"Đây là chị dâu đúng không, trăm nghe không bằng mắt thấy, chị dâu đúng là rất đẹp, còn đẹp hơn cả tiên trên trời." Miệng Thời Phong cứ như bôi mật, khen rất bài bản.
An Dao cười khẽ, cũng không nói gì.
Cô thỉnh thoảng nhìn sang phía Bàng Phi, hành động ban nãy của người đàn ông chung sống lâu nay chừng như biến anh thành một người khác, khiến cô vừa thấy xa lạ lại vừa sợ hãi.
Hóa ra, sâu bên trong Bàng Phi còn ẩn chứa một mặt bạo lực như thế, nếu anh ta đối xử với nhà mình như vậy thì...
"Chị dâu ơi, em là bạn của anh Bàng, gọi là Thời Phong, Thời trong thời gian, Phong trong sơn phong, em còn là bạn tốt của Lâm Tĩnh Chi làm việc ở quán này đó." Thời Phong vừa nói vừa đưa ly sang, định uống với An Dao, "Sau này ấy, em nhất định sẽ đến ủng hộ việc làm ăn của chị dâu thật nhiều, hy vọng chi dâu đừng chê em phiền nhé."
"Mảng này hiện đang phát triển rất mạnh, nếu bây giờ anh Bàng tham gia, nhất định kiếm được rất nhiều tiền, với lại quy trình làm bảo an cũng đơn giản, rất dễ tiến hành, chỉ cần tiền vốn có tầm năm mươi vạn là đủ."
"Anh Bàng, nếu anh muốn làm, vậy em khuyên anh trước khi bắt đầu phải xây dựng vài mối quan hệ, để một khi công ty bắt đầu hoạt động, liền nhanh chóng cho thuê hết nhân viên, có như vậy mới đảm bảo không bị hụt vốn."
Cũng chỉ có Bàng Phi mới được Thời Phong đãi ngộ như vậy, nếu đổi thành người khác, sớm đã bị anh ấy đuổi khỏi công ty.
"Ài, anh Bàng này, anh rốt cuộc có thân phận gì thế, đến cả cục trưởng Nữu còn sợ anh như vậy?"
"Cậu cảm thấy tôi có thể nói cậu nghe sao?" Đều là quân nhân, nguyên tắc của quân đội ai ai cũng rõ.
Thời Phong "Ai nha" một tiếng, rồi đưa tay vỗ trán, "Quên quên, lỗi của em lỗi của em. Vậy nhé anh Bàng, sau này hai ta là anh em, không vấn đề gì đi?"
"Làm gì có." Thời Phong nhíu mày, "Sợ là một trăm vạn này không dễ lấy, bà nội nó, mai em đem người kéo qua công ty họ đòi."
Bàng Phi nói, "Đừng đi, một trăm vạn này là do Phương Chấn Hải tự mình đáp ứng, hắn trốn không thoát. Giờ không đưa, chẳng qua là giận đến nghẹn cả cổ rồi, đưa tiền chỉ là chuyện sớm muộn thôi."
Thời Phong gật đầu, "Ừ."
Anh ấy móc từ trong túi ra một chiếc chìa khóa, rồi nói, "Chiếc xe này em mua hồi năm ngoái, vẫn đậu trong gara đến giờ, chưa từng dùng tới. Em thấy anh cứ đi làm bằng xe buýt mãi, hay anh cứ lái chiếc này đi, vừa đi vừa về cũng tiện, đây là chút lòng thành của em, anh đừng từ chối đấy."
Bàng Phi đang cần một chiếc xe, vừa hay Thời Phong lại đưa cho chìa khóa, quả thực như đưa than sưởi giữa ngày giá rét.
Trong túi chẳng còn một xu, anh còn đang lo làm sao đến quán rượu Trường An đây.
Cái tên này thật đúng là con giun trong bụng anh mà!
"Cảm ơn." Giữa nam nhân cũng không cần nói mấy lời buồn nôn, có tốt hay không thì nhìn trong mắt, ghi trong lòng là đủ, không cần phải nói.
Đấy là một chiếc BYD, lúc Thời Phong mới lập nghiệp cũng không có nhiều tiền, liền mua một chiếc xe phổ thông. Sau này Trung Thái phát triển tốt, anh ấy đổi xe mới, xe cũ vẫn để trong gara không dùng đến, bận quá rồi quên mất.
Lấy khả năng bây giờ của Thời Phong muốn tặng một chiếc xe mới cho Bàng Phi cũng chẳng phải vấn đề gì to tát lắm, nhưng quan trọng ở chổ, có đưa xe mới thì chưa chắc Bàng Phi đã cần, nghĩ tới nghĩ lui, anh liền nhớ đến chiếc BYD đậu cả năm không dùng đến này.
Cứ đổ đầy dầu liền chạy ngay lập tức.
Có xe dĩ nhiên tiện hơn không có nhiều, cũng không cần mất thời gian chờ xe buýt, cũng chẳng cần chen tới chen lui, chưa đến bốn mươi phút đã đến được quán rượu, còn dư thời gian uống miếng nước hút điếu thuốc.
Lâm Tĩnh Chi giơ nắm đấm nhỏ nhắn trẳng nõn đánh nhẹ lên vai Bàng Phi, "Ai là tùy tùng của anh chứ, mơ đẹp hen!"
Tim Bàng Phi thoáng đập mạnh, lỗ tai cũng đỏ lên, nơi nào đó cũng ngo ngoe muốn động.
Đáng chết, bị cái gì thế này?
"Ai nha, anh đỏ mặt kìa!" Lâm Tĩnh Chi như phát hiện ra đại lục mới, xoay vòng vòng quanh Bàng Phi, muốn xem bộ dáng đỏ mặt của anh.
Bàng Phi cũng không nhường bước, hai người kẻ đuổi người chạy, ai không biết còn tưởng đang yêu nhau.
"Khụ khụ!" An Dao đứng trên lầu thấy Bàng Phi lái xe hơi đến chổ làm liền vội vàng chạy xuống, sau đó thì thấy cảnh này.
Nói không có cảm giác gì thì là giả, cô rất đẹp, cũng không biết có bao nhiêu thanh niên đòi quỳ gối dưới chân váy cô, thế nhưng Bàng Phi lại không hề có cảm giác gì, nói chuyện lúc nào cũng tỏ ra bực mình, hệt như nợ nhau từ kiếp trước.
Đối với người vợ như cô lại chẳng thèm cười, còn đối với người phụ nữ khác lại dịu dàng hiền hậu đến thế, còn dám bảo cô quá đáng, là anh quá đáng nhất mới đúng!
"Tổng giám đốc An." Lâm Tĩnh Chi cười khẽ, cũng không hề có ý chột dạ.
Cô làm việc quang minh chính đại, cũng không làm gì có lỗi với An Dao, nên cũng chẳng cần chột dạ.
An Dao liếc nhìn qua Lâm Tĩnh Chi, rồi lại hướng mắt về Bàng Phi, "Xe này của ai đấy?"
Ai cũng bảo con gái lật mặt như lật sách, nào ngờ đàn ông lật mặt còn muốn lẹ hơn. Giây trước còn cười hì hì, giây sau đã giống như có người nợ anh tám trăm vạn, mặt thúi như lừa, "Dù sao cũng không phải của cô."
Nói xong liền đi!
An Dao tức đến thở phì phì, quát lớn "Đứng lại!"
Lâm Tĩnh Chi còn chưa đi xa bèn lắc đầu thở dài, vội bước nhanh hơn.
Bàng Phi dừng lại, giọng điệu vẫn chẳng có chút nào thân thiện, "Cô muốn cho mọi người trong công ty biết quan hệ giữa hai chúng ta sao?"
"Anh..."
"Hôm nay tôi vừa giúp quán này có nhiều mối như vậy, là chủ, cô vốn nên thưởng cho tôi chứ không phải đứng đây kiếm chuyện la mắng. Nếu không muốn thưởng, thì cứ ra dáng chủ cả đi, đừng hể rảnh thì tới kiếm chuyện với tôi."