày ra bùa giấy, còn có chu sa gì đó.

Lấy tư cách là người kế thừa xã hội chủ nghĩa hiện đại, những thứ này khiến Lâm Vi Vi thật sự chắc chắn rằng, Diệp Thiều Hoa thực sự điên rồi.

"Đúng rồi Thiều Hoa, tớ vừa hỏi quản lý của tớ rồi. Anh ấy đã đồng ý cho cậu đến tiệm cà phê làm bán thời gian, là tiệm Dior Coffee mà tớ đang làm, cậu cũng biết đó. Nếu cậu đồng ý thì có thể đến tiệm phụ tớ làm việc, tiền lương một tháng không thấp, tuyệt đối có thể trả học phí cho cậu." Lâm Vi Vi nói liền một câu không ngừng nghỉ.

Sau khi nói xong, cô ấy chờ đợi Diệp Thiều Hoa nói lời cảm ơn mình.

Nhưng thật không ngờ Diệp Thiều Hoa lại dứt khoát từ chối, "Không cần, tạm thời tôi không có ý định tìm việc làm bán thời gian."

"Bỏ đi, cậu vừa bị đả kích, vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt." Lâm Vi Vi liếc nhìn cô rồi lập tức rời đi, không hề ở căn phòng này lâu thêm một chút.

Thấy Diệp Thiều Hoa không giữ mình lại, Lâm Vi Vi đứng ngoài cửa nhíu chặt chân mày.


Buổi tối, Diệp Thiều Hoa vào phòng vệ sinh.

Ánh đèn phòng vệ sinh lờ mờ phản chiếu.

Lúc Diệp Thiều Hoa rửa tay, đột nhiên phát hiện có chỗ không đúng. Cô vừa cúi đầu nhìn xuống liền thấy nước của vòi nước dần dần biến thành màu đỏ tươi của máu. Ngẩng đầu lên nhìn, thấy trong gương phản chiếu mặt của cô, nhưng gương mặt đó lại không hề thay đổi. Dù cho Diệp Thiều Hoa chớp chớp mắt, gương mặt trong gương đó vẫn cứ như cũ, đôi mắt đen như mực kia nhìn chằm chằm chính cô.

Diệp Thiều Hoa chầm chậm lùi một bước về phía sau, cuối cùng phát hiện ra gương mặt ở trong gương không phải là của cô.

Cô đút tay phải vào trong túi, bên trong có một lá bùa giấy vừa vẽ xong.

Trong sách nói, bùa chú không hề dễ vẽ. Thông thường cho dù là thiên sư vẽ bùa thì trong một nghìn lá cũng không có quá mười mấy lá thành hình.

Diệp Thiều Hoa tựa hồ rất có tài năng này, chỉ cần xem bùa ở trên sách, nhắm mắt lại là có thể dùng một nét bút vẽ ra được.

Chỉ là không biết lá bùa này có sức mạnh hay không.

Từ nhỏ đến lớn cô đã gặp phải không ít nguy hiểm, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải nguy hiểm không phải đến từ con người.

Gương mặt trong gương dần trở nên méo mó rồi biến thành một gương mặt trắng bệch không có ngũ quan, giống như đang bò từ trong gương chui ra ngoài. Khi nhìn thấy Diệp Thiều Hoa không hề sợ hãi, gương mặt đó thoáng dừng lại một chút, tựa hồ đang ngạc nhiên không hiểu vì sao vì sao cô vẫn không bị dọa ngất đi.

Diệp Thiều Hoa đứng cách bồn nước nửa mét, thấy gương mặt không có ngũ quan mặt chỉ quanh quẩn ở bên bồn rửa tay vẫn đang sửng sốt nhìn mình, cô trực tiếp giơ tay dán bùa lên trên trán của thứ kia.

Lá bùa dần dần biến thành tro, thứ không có ngũ quan kia liền kêu thảm một tiếng rồi vặn vẹo lùi về phía sau gương. Diệp Thiều Hoa tiếp tục bình tĩnh rửa tay, sau đó còn liếc nhìn cái gương đầy mỉa mai, "Mày thật xấu."

008 đang ở không gian hệ thống quan sát toàn bộ quá trình: "..."

Nó tựa hồ còn nhìn thấy được, cái gương run rẩy vặn vẹo một chút.

Ngày thứ hai, Diệp Thiều Hoa mang theo hai lá bùa, cầm theo sách giáo khoa mà cô cần học đi đến trường.


Đại học S cách trường của cô không xa, cô trực tiếp lái ô tô đến trường.

Không biết tại sao thân thể này rất sợ lạnh, cho dù đang là giữa tháng sáu của trời hè, cô ra ngoài cửa vẫn phải mặc quần dài. Nếu là bình thường, trong thời tiết nóng nực gay gắt như này, đến cả cô gái bảo thủ nhất cũng sẽ mặc một chiếu áo ngắn tay, hoặc là một thân váy mát mẻ để chống chọi lại cái nóng.

Người trên đường nhìn thấy Diệp Thiều Hoa đều cảm thấy cô gái này thật quái dị.

Môn thứ nhất là toán học cao cấp, Diệp Thiều Hoa và Lâm Vi Vi đều là sinh viên chuyên ngành.

Mãi đến khi đã vào học rồi, Lâm Vi Vi mới thở hổn hển chạy tới.

