Hôm nay Lục Yến cùng Trịnh kinh triệu ra ngoài, đầu tiên hai người đi làm danh sách bá tánh bị mất tích, sau đó đi một chuyến tới Hình Bộ, lúc hồi nha môn, đã là buổi trưa.
Vừa vào cửa, hắn liền trông thấy Tôn thiếu doãn đem bút lông ngà voi khắc cảnh núi non "cạch" một tiếng, đặt lên trên bàn.
"Làm sao vậy?" Trịnh kinh triệu nói.
Tôn thiếu doãn vừa thấy người tới là Trịnh kinh triệu, vội vàng đứng dậy hành lễ, chau mày nói "Mới vừa rồi ta đi một chuyến đến Tống gia, vốn định thông qua miêu tả của nàng để hoạ ra chân dung kẻ phạm tội, nào ngờ ta vừa đi tới, nói rõ lý do, người Tống gia liền kiên quyết không cho ta thấy người, nói nữ nhi trong nhà bị kích thích, chỉ có nữ họa sư nàng mới chấp nhận gặp. Thuộc hạ bất đắc dĩ đành phải đi tìm nữ họa sư. Nhưng mà đại nhân, trong kinh thành này, nữ họa sư thực sự rất hiếm, đa số đều vẽ sông vẽ núi, còn vẽ chân dung, thật sự là...... đây, ngài xem xem." Dứt lời, hắn cầm mấy bức tranh trên bàn đưa cho Trịnh kinh triệu, biểu tình một lời khó nói hết.
Trịnh kinh triệu sau khi xem xong, không nhịn được cười nhạo một tiếng, không biết nữ hoạ sư này là vẽ phạm nhân, hay vẽ con vượn nữa.
Hắn giao tranh cho Lục Yến, ngồi xuống, tiếp tục nói: "Những lời nữ nhi Tống gia nói, nàng đều vẽ ra hết?"
Tôn thiếu doãn gật đầu, "Ngày ấy, Tống Linh Nhi đi chợ phía tây mua son phấn, nhưng Bách Hương các ở chợ phía tây lại đóng cửa, nàng liền đi xa hơn một chút, tới phường Tu Hành, nghe nói chỗ đó cũng có một cửa hàng rất nổi danh."
Thời điểm hắn nói đến Bách Hương các, Lục Yến ở một bên không tự chủ được giật giật mí mắt.
"Tiếp tục nói." Trịnh kinh triệu lại nói.
"Tống Linh Nhi bị người bắt cóc ở phường Tu Hành, lúc nàng phát hiện có điểm không đúng liền bị đánh ngất đi, ta đã nhờ nữ họa sư hỗ trợ xem qua, phần đầu của nàng đến nay vẫn còn dấu vết do vật cứng làm bị thương. Theo như nàng nói, lúc nàng tỉnh lại đã bị đặt trên một chiếc giường, bên cạnh có một nam nhân xa lạ, toàn bộ quá trình nàng đều bị bịt kín cả hai mắt, không nhìn thấy người. Nhưng thời điểm đứng dậy, khăn che mắt bất ngờ bị lệch, nàng vô tình nhìn thấy diện mạo của người kia, Tống Linh Nhi nói nam tử đó có khuôn mặt xấu xí, rất doạ người, mũi cao thẳng, khóe mắt như muốn nứt ra."
Nghe xong lời Tôn Húc nói, Lục Yến cúi đầu nhìn bức hoạ trong tay, giơ tay sờ sờ mũi, nghĩ thầm: dung mạo hung ác, râu ria rậm rạp, thật sự cũng họa ra được chút ít đấy chứ.
Trịnh kinh triệu lại nói: "Chỉ như vậy? Vóc người, dáng người đâu?"
Tôn thiếu doãn lắc đầu, "Thuộc hạ cũng cảm thấy bức hoạ còn nhiều thiếu sót, nên lại đi một chuyến đến Tống gia, nhưng ngay cả cửa lớn của Tống gia cũng không vào được, ta nhờ bọn họ miêu tả lại lần nữa, bọn họ chỉ nói người đó có hai con mắt, một chiếc mũi, một cái miệng, hỏi thêm đều nói không biết."
