Biểu tình Nguyễn Nam Chúc nghiêm túc, hoàn toàn không giống đang nói đùa, hắn chậm rãi đặt búp bê cầu nắng trong tay lên cái ghế đá bên cạnh, sau đó gỡ lớp vải sợi bông trắng quấn quanh phía ngoài. Mảnh vải vừa được gỡ, liền lộ ra thứ bị bọc bên trong mảnh vải trắng —— Lâm Thu Thạch trông thấy một cái đầu bị ngâm nước trắng bệch.

Cái đầu này dường như đã bị ngâm trong nước một thời gian, da thịt bị ngâm thành màu trắng bệch như cá chết, đôi mắt mở thật to, lộ ra vẻ hoảng sợ cùng không dám tin, tròng mắt lòi ra cứ như sắp rơi khỏi hốc mắt.

Nguyễn Nam Chúc buông lỏng tay, cái đầu này liền từ trên ghế đá bộp bộp bộp bộp lăn đến chân tường, đâm vào tường cộc một tiếng.

Lâm Thu Thạch nhìn cái đầu kia, nói: "Có người đã chết?"

"Có lẽ." Nguyễn Nam Chúc nói, "Anh đã từng nghe truyền thuyết về búp bê cầu nắng chưa?"

Lâm Thu Thạch nói: "Nghe qua, nhưng không nhiều lắm." Hắn biết dân gian Nhật Bản với Trung Quốc đều có truyền thuyết liên quan với loại đồ vật này, chỉ là búp bê cầu nắng của Trung Quốc có vẻ có sự khác biệt so với búp bê cầu nắng của Nhật Bản.

Giọng Nguyễn Nam Chúc chầm chậm: "Ở Nhật Bản, có một truyền thuyết về búp bê cầu nắng, là có một sư tu nào đó đi ngang qua thôn trang nói mình có thể khiến cho nước mưa dừng lại, nhưng sau khi tụng kinh, mưa lại không hề dừng, thôn dân phẫn nộ liền chặt đầu của hắn xuống, dùng vải trắng bọc lại sau đó treo lên cao...... Lúc sau, mưa liền ngừng."

Lâm Thu Thạch nhìn cái đầu người bị nước ngâm sưng phù kia, lâm vào trầm mặc.

"Dân gian Nhật Bản cũng có một bài đồng dao về búp bê cầu nắng......" Thanh âm Nguyễn Nam Chúc nhẹ nhàng, "Búp bê cầu nắng này, hãy làm thời tiết ngày mai thật đẹp nhé. Tựa như trong giấc mơ của ta, nếu tiết trời tuyệt đẹp ta sẽ cho ngươi một chiếc chuông vàng. Búp bê cầu nắng này, hãy làm thời tiết ngày mai thật đẹp nhé. Nếu ngươi nghe theo nguyện vọng của ta, ta sẽ cho ngươi uống rượu ngọt. Búp bê trời nắng này, hãy làm thời tiết ngày mai thật đẹp nhé. Nếu ngày mai vẫn là trời mưa âm trầm, ta sẽ chặt đứt đầu ngươi."

Nguyễn Nam Chúc đọc xong đồng dao, Lâm Thu Thạch liền nghe thấy tiếng bộp bộp, hắn nhìn về phía đình viện, lại là trông thấy hạt mưa lớn như hạt đậu tích từ bầu trời rơi xuống dưới. Trời mưa như lớp màn sân khấu, khiến bên ngoài viện hoàn toàn ngăn cách với đoàn người bên trong.

"Đầu người này hoá ra là có tác dụng như vậy." Nguyễn Nam Chúc nói, "Quả thật là búp bê cầu nắng."

Bởi vì búp bê cầu nắng bị gỡ xuống, cho nên thời tiết vốn dĩ trong vắt nháy mắt lại bắt đầu đổ mưa, mặt Lâm Thu Thạch lộ vẻ bất đắc dĩ, nói: "Chúng ta treo thứ này lên lại còn có thể cứu giúp một chút không?"

