Bởi vì đã có ví dụ từ ngày hôm qua, hôm nay khi mọi người nhìn thấy búp bê cầu nắng này, cảm xúc thật ra cũng không quá kích động.

Lâm Tinh Bình vốn dĩ muốn dựa theo cách làm ngày hôm qua, kêu người khác gỡ búp bê cầu nắng này xuống mang đi chôn, nhưng lại bị một cô gái khác ngăn lại, tên cô gái này hình như là Tiểu Trà, là một người thuộc về kiểu người mới có đầu óc khá tỉnh táo. Dường như nhìn không quen Lâm Tinh Bình vênh mặt hất hàm sai khiến người khác, nói: "Đừng gỡ, rốt cuộc búp bê này có tác dụng gì còn chưa biết, lỡ đâu người gỡ xuống sẽ bị nguyền rủa thì sao."

Lâm Tinh Bình nguỵ biện nói: "Người hôm qua gỡ xuống không phải vẫn ổn à?"

Tiểu Trà cười lạnh một tiếng: "Vậy lỡ nói không chừng, chỉ là chưa đến phiên bọn họ thì sao, qua hai ngày đã có thể nói không chừng."

Lâm Tinh Bình nói: "Sao cô có thể nói như vậy......" Cô ta bày ra bộ dáng bởi vì bị oan uổng mà phẫn uất, "Tại sao phải biến lòng tốt của tôi thành lòng lang dạ thú?"

Tiểu Trà hoàn toàn không bị ảnh hưởng, không khách khí nói: "Không thì tôi giúp cô bê cái ghế qua đây, tự cô gỡ xuống, cô đảm đương cái phận người tốt này?"

Lâm Tinh Bình vẫn muốn nguỵ biện, Thôi Học Nghĩa bên cạnh thấy tình thế không ổn nhanh chóng đảm đương làm người điều tiết, nói được rồi mọi người đừng cãi nhau, ở đây mọi người đều là đồng đội, việc gì phải náo loạn như vậy mất vui, không gỡ thì không gỡ, dù sao người đã chết, treo cũng không ảnh hưởng gì.

Lâm Tinh Bình ra vẻ tức giận, xoay người liền đi.

Tiểu Trà lại nhổ một bãi xuống đất, mắng câu thô tục, bộ dạng đanh đá này rất có phong thái của Nguyễn Bạch Khiết năm đó. Cãi nhau xong, Tiểu Trà có vẻ chú ý tới Lâm Thu Thạch đang nhìn chằm chằm mình, cô ta rất không vui vẻ gì liếc Lâm Thu Thạch một cái, mắng câu: "Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng nhìn thấy gái đẹp à." Sau đó xoay người liền đi.

Nguyễn Nam Chúc ở bên cạnh Lâm Thu Thạch vui sướng khi người gặp họa nói: "Vẫn là lần đầu tiên anh bị người khác đối xử bằng thái độ này đấy nhở."

Lâm Thu Thạch: "......" Hình như vậy.

Nguyễn Nam Chúc lại quay đầu nhìn nhìn Lâm Thu Thạch, thở dài một tiếng: "Đều do gương mặt này của anh gây họa mà."

Lâm Thu Thạch: "......" Được chưa vậy, cậu nói mấy lần rồi, còn có khuôn mặt này của hắn rốt cuộc xấu đến thế nào vậy.

Phòng tắm ở thế giới này lại không có gương, hắn đến nơi này đã hai ngày cũng không biết bản thân rốt cuộc trông như thế nào.

Nguyễn Nam Chúc nhìn bộ dáng mờ mịt của Lâm Thu Thạch trước mắt, nghĩ nghĩ moi di động từ trong túi Lâm Thu Thạch ra, mở camera trước: "Này, anh xem."