Trong trường học, Lâm Vi Vi là một sinh viên nữ tương đối ngoan, giáo viên toán học cao cấp thấy người đến là cô ấy thì chỉ hời hợt nói hai câu rồi liền cho cô ấy vào.

"Thiều Hoa, sao cậu lại đến trước mà không đợi tớ chứ!" Sau khi tan lớp, Lâm Vi Vi ấm ức nhìn Diệp Thiều Hoa lên án, "Tớ đã chờ cậu rất lâu đó, vậy mà cậu cũng không thèm nói với tớ một tiếng. Nhưng mà cậu có biết sáng sớm hôm nay tớ nhìn thấy ai không..."

Vốn tưởng rằng Diệp Thiều Hoa ít nhiều cũng sẽ an ủi mình vài cậu, vậy mà đối phương chỉ ném lại một câu vội bài tập liền đi đến lớp học tiếp theo.

Lâm Vi Vi không dám tin bước vài bước đi lên cùng cô, "Thiều Hoa, vì cậu mà lần đầu tiên tớ bị giáo viên phê bình, vậy mà một câu cậu cũng không muốn nói với tớ sao?"

Thấy Diệp Thiều Hoa lấy sách đại số tuyến tính* ra xem, Lâm Vi Vi cũng không nói nữa, chỉ liếc nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.

*Đại số tuyến tính là một ngành toán học nghiên cứu về không gian vectơ, hệ phương trình tuyến tính và các phép biến đổi tuyến tính giữa chúng.

Cô ấy không biết vì sao Diệp Thiều Hoa lại giống như một người khác. Nhưng dù sao Diệp Thiều Hoa cũng chỉ có một mình cô ấy là bạn, chờ mấy ngày nữa không có ai nói chuyện cùng, chắc chắn Diệp Thiều Hoa sẽ phải quay lại cầu xin cô ấy nói chuyện cùng mà thôi.

"Vi Vi, trên diễn đàn có người nói cô đi nhờ xe của cậu Ninh đến." Mặc dù khuôn mặt của Lâm Vi Vi không thể sánh với Diệp Thiều Hoa, nhưng ở Khoa kinh tế cũng là một người đẹp có tiếng, nhân duyên cũng nhiều hơn Diệp Thiều Hoa. Có người nghe vậy liền hâm mộ nói: "Lamborghini ư, đời này tôi có thể sờ được vào chiếc xe bảo bối của cậu Ninh một lần là đã thỏa mãn rồi."

Lâm Vi Vi mím môi cười nhẹ, "Chẳng qua đàn anh Ninh thấy tôi sắp bị muộn, lại là sinh viên cùng trường nên mới đồng ý cho tôi đi nhờ thôi."


Nói rồi cô ấy liếc nhìn Diệp Thiều Hoa. Khi thấy trên mặt Diệp Thiều Hoa không hề có sự ngưỡng mộ hay bất cứ biểu cảm nào khác, cô ta tựa như một quyền đánh trên bông vải*.

*Ý chỉ không có sức công kích như mong muốn. Những thứ này, Diệp Thiều Hoa không có hứng thú.

Nhưng đang trong giờ học, nam sinh giữ chức lớp trưởng đi đến nói với cô một câu, "Cố vấn tìm cô."

Cố vấn?

Diệp Thiều Hoa gật đầu, thời gian lý thuyết chung này có hai mươi phút, đi sang tòa nhà bên cạnh tìm cố vấn rồi lên lớp vẫn kịp giờ.

Cố vấn của cô ở tầng ba tòa nhà bên cạnh. Lúc Diệp thiều Hoa đến nơi, đúng lúc nhìn thấy ba nữ sinh đang từ trong phòng của cố vấn đi ra.

Cô biết ba nữ sinh này, đây chính là ba người bạn cùng phòng được sắp xếp với cô.

"Diệp Thiều Hoa đúng không," Nữ cố vấn đánh giá liếc nhìn Diệp Thiều Hoa. Diệp Thiều Hoa học đại học cũng sắp hết năm nhất rồi. Một năm này các bạn cùng khoa của cô ai có tham vọng đều đi tham gia hoạt động xã đoàn để được vào hội sinh viên, hoặc là ở trước mặt cố vấn nịnh nọt tạo dựng quan hệ, chỉ riêng có Diệp Thiều Hoa là rất yên phận, "Cô đã nghe một chút chuyện về em."

" Vừa rồi ba người bạn cùng phòng của em đã tới, nói là muốn đổi phòng ngủ. Than vãn rằng sự tồn tại của em ảnh hưởng nghiêm trọng đến thể xác và tinh thần khỏe mạnh của ba bạn ấy." Nữ cố vấn liếc nhìn Diệp Thiều Hoa, ẩn ý nói: "Nhưng cô cũng hỏi thăm rồi, những bạn năm nhất học cùng khoa với em đều không chịu làm bạn cùng phòng với em. Từ hôm nay trở đi, em hãy chuyển ra ngoài sống đi nhé."

Cố vấn có biết về mấy sinh viên thân phận tương đối cao trong khoa. Hộ tịch của Diệp Thiều Hoa đều rất bình thường, cho nên cô ta cũng không có băn khoăn gì: "Một hai người thì cô còn có thể hiểu được chuyện giữa các nữ sinh trong phòng. Thế nhưng tất cả mọi người đều không muốn làm bạn cùng phòng với em. Bạn học Diệp này, em nên tự kiểm điểm lại bản thân mình một chút đi."




Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play