Nguyễn Nam Chúc nói: "Thử xem đi." Sau đó Nguyễn Nam Chúc lại dùng vải trắng bọc lại đầu người, bọc vải kỹ càng xong liền treo về chỗ một lần nữa. Giống như bọn họ đã đoán trước, sau khi đầu người được treo về, không bao lâu thời tiết bên ngoài thật sự lại trong trẻo lần nữa. Vốn dĩ mây đen dày đặc gần như là chỉ trong nửa khắc đã không thấy bóng dáng.

"Có chút thú vị." Nguyễn Nam Chúc nhìn chằm chằm cái đầu người làm thành búp bê trời nắng nói một câu.

"Đi nhìn xem ai đã chết trước đi." Lâm Thu Thạch nhìn nhìn đồng hồ, nói.

"Được." Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu.

Sau đó hai người tới nhà ăn.

Lúc này đa số người bên trong nhà ăn đều đang ăn cơm, Lâm Thu Thạch trông thấy Lâm Tinh Bình với một vài người bạn của cô ta. Chỉ trong vòng một thời gian ngắn chưa đến một ngày, cô ta đã cực kỳ thân thiết với người mới Uông Vinh Hoa chỉ vừa quen biết bên trong cửa, Uông Vinh Hoa có vẻ đã hoàn toàn coi Lâm Tinh Bình trở thành người mình tin tưởng nhất trong thế giới này.

Lâm Tinh Bình thấy bọn họ tới, nhiệt tình tiếp đón, nói mau tới bên này, ăn một chút gì.

Nguyễn Nam Chúc tự nhiên mà sán tới bên người Lâm Thu Thạch, làm nũng nói: "Lâm Lâm, người ta đói bụng rồi." Nếu lấy cái chiều cao ngoài cửa của hắn, làm nũng thế này kiểu gì cũng tràn ngập cảm giác không ổn. Nhưng hắn ở trong cửa lại nhỏ nhắn hẳn đi, cho nên thật ra cũng không khiến người ta quá chán ghét.

Lâm Thu Thạch liền sờ sờ tóc của hắn, nói: "Ngoan, tới ăn cơm đi."

Nguyễn Nam Chúc cười tủm tỉm gật gật đầu.

Thôi Học Nghĩa nhìn hai người tương tác, ánh mắt toát ra vẻ chán ghét, cả đầu đều đang nghĩ hai người này thật là người xấu xí lắm chuyện. Dù sao thì lớp trang điểm mà Lâm Thu Thạch phủ lên ở ngoài cửa sau khi tiến vào bên trong cánh cửa cũng không biến mất, cho nên lúc này hắn vẫn là cái người đàn ông đáng khinh làm Trình Thiên Lí ăn không ngon kia.

Hai người tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, một bên ăn gì đó một bên đếm nhân số, quả nhiên phát hiện vốn dĩ là mười bốn người đã biến thành mười ba.

"Sao lại thiếu một người?" Cũng có những người khác phát hiện chuyện này, "Có ai chưa đến à? Vẫn đang ngủ?"

"Không...... Không thấy cái người ở cùng với tôi......" Ở trong góc, một nam nhân vâng vâng dạ dạ mở miệng, "Nửa đêm hôm qua anh ta đi ra ngoài một chuyến, vẫn luôn không trở về......"

"Sao cậu không nói sớm?" Người hỏi chuyện là một cô gái, sau khi cô ta nghe thấy câu trả lời cả giận nói, "Hơn nửa đêm không ngủ được đi lung tung ra ngoài làm cái gì, cái người này chắc không còn đi."

"Tôi...... Tôi cũng không biết, tôi đã khuyên anh ta, nhưng anh ta nói anh ta nghe thấy tiếng gì đó." Nam nhân trả lời, "Ai biết sau khi ra ngoài liền không quay lại nữa......"

Cô gái cười lạnh một tiếng, không nói.

Nhà ăn cũng theo đó trở nên yên lặng, mọi người lâm vào trầm mặc.

"Được rồi được rồi, mọi người đừng ồn ào." Lâm Tinh Bình nói, "NPC lần này không đưa cho chúng ta thời gian hạn chế, hẳn là điều kiện vẫn còn rất nhiều, mọi người không cần lo lắng quá, mọi thứ đều sẽ tốt lên." Ngoại hình của cô ta thật ra thì không tồi, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng, khí chất trầm ổn giỏi giang, ở thời điểm lòng người hoảng sợ tự cho mình là người lãnh đạo, rất dễ dàng liền đạt được quyền chủ đạo trong đội ngũ.

Đương nhiên, đây là ở bên trong cửa cấp thấp, nếu đổi thành cửa cấp cao, những tay già đời đó chắc chắn sẽ không coi trọng Lâm Tinh Bình.

"Không bằng chúng ta thừa dịp thời tiết tốt, tới địa phương khác nhìn xem." Lâm Tinh Bình nói, "Xung quanh viện, chúng ta đều chưa có đi qua đâu."

"Được thôi, cơm nước xong thì cùng đi đi." Thôi Học Nghĩa ở bên cạnh nói tiếp, "Mọi người kết hợp lại, nhanh chóng tìm ra manh mối với cửa, mới là chính sự mà."

Vì thế mọi người liền dự định cơm nước xong đi ra cửa.

Nhưng khi đi đến hành lang, lại cũng có người phát hiện búp bê cầu nắng lớn đến có chút quái dị ở phía cuối hành lang.

"Đó là cái gì?" Trong đám có người hỏi.

"Là con búp bê cầu nắng?" Lâm Tinh Bình đi tới gần búp bê cầu nắng, nói, "Lớn thật đấy......"

Cô ta kiễng mũi chân, làm một bộ muốn gỡ xuống, nhưng rồi lại như là chiều cao không đủ, "Ai gỡ xuống xem."

Bên cạnh có người đi qua giúp cô ta gỡ búp bê này xuống.

Lâm Thu Thạch nhìn một màn này, không khỏi nhướng mày, Lâm Tinh Bình này thật là thông minh, cô ta không biết tác dụng cụ thể của búp bê, cũng không biết dùng tay đụng vào búp bê này có thể xảy ra chuyện hay không, cố tình bày ra tư thái tự nhiên như thế, dễ như trở bàn tay lừa gạt những người đối diện không đủ kinh nghiệm này.

Người gỡ búp bê cầu nắng xuống là một nam nhân, sau khi gỡ xuống thì phát hiện trọng lượng không thích hợp, biểu tình lập tức liền thay đổi, ngập ngừng nói: "Bên trong...... Hình như bọc một cái đầu......"

"Đầu?" Biểu tình của mọi người thay đổi, Lâm Tinh Bình cũng làm một bộ sợ hãi, "Anh, anh mở ra nhìn xem?"

Người gỡ búp bê cầu nắng xuống liền lại lần nữa gỡ mảnh vải trắng thật cẩn thận, lộ ra cái đầu người bị ngâm nước phồng rộp bên trong.

Mọi người nhìn thấy cảnh này, đều hít ngược một hơi khí lạnh.

Cái người tự xưng là bạn cùng phòng biến mất kia lập tức công nhận thân phận của người chết: "Đúng vậy, chính là anh ta, sau khi anh ta ra ngoài vào buổi tối, liền không trở về nữa." Hơn nữa dường như vĩnh viễn sẽ không bao giờ trở lại.

"Người chết đã qua đời, chúng ta đưa anh ta đi an táng đi." Lâm Tinh Bình buồn thương nói, "Tuy rằng đầu mình hắn hai ngả, nhưng chung quy không thể cứ để thi thể của anh ta treo ở chỗ này đi?"

Trong đám có người phụ họa, cũng có người không nói gì, nhưng cuối cùng mọi người vẫn đào một cái hố ở trong viện, chôn cái đầu này.

Nhưng thứ làm Lâm Thu Thạch cảm thấy kỳ lạ chính là, sau khi những người này gỡ búp bê cầu nắng xuống hắn vốn dĩ cho rằng trời bên ngoài sẽ mưa, ai biết vẫn là trời trong xanh cao vút, một chút ý muốn mưa cũng không có.

Lâm Thu Thạch có chút kinh ngạc, nhưng lập tức nhận ra khi Nguyễn Nam Chúc ở gỡ búp bê cầu nắng xuống dường như có đọc một đoạn đồng dao thật dài, hắn nhìn về phía Nguyễn Nam Chúc, vừa lúc chạm phải ánh mắt của Nguyễn Nam Chúc.

