Diệp Tống vuốt ve cằm, có chút tiếc hận: "Các muội chỉ cho Linh Nguyệt ăn bã đậu, chứ chưa cho Nam thị đúng không?"
Đông Đông nói: "Nô tỳ chủ mưu, nhưng thoạt nhìn thức ăn kia không giống là loại thức ăn bình thường của nha hoàn, hẳn là thức ăn dành cho Nam thị. Khi Linh Nguyệt ăn, nói không chừng Nam thị cũng ăn, chẳng qua Nam thị so với Linh Nguyệt có lẽ nhịn tốt hơn."
Diệp Tống rốt cuộc không nhịn được liền cùng mấy nha đầu cất tiếng cười to.
Nam Xu thật đúng là có tâm, biết Diệp Tống khỏi liền mời nàng sang viện cùng thưởng hồ phẩm trà. Diệp Tống đang chuẩn bị cầm ngọc bội Tô Thần đưa cho ra cửa dạo phố, lại nhận được lời mời bên này, nàng quyết định qua trước ứng phó rồi mới đi dạo phố.
Phái Thanh theo bên người nàng, không nhịn được lo lắng mà nhắc nhở: "Tiểu thư, Nam thị khẳng định không có ý tốt, người đi, vạn nhất nàng lại tính kế gì thì làm sao? Không bằng chúng ta không đi nữa."
Dương quang tươi đẹp, Diệp Tống cười cong mắt, tay đáp trên trán nheo mắt, trông thấy cách đó không xa có đình hóng gió, trong đình đã bày biện đủ loại điểm tâm trái cây, Nam Xu đoan trang ngồi một bên, Linh Nguyệt đứng một bên, đang chờ nàng. Nàng nói: "Thịnh tình không thể chối, Nam thị nhiệt tình như vậy, không đi sao được."
Bên ngoài đình là một tiểu hồ, nước từ đông uyển hồ kia dẫn lại đây, hoàn cảnh thập phần thanh u lại nhàn nhạt hương hoa. Cách đó không xa có nha hoàn ra ra vào vào, cho nên so với đông uyển hồ cũng không có vẻ tịch liêu.
Diệp Tống cảm khái nói: "Khi trước muội muội còn chưa vào phủ, ta cũng rất ít đi lại, không nghỉ tới trong phủ lại có nơi cảnh sắc tuyệt đẹp như vậy."
Nam Xu thấp nhu cười nói: "Nơi này không chỉ ban ngày tuyệt đẹp, mà ban đêm dưới ánh trăng ngắm hoa phong vị cũng không tồi, mỗi khi rảnh rỗi Vương gia sẽ cùng ta tới đây thưởng hoa ngắm trăng, về sau tỷ tỷ cũng có thể thường xuyên tới đây. Mời tỷ tỷ dùng trà."
Diệp Tống nhấp một ngụm, cười tủm tỉm nói: "Muội muội thật là có phúc khí, Vương gia sủng ái muội muội như vậy, còn ta tính tình lỗ mãng, nào có hợp với mấy chuyện văn nhã như ngâm thơ ngắm trăng, vẫn là Vương gia cùng muội muội mới thích hợp đi."
Nhắc tới Ninh Vương Tô Thần, Nam Xu trên mặt biểu tình nửa là ngọt ngào nửa là ai oán, thật làm người ta không nhịn được mà thương yêu. Nàng nâng góc váy đứng dậy, nhẹ nhàng tới ghế dài trên đình hóng gió ngồi xuống, rũ mắt bình tĩnh nhìn Bích Thủy hồ nói: "Vương gia gần đây rất bận, lúc nào cũng muộn mới về phủ."
Diệp Tống ngón tay không chút để ý mà vuốt ve miệng chén trà, thuận miệng tiếp lời: "Dù muộn như thế nào, cũng sẽ qua thăm muội muội đi. Bất quá muội muội đừng để ý, nam nhân mà, không thể thiếu xã giao, hắn lại là Vương gia, không phải khi trước cùng muội muội gặp nhau ở Tố Hương lâu sao..." Nói đến đây Diệp Tống dừng lại, nhướng mày thấy sắc mặt Nam Xu cứng đờ một chút, lại dường như không có việc gì mà cười cười nói: "Muội muội không cần ưu phiền, ta nói giỡn thôi. Cả thể xác và tinh thần của Vương gia không phải đều ở trên người muội muội sao."
Nam Xu cười miễn cưỡng: "Khiến tỷ tỷ chê cười. Đại Lý Tự bận quá, nghe nói gần đây lại có không ít án tử cần Vương gia tự mình thẩm tra."
Diệp Tống bừng tỉnh: "Thì ra là thế."
Trong hồ có không ít cá chép đỏ quý hiếm, kết bè kết đội mà bơi lội hết sức tùy ý. Nam Xu thấy cá chép đỏ rất đáng yêu, lại vui vẻ mà nở nụ cười, quay đầu phân phó Linh Nguyệt nói: "Chúng ta chỉ lo ở chỗ này phẩm trà, thiếu chút nữa quên cho cá ăn, đi lấy giúp ta chút thức ăn lại đây."
Linh Nguyệt lĩnh mệnh đi xuống, thực mau mang đến thức ăn cho cá.
Nam Xu ngón tay non mềm trắng như ngọc cầm thức ăn ném vào trong nước nói: "Ngoan, ăn đi."
Thấy thức ăn, cá chép đỏ thi nhau bơi tới tranh ăn, còn quẫy đuôi như hiểu mà đáp tạ Nam Xu, được một lúc lại bơi ngược trở về. Ánh mặt trời chiếu rọi lên vây cá đỏ chót càng thêm diễm lệ.
Nam Xu bị chọc cười, quay đầu cùng Diệp Tống nói: "Tỷ tỷ mau tới đây, xem bộ dáng tranh ăn của bọn nó thật buồn cười."
Diệp Tống nhàn nhạt đứng dậy, Phái Thanh nhiều lần hướng ánh mắt lo lắng về phía nàng cảnh cáo, nàng đều bỏ qua, kiên quyết đi tới. Lúc này gió từ mặt hồ thổi tới, thập phần mát mẻ, góc váy Diệp Tống tung bay vừa lúc chạm vào Nam Xu, lúc này Nam Xu vì xem cá mà nửa thân mình hướng ra ngoài đình, sau đó gió lại thổi tới, chỉ thấy nàng hoảng sợ mà duyên dáng hô to một tiếng, cả người liền hướng ra bên ngoài, lập tức rơi vào trong nước.