Lâm Thu Thạch lấy di động vừa nhìn, phát hiện trong camera xuất hiện một gương mặt thật khó có thể dùng ngôn ngữ để miêu tả, đã hoàn toàn không thể đơn giản dùng chữ xấu để hình dung. Dù sao thì lúc Lâm Thu Thạch nhìn thấy mặt mình, động tác tiếp theo là tắt camera đi, hơn nữa hoàn toàn có thể hiểu ánh mắt bị làm cho ghê tởm không thể chịu nổi của bọn Lâm Tinh Bình là chuyện như thế nào.

Lâm Thu Thạch không nói gì nhìn về phía Nguyễn Nam Chúc.

Nguyễn Nam Chúc làm một động tác nhún vai: "Tôi cũng không biết sau khi anh vào cửa lại trở nên xấu như vậy mà."

Lâm Thu Thạch nói: "Thật là làm khó đôi mắt của cậu." Bộ dáng này thật sự là có chút ảnh hưởng đến thị lực.

Nguyễn Nam Chúc nở nụ cười: "Đi thôi, đi ăn bữa sáng trước, thừa dịp trời chưa tối, nhanh chóng đi ra ngoài tìm manh mối."

"Được." Lâm Thu Thạch gật gật đầu.

Hai người tới nhà ăn ăn sáng, nói là bữa sáng, thật ra là đã gần 11 giờ.

Lâm Thu Thạch tùy tiện ăn một chút, liền cùng Nguyễn Nam Chúc rời khỏi nhà ăn.

Hôm nay Lâm Tinh Bình lại nhiệt tình mời bọn Lâm Thu Thạch cùng nhau đồng hành, nói là bọn họ phát hiện một khu rừng trúc ở trên núi trong cái trấn nhỏ này, bên trong rừng trúc có một con đường đá nhỏ, không biết con đường nhỏ kia rốt cuộc thông tới nơi nào......

Nguyễn Nam Chúc nghe xong bọn họ nói, lại cười tủm tỉm nói bọn họ muốn đi xung quanh viện trước.

"Có cái gì hay đâu mà đi?" Thôi Học Nghĩa không kiên nhẫn nói, "Xung quanh đây đều xem gần hết rồi, hai người đi theo chúng tôi đi......"

"Nhưng mà đi đường mệt mỏi quá ấy." Nguyễn Nam Chúc dựa vào bên người Lâm Thu Thạch, thanh âm vừa mềm vừa nhẹ, cố ý làm nũng nói: "Người ta không muốn đi đường tí nào." Nếu đổi lại là một cô gái có tí nhan sắc nói lời này, có lẽ sẽ làm người cảm thấy cảnh đẹp ý vui, nhưng Nguyễn Nam Chúc ở thế giới này hoàn toàn không thể nói là xinh đẹp, vì thế trong ánh mắt của Thôi Học Nghĩa toát ra biểu cảm chán ghét cực kỳ rõ ràng.

"Khắc phục khắc phục, kiên trì một chút được không." Lâm Tinh Bình còn chưa từ bỏ ý định.

"Không có biện pháp, chung quy không thể miễn cưỡng công chúa bé nhỏ nhà tôi." Lâm Thu Thạch hiện tại đã lĩnh ngộ hết tinh tuý từ khuôn mặt này của mình, hắn nâng cằm Nguyễn Nam Chúc, ngữ khí dịu dàng mặt đối mặt với Nguyễn Nam Chúc nói lời âu yếm, "Dù sao thì công chúa nhỏ nhà tôi đi đường quá nhiều, tôi sẽ đau lòng."

Hiển nhiên, uy lực khi Lâm Thu Thạch dùng gương mặt này nói ra nhưng lời như vậy rất là lớn, hắn thấy rõ ràng sắc mặt của Thôi Học Nghĩa với Lâm Tinh Bình đều đen hẳn đi, yết hầu hơi hơi nuốt, cũng không biết có phải đang rất cố gắng nuốt ngược cảm giác buồn nôn trở về hay không.

"Mọi người có thể hiểu được mà đúng không?" Lâm Thu Thạch cảm thấy đùa ác rất thú vị vẫn đang tiếp tục làm người ghê tởm.

Lâm Tinh Bình cực kỳ miễn cưỡng cười một chút, Lâm Thu Thạch hoài nghi cô ta sắp không nhịn được.

Lâm Thu Thạch còn đang định tiếp tục, Thôi Học Nghĩa xoay người liền đi, nhìn qua có vẻ là đã hoàn toàn không thể tiếp tục nhịn nổi nữa. Mà Lâm Tinh Bình với Cổ Nguyên Tư đi theo phía sau hắn ta cũng đi mất. Cổ Nguyên Tư này tuy rằng là chủ thuê, lại từ đầu tới đuôi cũng không nói gì, rất là không có cảm giác tồn tại, cho đến khi hắn ta đi rồi, Lâm Thu Thạch mới chú ý tới bên cạnh có một người như vậy.

Thôi Học Nghĩa đi đến bên cạnh viện, đại khái là cho rằng bọn họ không nghe thấy, nhỏ giọng nói với Lâm Tinh Bình: "Cô tuyển thế nào được mấy người ghê tởm như vậy."

"Làm sao tôi biết được." Lâm Tinh Bình cũng đang oán giận, "Lúc nhìn tư liệu là một cô gái rất bình thường, ai biết bạn trai ghê tởm như vậy."

"Mẹ nó." Thôi Học Nghĩa mắng nói, "Nói chuyện với anh ta tôi đều cảm thấy buồn nôn."

Lâm Tinh Bình: "Tôi cũng có chút......"

Hai người vừa nói chuyện vừa đi xa, Lâm Thu Thạch ở phía sau nghe thấy muốn cười, hắn không nghĩ tới trang điểm của Nguyễn Nam Chúc thế mà còn có hiệu quả như vậy. Lại lập tức làm bọn Lâm Tinh Bình từ bỏ tâm tư tiếp tục quấy rầy, cũng coi như đã gạt được không ít phiền toái.

Nguyễn Nam Chúc nói: "Chúng ta đi ra ngoài muộn chút đi, có thứ tôi muốn xác nhận."

"Thứ gì?" Lâm Thu Thạch cùng hắn tìm một cái ghế đá ở trong viện ngồi xuống.

"Anh nhớ thứ tôi nhìn thấy đêm qua không?" Ánh mắt Nguyễn Nam Chúc quét bên trong viện.

"Cậu nói cái người bung ô kia?" Lâm Thu Thạch nhớ rõ Nguyễn Nam Chúc đã từng nói qua, nhưng bằng thị lực của hắn cũng không thể nhìn thấy.

"Đúng vậy." Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu, "Tôi cảm thấy mang ô chính là mấu chốt." Hắn suy nghĩ nói, "Tôi muốn tìm xem."

"Đúng rồi, đêm qua, tại sao cậu muốn nói câu kia?" Lâm Thu Thạch chợt nghĩ tới câu nói khi tiểu quỷ nhặt bóng rổ đêm qua đột nhiên xuất hiện, Lâm Thu Thạch nói, "Chính là câu làm ướt sàn nhà......"

Nguyễn Nam Chúc lại cười nói: "Tôi chỉ thuận miệng nói, không nghĩ tới thật sự có tác dụng."

"Thuận miệng nói?" Lâm Thu Thạch không quá tin.

"Thật sự." Nguyễn Nam Chúc lười nhác nói, "Chỉ là từ cái người cầm ô kia, thình lình đạt được linh cảm." Hắn nghiêng nghiêng đầu, "Thời điểm nhìn thấy người nọ, tôi cảm thấy hắn rất giống một gia trưởng canh trẻ con làm bài tập......"

Lâm Thu Thạch: "......"

"Gia trưởng ấy à, chắc chắn sẽ không thích trẻ nhỏ không tuân thủ quy củ." Nguyễn Nam Chúc nói, "Đặc biệt là loại chuyện làm ướt sàn nhà......"

Lúc bọn họ nói chuyện, người trong viện đã rời đi gần hết.

Toàn bộ viện dần trở nên vắng vẻ, không có tiếng mưa rơi xôn xao, chuông gió trong viện bị gió nhẹ thổi qua đinh linh linh rung động. Nguyễn Nam Chúc đứng lên, hướng tới căn phòng nào đó đi qua.

"Nơi đó không phải đã kiểm tra rồi à?" Lâm Thu Thạch nhớ rõ ngày đầu tiên bọn họ đã kiểm tra căn phòng này.

Nguyễn Nam Chúc nói: "Nhìn lại một chút."

Lâm Thu Thạch liền cũng không khuyên nữa, đi theo Nguyễn Nam Chúc tới bên ngoài phòng.

Căn phòng này là nơi chủ nhân của viện ở, cách trưng bày cũng không khác lắm so với phòng bọn họ, một cái giường, mấy cái ngăn tủ, không có bất luận vật trang trí dư thừa gì.

Nguyễn Nam Chúc vào phòng, bắt đầu kiểm tra khắp nơi.

Lâm Thu Thạch đứng ở cửa, đang suy nghĩ cảnh tượng nhìn thấy đêm qua, lại chợt cảm giác cẳng chân mình bị cái gì chạm vào một chút, hắn vừa cúi đầu, lông tơ lập tức dựng lên. Chỉ thấy một quả bóng rổ bẩn thỉu, chậm rãi lăn đến bên chân hắn.

Lâm Thu Thạch theo bóng rổ nhìn qua, nhìn đến khe hở phía dưới mặt đất, lộ ra một đôi mắt màu đen.

Kiến trúc sàn nhà nơi này đều cách mặt đất một khoảng trống, cũng không dùng ván gỗ che lại, hoàn toàn có thể bò vào từ khe hở bên cạnh...... Đương nhiên, ngày thường lại không có ai làm như vậy.

Đôi mắt này chợt lóe mà qua, chờ tới khi Lâm Thu Thạch nhìn lại, thì đã biến mất.

"Nam Chúc ——" Lâm Thu Thạch mở miệng kêu lên, "Phía dưới hình như có cái gì."

Nguyễn Nam Chúc từ trong phòng đi ra, nói: "Sao vậy?"

Lâm Thu Thạch chỉ chỉ dưới chân hắn: "Phía dưới sàn nhà nơi này hình như có gì đó."

Nguyễn Nam Chúc nói: "Thứ gì?"

Lâm Thu Thạch nói: "Một đôi mắt......" Tuy nói rằng đa số những thứ bên trong cánh cửa đều muốn mạng của hắn, nhưng thật ra cũng tồn tại một vài quỷ quái có lý trí. Tỷ như thứ dưới chân hắn này, hắn cũng không biết vì sao lại cảm thấy thứ này đang nhắc nhở hắn cái gì, "Tôi muốn nhìn phía dưới sàn nhà một chút."

"Để tôi đi." Nguyễn Nam Chúc nói, "Tôi đến xem."

Hắn lấy di động của Lâm Thu Thạch, mở chế độ đèn pin, chuẩn bị bò xuống dưới sàn nhà đi xem. Lâm Thu Thạch vẫn có hơi không yên tâm, nói không thì chúng ta không xem nữa, nếu gặp phải chuyện gì sẽ chạy không thoát.

Nguyễn Nam Chúc lại từ chối, hắn nói: "Không, người mang ô kia chắc chắn ở gần đây, hiện tại cũng chỉ còn lại sàn nhà là chưa kiểm tra."

Lâm Thu Thạch còn muốn nói cái gì nữa, lại thấy thái độ hắn kiên định bò vào.

Phía dưới sàn nhà rất tối, chỉ có thể dựa vào nguồn sáng mỏng manh phân biệt mọi thứ xung quanh.

Lâm Thu Thạch ngồi xổm ở bên ngoài, lo lắng nhìn Nguyễn Nam Chúc trước mắt, chỉ sợ hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Động tác Nguyễn Nam Chúc bò hướng bên trong chợt dừng lại, có vẻ là tìm được thứ gì, một lát sau, bên trong truyền đến một câu: "Tìm được rồi."

Lâm Thu Thạch ở bên ngoài hô: "Tìm được cái gì? Ô à?"

"Ừ...... Ô, hình như còn có cái gì nữa." Nguyễn Nam Chúc nói, "Tôi lôi ra ngoài trước......"

Hắn gian nan bò ở bên trong, kéo thứ mình tìm được dưới sàn nhà ra ngoài. Đó là một cái túi màu đen, bên cạnh túi, có một chiếc ô giấy rất đơn sơ, ô giấy nhìn qua mười phần cũ nát, phía trên còn vá mấy miếng vải vụn.

Lâm Thu Thạch duỗi tay nâng Nguyễn Nam Chúc dậy, nói: "Trong túi có gì?"

Nguyễn Nam Chúc lắc đầu: "Không biết, anh mở ra nhìn xem." Hắn tạm dừng một chút, "Có thể là không phải thứ gì tốt."

Giấu ở chỗ này, đương nhiên không thể là cái thứ gì tốt.

Lâm Thu Thạch cong lưng, mở cái túi đen ra, nhìn thấy bên trong vậy mà lại là một túi xương cốt bị nghiền thành từng đoạn, từ cấu tạo xương cốt, Lâm Thu Thạch có thể nhận ra đây chắc chắn là thuộc về con người, hơn nữa khả năng thuộc về trẻ con......

"Là xương trẻ con." Lời Nguyễn Nam Chúc nói chứng thực suy đoán của Lâm Thu Thạch, chỉ là hắn ở trên phương diện phân biệt mấy thứ này có vẻ càng thêm thuần thục hơn, hắn kiểm tra đại khái một chút, "Không chỉ một bộ."

"Không chỉ một bộ?" Lâm Thu Thạch nhìn đống xương cốt này, lại không hiểu sao nghĩ tới những đứa trẻ cá chậu chim lồng ở trong vườn đêm qua, chẳng lẽ những hài cốt này có quan hệ gì với bọn chúng? Hắn suy nghĩ một lát, nói, "Hình như không có đầu lâu......"

"Đúng là không có đầu lâu." Nguyễn Nam Chúc nói, "Chỉ có xương cốt ở những bộ vị khác trên cơ thể."

"Vậy làm sao bây giờ? Chôn?" Lâm Thu Thạch hỏi.

"Xuống mồ vì an." Nguyễn Nam Chúc buông túi, "Tuy rằng luôn cảm thấy bộ phận quan trọng nhất không ở nơi này." Hắn nói, ngẩng đầu nhìn búp bê cầu nắng treo ở cuối hành lang. (入土为安/rù tǔ wéi ān/ khi một người được chôn trong đất sau khi chết, người quá cố có thể tìm thấy nơi ở của mình và các thành viên trong gia đình sẽ cảm thấy thanh thản - Theo Baidu Baike)

Vẫn là búp bê cầu nắng lớn quá mức kia, bị dây thừng treo trên hành lang, lúc này hơi hơi đong đưa theo gió, nếu không biết bên trong bọc thứ gì, chỉ sợ ngược lại sẽ cảm thấy không khí này có vài phần yên tĩnh. Chỉ là Lâm Thu Thạch tưởng tượng đến đầu người bị nước mưa ngâm trắng bệch kia, liền cảm thấy dạ dày không ổn một trận.

Lâm Thu Thạch tìm cái xẻng sắt trong một góc sân, liền tính đào một cái hố chôn cái túi đen vào.

Thân thể Nguyễn Nam Chúc quá hư nhược rồi, Lâm Thu Thạch không đành lòng để hắn vất vả, bảo hắn ngồi ở bên cạnh nhìn. Rất nhanh đã đào xong hố, thời điểm Lâm Thu Thạch vùi thi cốt xuống, luôn cảm thấy bên cạnh có thứ gì nhìn mình, nhưng sau khi tìm kiếm cẩn thận, lại không thể tìm được nơi phát ra tầm mắt.

Nguyễn Nam Chúc ngồi cách Lâm Thu Thạch không xa, đang cúi đầu nghiên cứu ô giấy trong tay mình.

Ô giấy này rất bình thường, cán ô làm bằng trúc, toàn thân là màu trắng nhàn nhạt, thoạt nhìn đã sử dụng một khoảng thời gian rất dài, trên tán ô có vài lỗ vá, mỗi một bộ phận đều đang tản ra dáng vẻ cổ xưa.

Nguyễn Nam Chúc mở ô, trông thấy bên trong có một vài vệt nước đọng, nói: "Ô này gần đây hẳn là đã dùng qua, có lẽ...... Chính là đêm qua?"

Lâm Thu Thạch đang lấp đất, nghe thấy lời này trả lời: "Chính là cái cậu nhìn thấy đêm qua kia?"

"Có khả năng." Nguyễn Nam Chúc nói, "Tác dụng của ô này hẳn là rất lớn, tìm cơ hội thử xem."

Lâm Thu Thạch nói: "Thử thế nào?"

Nguyễn Nam Chúc nhìn không trung: "Dù sao, phải ngày mưa mới dùng được." Lúc này bầu trời lại bắt đầu từ từ đen kịt, có kinh nghiệm ngày hôm qua, mọi người đều nên biết chẳng bao lâu nữa trời khẳng định có mưa. Mà chỉ cần bị mưa này xối, qua một đêm liền sẽ biến thành búp bê cầu nắng trên hành lang.

Lâm Thu Thạch lấp đất xong, cất lại xẻng về chỗ cũ, nói: "Đi thôi, có lẽ bọn họ cũng đã trở về."

"Đi." Nguyễn Nam Chúc nói.

Hai người trở về nhà ở, rất nhanh liền nghe thấy bên ngoài viện truyền đến thanh âm nói chuyện với nhau, đúng là mấy người Lâm Tinh Bình tìm manh mối bên ngoài trở về.

Nội dung bọn họ nhỏ giọng thảo luận, đều bị Lâm Thu Thạch nghe hết vào tai.

Chiều nay bọn Lâm Tinh Bình với Thôi Học Nghĩa lại tới con đường nhỏ phát hiện được ở bên trong rừng trúc kia, theo đường nhỏ đi mãi về phía trước, lại vẫn luôn không thể đi đến cuối. Trông thấy thời gian ban ngày trôi qua đã hơn phân nửa, tuy rằng chưa thể đi đến nơi, nhưng ba người tiếc mạng vẫn quyết định về trước, rốt cuộc nếu ở nửa đường lại gặp mưa, vậy bọn họ liền thảm.

Đương nhiên, khi bọn họ phát hiện Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc ở trong phòng, nháy mắt dừng thảo luận.

Lâm Tinh Bình nói: "Này, hai người ở trong phòng nguyên cả ngày đấy à?"

Lúc này Nguyễn Nam Chúc đang dựa vào lòng Lâm Thu Thạch, thanh âm mềm mại, nói: "Đúng vậy, thân thể tôi không thoải mái, anh yêu nhà tôi liền ở với tôi một ngày."

"À, được thôi." Lâm Tinh Bình nói, "Chúng tôi ở bên ngoài lại có phát hiện lớn." Cô ta nói tới đây, nở nụ cười, "Ngày mai nếu cô cảm thấy thân thể đã thoải mái, chúng ta có thể phân công nhau đi xem."

"Ồ, phát hiện gì?" Lâm Thu Thạch hỏi.

"Lúc trước không phải chúng tôi nói tìm thấy một con đường trong rừng trúc sao?" Lâm Tinh Bình nở nụ cười, nụ cười của cô ta nhìn qua cực kỳ thành khẩn, cứ như thật sự là một người dẫn đội quan tâm người mới, "Vừa rồi chúng tôi trở về từ bên kia đúng thật là đã phát hiện chút đồ vật."

"Thứ gì?" Nguyễn Nam Chúc ra vẻ tò mò.

"Là một cái viện." Lâm Tinh Bình thở dài nói, "Chỉ tiếc lúc chúng tôi tới đó đã quá muộn, chưa kịp kiểm tra cẩn thận đã phải quay về, sáng sớm ngày mai hai người xuất phát, qua đó sớm một chút, hẳn là có thể tìm được thêm chút manh mối khác ở trong viện."

Thôi Học Nghĩa ở bên cạnh hát đệm: "Cô nói cho bọn họ làm cái gì? Bọn họ mỗi ngày chỉ ở trong phòng, còn không phải là muốn ngồi mát ăn bát vàng sao? Người như thế, cô còn tốt với bọn họ như vậy!"

Lâm Tinh Bình nói: "Không thể nói như vậy, dù sao chúng ta vẫn là đồng đội mà."

Hai người này một người diễn vai phản diện, một người diễn chính diện, phối hợp thật ra lại tương đối ăn ý, nếu không phải Lâm Thu Thạch đã sớm nghe hết đối thoại của bọn họ chỉ sợ thật là có chút tin.

Lâm Thu Thạch nhìn về phía Nguyễn Nam Chúc.

Nguyễn Nam Chúc ngập ngừng nói: "Lâm tỷ, mọi người đừng nóng giận, hôm nay tôi chỉ là không thoải mái, ngày mai chắc chắn sẽ tốt lên, chị nói viện đúng không? Ngày mai tôi liền cùng bạn trai tôi qua đó nhìn xem, xem có thể tìm được cái gì hay không."

"Ừ, được rồi." Lâm Tinh Bình nói, "Thật ra còn một vài địa phương vẫn chưa tra xét, ngày mai chúng tôi vừa lúc đi thăm dò trước, người nhiều lực lượng lớn mà, chỉ có mọi người giúp đỡ lẫn nhau, mới có thể từ nơi này đi ra ngoài sớm một chút."

Lâm Thu Thạch nghe vậy đầy mặt thành khẩn gật gật đầu.

Lâm Tinh Bình nói xong, liền lại cùng bọn Thôi Học Nghĩa tránh ra.

Nguyễn Nam Chúc ném cho Lâm Thu Thạch một ánh mắt, hai người rời khỏi phòng khách, trở về phòng mình.

Lâm Tinh Bình quả nhiên bắt đầu xuống tay với bọn họ, con đường nhỏ kia rõ ràng cái gì cũng không có, nếu bọn họ thật sự ngu xuẩn tin bọn Lâm Tinh Bình nói, theo con đường đi mãi, chỉ sợ cho đến trước khi trời mưa cũng chưa có biện pháp tìm ra. Đến lúc đó một khi không nắm bắt chuẩn thời gian mắc mưa ở bên ngoài, có lẽ ngày hôm sau đầu liền treo ở trên hành lang làm búp bê cầu nắng.

Mà Lâm Tinh Bình hiển nhiên là ngựa quen đường cũ với loại chuyện này, cô ta không tự mình động thủ, Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc là chết vào tay quỷ, cũng không thể hóa thành lệ quỷ báo thù.

"Thật là không phải cái thứ gì tốt." Nguyễn Nam Chúc cười lạnh, "Nhưng mà cuối con đường nhỏ kia rốt cuộc có cái gì, thật ra tôi lại có chút hứng thú."

Lâm Thu Thạch nghe thấy bên ngoài lại truyền đến tiếng hạt mưa rơi xuống mặt đất, mới đầu vẫn là tách tách, nhưng rất nhanh liền thành rào rào. Hắn nhìn thoáng qua phía bên ngoài, thấy trong viện lại lần nữa bị màn mưa bao phủ, không trung trở nên âm trầm, toàn bộ thế giới đều lâm vào trong tiếng ồn ào quy luật.