Lục Yến tay run run cầm bức họa, nói: "Nhìn bức hoạ này, nữ nhi Tống gia nói thế nào?"
Tôn thiếu doãn mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, cắn răng nói, "Nói giống, thực sự là giống nhau như đúc." Nhưng ai có thể lớn lên giống hệt vượn chứ?
Trịnh kinh triệu vỗ án đứng lên, lớn tiếng mắng, "Hồ nháo! Tống gia là bá tánh Đại Tấn, sống ở thành Trường An, phối hợp với nha môn phá án vốn là bổn phận, sao bọn họ dám......"
Tôn thiếu doãn nói: "Đại nhân bớt giận, quả thật không phải phu phụ Tống gia làm người càn rỡ, mà là xảy ra việc này cô nương Tống gia kia liền bị Lưu gia từ hôn, hai ngày nay vẫn luôn tìm chết, đều đã hai lần......"
Xưa nay, nữ tử bị hãm hiếp, nếu không bị giết, sau đó cũng đều tự tử cả.
Trầm mặc một lúc lâu, Trịnh kinh triệu mới thở dài nói: "Phái người bắt đầu tra từ phường Tu Hành, nếu bị mang đi từ chỗ đó vậy phường Tu Hành kia nhất định sẽ có chút dấu vết còn lưu lại." Hắn dừng một chút, nói với Lục Yến: "Ta nhớ rõ Lục đại nhân hoạ kĩ cực tốt, Tống Linh Nhi tuy không nói quá nhiều, nhưng chúng ta không thể bỏ mặc bất kỳ manh mối nào, còn thỉnh Lục đại nhân căn cứ vào những lời nói vừa rồi, họa thêm vài bức tranh, sau đó đưa cho nữ nhi Tống gia, kêu nàng chọn một bức."
Đây rõ ràng là đại quan áp bức tiểu quan mà, Trịnh kinh triệu đã lên tiếng, Lục Yến cũng chỉ có thể đồng ý.
Lúc chạng vạng, giờ tan tầm, Tôn Húc đi đến bên cạnh Lục Yến, nói: "Lục đại nhân, ngài nhận thức nhiều quý nữ kinh thành như vậy, chẳng lẽ không tìm nổi một người biết vẽ chân dung?"
Lục Yến suy nghĩ một lát, nghĩ đến Mạnh Tố Hề vẽ mấy bức mai lan trúc cúc, liền nói: "Không có." Nói xong liền đi, Tôn Húc vội vàng nói: "Lục đại nhân, ta với ngài cùng đường."
Lục Yến quay đầu lại, khó hiểu nói: "Cùng đường?"
Tôn Húc cười, đập nhẹ lên bả vai Lục Yến, "Tối hôm qua ở Bình Khang phường, ta thấy cỗ kiệu của ngài."
Thân mình Lục Yến cứng đờ, không giải thích, dù sao cũng là hắn sai người đặt kiệu ở đó.
Hắn thở dài nói: "Lục mỗ hôm nay còn muốn hoạ vài bức tranh, chỉ sợ không cùng đường với Tôn đại nhân."
Tôn Húc sờ đầu, "Là ta không đúng, quên mất Lục đại nhân còn có chuyện quan trọng."
***
Lục Yến cả người mỏi mệt, vẫn luôn do dự, cuối cùng quyết định quay trở về Trừng Uyển.
Sau bữa tối, Lục Yến ngẩng đầu hỏi Thẩm Chân, "Có từng học viết chưa?"
Thẩm Chân gật đầu.
Lục Yến hồi tưởng lại lời của nữ nhi Tống gia kia, xấu xí, mũi cao thẳng, dung mạo dọa người, khoé mắt nổi đầy vệt máu, không khỏi cười lạnh một tiếng, riêng râu ria, đã có mấy chục cách vẽ, nếu thật sự muốn hoạ ra một bức hoàn chỉnh, tối nay khẳng định không còn thời gian ngủ.
Hắn bất đắc dĩ đứng dậy, thập phần tự nhiên sờ nhẹ lên mông Thẩm Chân, "Lát nữa đến thư phòng, giúp ta mài mực."
Lục Yến vừa làm ra động tác, mặt Thẩm Chân liền y như được đánh thêm phấn, đỏ bừng.
Hắn không nhẹ không nặng vỗ một cái, phảng phất mang theo một cỗ ái muội, khó có thể miêu tả, khiến nàng nhịn không được run rẩy tâm can.
Vào thư phòng, Lục Yến liền dùng thước chặn trải phẳng tờ giấy, một hồi lâu sau mới thấy Thẩm Chân cùng mười đầu ngón tay hồng hồng, vẫn còn ẩm ướt đi đến.
Lục Yến nhíu mày hỏi nàng, "Sao phải dùng nước? Còn dùng lâu như vậy?"
Thẩm Chân chớp mắt, giải thích: "Mài mực tuy có thể dùng nước giếng, nhưng nếu dùng nước mưa, mực được mài ra sẽ càng giữ được lâu hơn, nhưng mùa đông không có mưa, ta liền nghĩ hôm nay trời ấm, trên mái hiên chắc hẳn còn một ít nước mới tan ra từ tuyết, nên hứng một ít mang qua đây."
Nghe xong lời này, Lục Yến liền biết vì sao đầu ngón tay nàng đỏ bừng.
Cũng phải, nữ nhi được nuôi lớn của Vân Dương hầu phủ, hiển nhiên sẽ được tìm hiểu kĩ những chuyện như vậy hơn, so với người thường.
Lục Yến gật đầu, đem nghiên mực cùng thỏi mực đưa cho nàng.
Thẩm Chân nhìn mực trong tay, lẩm bẩm nói: "Đây là du mi đại mặc* sao?"
Lục Yến nghiêng đầu nhìn nàng, "Ân" một tiếng. Nhưng trong lòng lại không cho rằng nàng hiểu biết nhiều như vậy.
Đợi Thẩm Chân mài mực tốt rồi, Lục Yến cầm lấy bút lông, thấm mực, bắt đầu vẽ.
Nếu nói Lục Yến vẽ người có hai con mắt, một chiếc mũi, một cái miệng không sai, nhưng lại là mỗi người vẻ, chỉ là mở đôi mắt, hắn đã có thể vẽ tới mười mấy loại.
Một canh giờ qua đi, hắn không khỏi nhíu mày, lắc lắc cổ, hoạt động vai.
Thẩm Chân di bước nhỏ đến phía sau hắn, đôi tay trắng nõn, nhỏ xinh đặt nhẹ lên bả vai, giúp hắn mát xa, lực cánh tay tuy nhỏ, nhưng Lục Yến vẫn rất hưởng thụ.
Hắn nhắm mắt lại, hơi nhích về phía sau, nắm một bàn tay của nàng để ở vị trí huyệt Thái Dương.
Thẩm Chân minh bạch ý tứ hắn, đầu ngón tay mềm mại di chuyển linh hoạt, nàng tuy có chút tò mò, không biết hắn đang vẽ những ai, nhưng nghĩ đến một bộ dáng khổ đại cừu thâm* trong lúc vẽ vừa rồi của Lục Yến, liền thức thời mà không hỏi tới.
*(Có)mối thù sâu nặng.
Lúc hắn hạ bút, đã vẽ được hơn hai mươi bức, mắt thấy sắp tới giờ Hợi, Lục Yến nói với Thẩm Chân: "Cô trở về đi, tối nay không cần chờ ta."
Hai tay Thẩm Chân mài mực đều đã mỏi nhừ, càng đừng nói vẽ tranh, thấy hắn bỏ đi vô số bức, Thẩm Chân thử nói: "Bằng không ta cùng đại nhân cùng nhau họa đi, như vậy có lẽ sẽ nhanh hơn chút?"
Lục Yến đang vẽ liền tạm dừng lại, ngẩng đầu nhìn nàng, "Cô biết vẽ chân dung?"
Thẩm Chân gật gật đầu, "Từng vẽ vài lần."
"Nhận ai làm thầy?"
"Lý Mặc, Lý phu tử. Thời điểm phu tử còn trên đời từng chỉ điểm ta vài lần." Thẩm Chân nói.
Lời này vừa dứt, Lục Yến cả người đều ngơ ngẩn.
Nếu là người khác nói lời này, hắn chưa chắc sẽ tin. Nguyên nhân không liên quan gì đến hắn, mà là Lý Mặc, dù sao, người này cũng là danh sĩ xuất chúng, vô cùng nổi danh từ thời Tấn triều khai quốc tới nay, những tác phẩm của hắn vẫn được lưu truyền trong hoàng thành.
Nhưng Thẩm Chân lại bất đồng, tổ phụ nàng từng làm thái phó, tính toán thì thấy tuổi tác vừa vặn tương đương với Lý Mặc.
Trách không được, vừa rồi mài mực, nàng phi thường thuần thục.
Lục Yến kéo người đến trước mặt, nhấc bút đưa cho nàng, "Ta nói, cô vẽ theo, có thể làm được không?"
Thẩm Chân suy tư trong chốc lát, chậm rãi hạ bút, một lát sau liền phác họa ra hình ảnh một người hoàn chỉnh.
Sau khi thấy rõ, Lục Yến đứng ở phía sau nàng không nhin được vừa cười, vừa lắc đầu. Quả thật, nàng vừa hạ bút, liền có thể nhìn ra sự bất đồng, từng nét vẽ tỉ mỉ như toát ra từ trong xương.
Đây là thiên phú.
Nếu nàng có khả năng như thế, bây giờ liền không cần tiếp tục, ngày mai để nàng cải trang, giả dạng một chút, rồi mang nàng cùng đi Tống gia là được.
Thẩm Chân dừng bút. Quay đầu lại xem hắn, "Đại nhân, như vậy được không?"
Vừa rồi tình thế cấp bách, Lục Yến kéo một cái kia, tương đương như đem Thẩm Chân ôm vào trong lòng. Trước mắt, Thẩm Chân vừa quay đầu lại, cái trán vừa vặn đụng trúng cằm hắn.
Da thịt chạm nhau, mạc danh làm nhiệt độ trong thư phòng tăng lên.
Nàng nâng đôi mắt, vừa lúc đối diện với hầu kết đang không ngừng hoạt động của Lục Yến.
"Đã dùng dược chưa?" Hắn nói giọng khàn khàn.
Thẩm Chân nghĩ đến lần trước Mặc Nguyệt đưa cho nàng canh tránh tử.
Làm ngoại thất không được có thai, việc này nàng đương nhiên biết rõ. Nàng cắn môi dưới, lắc đầu, "Đại nhân, ta dùng xạ hương, không cần uống canh tránh tử." Nói xong, liền giơ túi thơm trên lên, quơ quơ trước mặt Lục Yến.
Lục Yến cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ, đỏ bừng của nàng, tiếp tục nói: "Ta đang nói tới dược mà buổi chiều Dương Tông đưa tới." Hôm qua hắn có chút mạnh mẽ, nàng lại là lần đầu tự nhiên chưa thích ứng được, hắn hiểu rõ, cũng nhớ rõ.
Lời này vừa ra, Thẩm Chân liền nhướn mày, mấy sợi tóc ở thái dương cũng theo đó hướng lên phía trên, hồi tưởng chỗ mà buổi sáng hôm nay nàng tự mình bôi thuốc lên, cả khuôn mặt đều trở nên kiều diễm, ướt át.
Thanh âm nhỏ như tiếng muỗi, nàng nói:"Dùng, dùng rồi, dùng một ít."
Lục Yến đôi tay như kìm sắt ôm chặt eo thon, nhấc về phía trước, đặt nàng ngồi lên trên bàn, bốn mắt nhìn nhau, chỉ thấy hắn ngữ khí kìm nén, thấp giọng hỏi, "Đúng không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT