Anh đã dùng hình thức nhắn tin để nói cho ad biết, kết quả, bất ngờ là lại nhận được tin nhắn trả lời của cô: “Anh đang thương hại em đấy sao?”
Anh nhìn lại nội dung của tin nhắn mình vừa gửi đi, ngữ điệu rất bình thường, rốt cuộc là tại sao ad lại nhìn ra thành ý tứ thương hại trong đó?
Cách anh diễn đạt không có vấn đề, thứ có vấn đề là cách nhìn của ad đối với anh.
Nếu cả hai người đều đối đầu gay gắt với nhau thì cả hai cùng không có lợi.
Bàng Phi nghĩ muốn hạ cái tôi xuống để có thể nói chuyện được với ad.
Ltc nói đúng, nói chuyện thẳng thắn với nhau được mới là cách cơ bản nhất để giải quyết vấn đề, đối đầu gay gắt thì chỉ có một kết quả là ly hôn mà thôi.
Anh không vô tình với ad, vì sao anh không thử cố gắng một chút, ra sức một chút?
Duyên phận đến không dễ dàng, tại sao lại phải lãng phí như thế này?
Bàng Phi hít sâu một hơi, mấy ngón tay nhanh chóng bay múa trên màn hình điện thoại: “Em hãy hiểu cho anh, ý của anh không phải như thế kia, chỉ là muốn giúp gì đó cho khách sạn mà thôi.”
Ad trả lời anh bằng một dấu chấm hỏi.
Bàng Phi không hiểu, còn thử tra Baidu xem thử một chút.
Anh gõ tin nhắn xong rồi lại xóa, xong rồi lại xóa, cuối cùng là vẫn không gửi một cái gì đi cả.
Có một số việc, trong lòng biết rõ là một chuyện, hành động thực tế lại là một chuyện khác, muốn anh phải nhẹ nhàng dỗ dành cho ad vui vẻ thì thật sự rất khó để làm được.
Được rồi, vẫn nên thuận theo tự nhiên thôi.
Mười giờ sáng, ở khách sạn Trường An, ba bên cùng gặp mặt.
Phương Trấn Hải hơn năm mươi tuổi, nhưng tóc mai trắng hai bên thái dương và những nếp nhăn trên mặt cũng không thẻ che giấu được đôi mắt đen thâm thúy của ông ta, chỉ mới ngồi đó thôi mà đã khiến cho người ta có cảm giác rất cáo già.
Phương Thiếu Nghị trắng nõn nà, cao một mét tám mấy, để kiểu tóc đang thịnh hành nhất hiện nay, bất kể là có ai tới, anh ta đều giữ nguyên vẻ chẳng thèm ngó ngàng tới.
Nói là hòa giải, nhưng trên mặt người nhà họ Phương lại chẳng có chút ý muốn cùng hòa giải nào cả. Nếu như việc này không có cục trưởng Nữu ra mặt, thì đúng là không dễ dàng giải quyết như vậy.
Diệp Nguyên mời mọi người ngồi vào chỗ, nói không ít lời khách sáo, ngược lại lại khiến cho Phương Thiếu Nghị không kiên nhẫn nổi nữa, nói: “Lải nhải cả ngày, anh có thấy phiền hay không thế. Không phải là muốn giảng hòa sao, cho các người năm nghìn tệ, không cho phép các người tiếp tục truy cứu chuyện này nữa.”
Năm nghìn tệ để đuổi ăn mày à?
Bàng Phi âm thầm ngăn Thời Phong lại, ra hiệu cho anh ấy ngồi yên đừng sốt ruột.
Nữu Thành Tích “khụ khụ” hai tiếng, ra hiệu cho Diệp Nguyên nói chuyện.
Hôm nay, bọn họ gọi Diệp Nguyên tới đây là vì một mục đích khác, trước tiên là để thăm dò suy nghĩ của nhà họ Phương. Nếu như bọn họ dễ nói chuyện thì ông ta cũng không nói gì nữa, nếu như bọn họ không dễ nói chuyện, thì ông ta sẽ ra mặt.
Hòa giải hòa giải, đương nhiên là hai bên cần cùng phải hòa giải rồi.
Hiện tại bây giờ người của Thời Phong bị thương, vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, việc bồi thường đáng lẽ là phải do bọn họ bỏ ra, thiếu đủ thế nào, thì cứ từ từ thương lượng, nào có chuyện một người muốn nói thế nào thì nói.
Vẻ mặt Nữu Thành Tích vô cùng không vui.
Phương Trấn Hải là một kẻ biết nhìn sắc mặt của người khác để nói chuyện, nên Nữu Thành Tích đã nể mặt ông ta như thế này, vậy thì ông ta cũng không thể khiến người ta mất mặt được.
“Thiếu Nghị, không được vô lễ, nghe lời cục trưởng Nữu đi.”
Nói đên đây rồi, nếu lại giao lại chuyện này cho Diệp Nguyên nữa thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.
“Nếu ông Phương đã nói như vậy, thì tôi xin nói lời công bằng một chút. Cậu Phương ra tay đánh người là không đúng, tôi dựa theo quy định của luật pháp để đến đây cân đối việc bồi thường giữa hai bên. Tiền chữa bệnh là bao nhiêu hẳn mọi anh cũng rõ rồi, tiếp theo, chi phí hồi phục, phí thuê hộ sĩ, tiền ăn các anh cũng phải bỏ ra.”
Thời Phong bổ sung: “Còn có phí chữa sẹo nữa.”
Phương Thiếu Nghị vỗ bàn kêu ầm lên: “Sao anh không nói luôn là thêm cả phí mai táng cho anh ta đi?”
“Anh nói cái gì?” Âm thanh Thời Phong đập bàn còn lớn hơn anh ta.
Phương Trấn Hải nói là ngăn cản Phương Thiếu Nghị, nhưng thực ra cũng chỉ định nói qua loa mấy câu, không đau khổ gì thì làm gì phải giả vờ giả vịt cho ai xem.
Thái độ của nhà họ Phương như thế nào, Bàng Phi đều thấy cả, xem chừng hôm nay đến đây cũng chỉ vì nể mặt cục trưởng Nữu mà thôi, căn bản là không nghĩ đến việc nói chuyện đàng hoàng.
Nữu Thành Tích đến để hòa giải, không phải để nói chuyện giúp bọn họ. Nếu muốn lấy được chút lợi ích cho Hà Huy thì bọn họ phải tự dựa vào bản thân mình thôi.
Bàng Phi chậm rãi đứng lên, trong nháy mắt đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Người nhà họ Phương tò mò, rốt cuộc thiếu niên trước mắt này có lai lịch như thế nào, mà lại có thể để cho Nữu Thành Tích phải tự mình ra mặt hòa giải?
Thời Phong thì lại dùng ánh mắt tràn đầy hi vọng để nhìn Bàng Phi, trường hợp này cho dù anh ta có nói nát mồm nát miệng thì cũng khó có thể lấy được lợi ích gì cho hh, nhưng Bàng Phi thì lại khác.
“Ông chủ Phương, cậu chủ Phương ra tay đánh người có phải là đã không đúng rồi không?”
“Dựa theo luật pháp của nước Hoa Hạ, điều thứ 168, bất kì người nào cũng không được quyền cố ý khiến người khác bị thương, tình tiết nghiêm trọng có thể bị phán mức ba năm tù trở lên.”
“Mọi hành động của cậu chủ Phương đều bị camera giám sát ghi lại được, nếu như chúng tôi muốn truy cứu chuyện này tới cùng, thì để cho cậu Phương đây vào tù ngồi mấy năm cũng không phải là không thể.”
“Bốp” một tiếng, Phương Thiếu Nghị vỗ bàn, nổi giận đùng đùng đứng lên: “Con mẹ nó, anh…”
“Thiếu Nghị!” Ngay trước mặt Nữu Thành Tích, cũng không thể cứ làm bừa được, Phương Trấn Hải không muốn đắc tội với Nữu Thành Tích.
“Chúng tôi mang theo mong muốn chân thành để đến đây hòa giải. Nên bồi thường thì bồi thường, nên đền bù thì đền bù. Các cậu nói một cái giá đi.” Vấn đề không phải là tiền, chỉ có người nghèo mới lăn tăn vấn đề đó.
Bồi thường bao nhiêu Bàng Phi không tự quyết định được, nên đưa quyền nói chuyện cho Thời Phong.
Thời Phong giơ một ngón tay ra: “Tiền nằm viện, tiền thuê hộ sĩ, tiền ăn, tiền bồi thường tổn thất cho Trung Thái, tiền bồi dưỡng sau khi nằm viện, tiền chỉnh hình, tất cả một triệu tệ.”
“Tôi cộng thêm một trăm nghìn nữa, đưa luôn cả phí mai táng cho anh ta.” Phương Thiếu Nghị lại chen miệng vào.
Lần này Phương Trấn Hải không thèm ngăn cản, nghĩa là chấp nhận với cảm nhận của Phương Thiếu Nghị về việc đối phương đưa ra một cái giá lung tung như thế.
Nữu Thành Tích là người hòa giải, lúc này tác dụng của ông ta rất quan trọng: “Ông chủ Phương, ông cảm thấy thế nào?”
Nói như vậy cũng có nghĩa là lần này ông ta thiên về phía Bàng Phi.
Phương Trấn Hải cười khẽ một tiếng: “Một triệu tệ không nhiều, nhưng tiền của nhà họ Phương đều do tôi vất vả lắm mới kiếm được, không phải từ trên trời rơi xuống. Cậu ta chỉ bị vài vết sẹo trên đầu mà thôi, không bị thương gân cốt, không bị hỏng đầu óc, mở miệng một cái đã đòi cả triệu tệ, có phải là hơi quá đáng không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT