Nam Xu hơi hơi hé miệng vừa định nói chuyện, Phái Thanh giật mình, ổn định tinh thần một lúc mới rũ mắt nói: "Hồi Vương gia, hôm nay Nam phu nhân thiết trà ở trong đình mời tiểu thư qua đây cùng thưởng, khi nô tỳ và tiểu thư tới, vừa lúc thấy Nam phu nhân ở bên đình cho cá ăn. Nô tỳ nhìn liền thấy vô cùng nguy hiểm, Linh Nguyệt lại chỉ đứng một bên không khuyên can gì. Còn chưa đợi nô tỳ nhắc nhở, phu nhân liền trượt chân rơi xuống nước."
Tô Thần đem tầm mắt dừng ở thân thể đang run bần bật của Linh Nguyệt, ánh mắt chuyển sang dừng một chút ở Diệp Tống, mang theo một tia tìm tòi nghiên cứu cùng mấy phần hoài nghi.
Nhưng Diệp Tống cũng không phải ăn cơm trắng, diễn trò hay nàng diễn được, cùng Phái Thanh kết hợp vô cùng ăn ý, làm người khác không tìm thấy chút sơ hở nào. Hơn nữa Linh Nguyệt cũng không phủ nhận, Tô Thần tin tưởng hơn một chút, mặt lạnh nhìn Linh Nguyệt.
Diệp Tống lại dùng chân đá vào người Linh Nguyệt, nói: "Tiện tì to gan, còn không máu hướng phu nhân tạ tội!"
"Không phải ta...Không phải ta..." Linh Nguyệt không ngờ sự tình lại như vậy, bị dọa cho choáng váng, quỳ rạp trên đất, nói năng lộn xộn mà phủ nhận, "Không phải ta mặc kệ phu nhân...Là phu nhân không cần ta quản...Không cần ta quản..."
Diệp Tống càng giận: "Không cho ngươi quản, thì cần gì tới nha hoàn như ngươi nữa! Không cần ngươi lo chẳng lẽ phu nhân lại luẩn quẩn đến mức cố ý nhảy xuống hồ sao!"
"Ngươi xem ngươi chính mình đang bị như vậy còn lo lắng cho người khác." Diệp Tống nói: "Yên tâm đi, mệnh nàng còn giữ, chẳng qua một hai tháng tới vô pháp hầu hạ muội muội, nay ta mới cố ý chọn tới đây hai nha hoàn để hầu hạ muội muội. Linh Nguyệt lần này phạm sai lầm lớn như vậy, về sau Vương gia khẳng định không yên tâm mà để nàng tiếp tục hầu hạ ngươi."
"Sớm biết như thế hà tất lúc trước." Thấy Nam Xu rất nhỏ mà run rẩy hai vai, Diệp Tống ôn nhu lại nói, "Muội muội đừng nghĩ nhiều như vậy, vẫn là dưỡng tốt thân thể mới quan trọng. Sau này muội chỉ cần thổi gió bên tai Vương gia, tin tưởng hắn sẽ mềm lòng."
Diệp Tống đỡ Nam Xu nằm xuống, lại tinh tế dặn dò hai nha hoàn đưa tới một ít công việc, lúc này mới rời Phương Phi uyển.
Ở Phương Phi uyển Phái Thanh một câu đều không nói, Diệp Tống bảo nàng làm gì nàng làm cái đó. Ra khỏi Phương Phi uyển, nàng mới nhịn không được nhẹ giọng nói: "Nếu tiểu thư sớm có tâm tranh sủng, Nam thị kia sẽ không kiêu ngạo mà khi dễ tiểu thư như vậy."
Diệp Tống liếc nàng một cái, thảnh thơi nói: "Hiện tại tiểu thư muội cũng không nghĩ muốn tranh sủng, tiện nhân Tô Thần kia không đáng để ta phải làm thế. Nam nhân tương lai mà ta muốn, nhất định sẽ không đem ân sủng cho người khác khiến ta phải đi tranh. Chẳng qua với tình trạng trước mắt, người kính ta một thước ta kính người một trượng thôi."
Vừa ra khỏi cửa lớn Vương phủ, đi ra khỏi hẻm nhỏ rải đá xanh trong vắt, đứng ở hai khóm cây ngô đồng, trong không khí cũng mang theo hương hoa ngô đồng, Diệp Tống duỗi cánh tay, hít sâu một hơi, cảm thán nói: "Không khí tự do thật con mẹ nó mới mẻ a!"
Phái Thanh cũng hít một hơi thật sâu, đi theo nói: "Đúng vậy, thật con mẹ nó mới mẻ!"
Hẻm nhỏ nối với đường phố bên ngoài, ước chừng do bên này là Ninh Vương phủ nên có chút an tĩnh. Chờ hai người chuyển qua góc đường tiếp theo, quang cảnh liền khác nhau rất lớn. Trên đường người người qua lại, hai bên đường người bán hàng rong rao to, thập phần náo nhiệt.
Diệp Tống lần đầu tiên đi chợ cổ đại, trước giờ đểu chỉ xem trên tivi, hiện giờ đích thân trải nghiệm nên vô cùng tò mò, mà Phái Thanh từ nhỏ đã đi theo Diệp Tống ở tướng quân phủ, đại đa số thời gian đều bồi tiểu thư ở khuê phòng, rất ít có cơ hội dạo chợ. Cho nên hai người nhìn hàng quán hai bên đường đều rất mới lạ, bị không khí nào nhiệt trên đường cảm nhiễm, nhất thời lười hỏi đường đến hiệu cầm đồ, cứ vậy thong dong đi dạo.
Này một đường dạo xuống dưới, trên đường có gã sai vặt ở sòng bạt mời chào, Diệp Tống suýt nữa bị lừa mà đi vào, may mắn Phái Thanh kịp thời túm chặt nàng, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, sòng bạc là nơi loạn lạc, chỉ có các nam nhân mới chơi."
Diệp Tống nghĩ nghĩ, gật đầu tán đồng: "Muội nói đúng, lão tử cũng sẽ không bài bạc, đi vào chỉ tổ bị lừa." Vì thế quay đầu đi nơi khác.
Hai nàng còn vào mấy hàng quán ăn thử, đi được một đoạn, hai người đều ăn đến no căng. May là Diệp Tống còn nhớ rõ các nàng ra ngoài là có chính sự muốn làm, cũng không có mua linh tinh bao lớn bao nhỏ, nếu không lát đi chẳng phải là mệt chết?
Nghe được hiệu cầm đồ Kim Hiền ở La Gia hẻm, Diệp Tống cùng Phái Thanh hóp bụng chui vào La Gia hẻm. Chỗ ngồi tuy hẹp một chút, nhưng tựa hồ cũng không ảnh hưởng đến sinh ý của cửa cầm đồ lớn nhất kinh thành, cách đó không xa có treo một khối đại chiêu bài, thượng kim quan lấp lánh viết bốn chữ "Hiệu cầm đồ Kim Hiền", khách nhân tới, có thể cầm đồ vật, chuộc đồ vật hoặc là mua đồ vật.