Nguyễn Nam Chúc nói: "Ngày mai chúng ta đi xem đi."

Lâm thu thư nói: "Con đường nhỏ kia?"

"Ừ." Nguyễn Nam Chúc phân tích, "Thị trấn này rất nhỏ, đa số địa phương chúng ta đều đã kiểm tra hết, cũng không có địa phương nào đặc biết, bọn họ phát hiện con đường nhỏ kia, nói không chừng là thứ gì đặc biệt quan trọng."

Lâm Thu Thạch cảm thấy Nguyễn Nam Chúc nói đúng là rất có mấy phần đạo lý, hắn gật gật đầu, ý bảo mình đồng ý đề nghị của hắn.

Hai người ngồi ở trong phòng, chậm rãi đợi ban đêm đến.

Đại khái tới khoảng 9 giờ, bên ngoài liền hoàn toàn tối sầm xuống, mấy cái đèn treo trên hành lang hoàn toàn không có tác dụng, ở bên trong màn mưa bao vây, quả thực giống như ánh sáng đom đóm.

Đèn trong những căn phòng khác lục tục tắt, mọi người đều đang chuẩn bị nghỉ ngơi.

Nguyễn Nam Chúc lấy ô ra, đứng lên.

Lâm Thu Thạch ngăn cản hắn, nói: "Lần này để tôi."

Nguyễn Nam Chúc lại cười cười: "Tôi sẽ không tùy tiện làm chuyện mạo hiểm, tôi có át chủ bài."

Lâm Thu Thạch nhấp môi, "Nhưng......"

Nguyễn Nam Chúc phất tay, ngăn Lâm Thu Thạch đang muốn tiếp tục nói, đôi mắt đen dịu dàng của hắn nhìn chăm chú Lâm Thu Thạch, nói: "Yên tâm, tôi có chừng mực." Tạm dừng một lát, lại khẽ cười nói, "Sẽ không để bạn trai tôi thành người goá vợ."

Lâm Thu Thạch: "......" Lúc này cậu còn nói đùa.

Nguyễn Nam Chúc nói xong, đã chạy tới hành lang, bung ô giấy mang theo ra, sau đó cẩn thận đi vào trong màn mưa.

Lâm Thu Thạch nhìn hắn, căng thẳng tới hô hấp đều ngừng lại, nhưng đương khi Nguyễn Nam Chúc đi vào trong viện, một cảnh tượng thần kỳ đã xảy ra, chỉ thấy nước mưa xung quanh hắn, đều bị một sức mạnh vô hình tản ra, lấy Nguyễn Nam Chúc làm trung tâm, hình thành một vùng chân không không bị giọt nước rơi xuống.

"Quả nhiên có tác dụng." Nguyễn Nam Chúc đứng ở trong mưa, quay về phía Lâm Thu Thạch lộ ra nụ cười. (trời ơi tự dưng thấy lãng mạn lạ)

Lâm Thu Thạch nhìn hắn mỉm cười, trong lòng nhẹ nhàng thở ra...... Thật may, không có thật sự xảy ra chuyện.

Nguyễn Nam Chúc đứng trong mưa một lát, liền trở lại hành lang, thu hồi ô giấy kia. Hắn tùy tay phẩy sạch nước trên bề mặt ô giấy, lại dùng khăn lông đã chuẩn bị sẵn lau ô giấy, sau khi xác định nước đọng lại sẽ không rơi xuống sàn nhà mới một lần nữa vào phòng.

Ô này hiển nhiên cực kỳ quan trọng, nhưng trước mắt vẫn chưa nghĩ ra tác dụng của nó, nhưng mặc dù chưa nghĩ ra được chỗ mấu chốt, nhưng lúc này bọn họ lại có một điểm tựa quan trọng...... Lâm Thu Thạch với Nguyễn Nam Chúc có thể ra ngoài vào ngày mưa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play