Nguyễn Nam Chúc dựa vào lòng Lâm Thu Thạch, thân thể nhẹ tựa lông chim mềm mại, hắn dán gương mặt lên ngực Lâm Thu Thạch, nhẹ nhàng nói: "Anh nói hiện tại tôi đọc lên, có phải rất thú vị hay không."

Búp bê cầu nắng bị lấy xuống, nếu lúc này Nguyễn Nam Chúc niệm đồng dao một lần nữa, có lẽ sẽ có mưa to tầm tã tập kích toàn bộ viện, mà người trong viện lúc này không một ai có thể may mắn thoát khỏi, trong đó bao gồm cả Thôi Học Nghĩa mà Lâm Thu Thạch muốn trả thù với hai đồng lõa của hắn ta.

Ngón tay Lâm Thu Thạch lướt qua sợi tóc của Nguyễn Nam Chúc, hắn nhìn những người trong viện đang cong thân đào hố vì đồng bạn đã chết, cuối cùng lắc lắc đầu.

Có được đáp án của Lâm Thu Thạch, Nguyễn Nam Chúc lại là nở nụ cười, hắn nói: "Thích Lâm Lâm nhất."

Lâm Thu Thạch nói: "Tôi cũng thích cậu." Dò hỏi ý tưởng của hắn, tôn trọng ý kiến của hắn.

Sau khi chôn đầu xong, mọi người đi quanh trấn nhỏ này vài vòng.

Trấn nhỏ này cũng không lớn, có thể thấy một vài cư dân đi lại trên đường phố, hoàn cảnh trấn nhỏ không tồi, khắp nơi đều là cây hoa anh đào. Còn có một công viên nhỏ cùng một con sông nhỏ trong xanh, nói tóm lại, nếu không phải đây là thế giới bên trong cánh cửa, chỉ sợ thật đúng là sẽ cảm thấy ở nơi này rất thoải mái.

Lâm Thu Thạch vốn đang muốn tới vài nơi nữa nhìn xem, nhưng ai biết thời điểm chạng vạng sắc trời lại bắt đầu trầm xuống.

Bởi vì sợ trời mưa, cho nên hắn với Nguyễn Nam Chúc sớm trở về viện, đứng ở trên hành lang.

Quả nhiên chẳng được bao lâu, bầu trời liền nện xuống từng hạt mưa lớn, một mảnh xôn xao, toàn bộ thế giới lại lần nữa bao phủ ở bên trong màn mưa.

Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc trở về sớm, hoàn toàn không dính mưa, nhưng có mấy người trở về tương đối trễ, bị xối ướt nhoẹt.

Lâm Tinh Bình vốn dĩ muốn hành động với bọn Lâm Thu Thạch, nhưng thật sự chịu không nổi bộ dáng hai con người xấu ói nhão nhão dính dính, nửa đường liền lấy cớ chuồn mất.

Nguyễn Nam Chúc còn một bộ rất là thấu hiểu, nói: "Lâm tỷ này, chị chưa từng nói chuyện tình yêu đúng không, nếu gặp được người mình thích, thì căn bản là không khống chế được đâu." Hắn nói xong lời này, thò qua hôn hôn cằm Lâm Thu Thạch.

Lâm Thu Thạch rất là phối hợp vẻ mặt tán đồng.

Biểu tình Lâm Tinh Bình rõ ràng vặn vẹo một chút, nhịn nửa ngày cuối cùng cũng nhịn được không chửi bậy, nói: "Tôi còn có chỗ khác muốn đi xem, hai người trò chuyện trước."

"Vậy được." Nguyễn Nam Chúc nói, "Tôi vẫn muốn nói mấy câu với Lâm Lâm nhà tôi."

Lâm Thu Thạch nói: "Bảo bối, chúng ta tìm một cái công viên nho nhỏ đi......"

Sau đó bọn họ liền nhìn theo Lâm Tinh Bình bị ghê tởm phả vào mặt mà đi mất.

Lâm Thu Thạch nhìn Lâm Tinh Bình tránh ra, thật sự là không nhịn được, bật cười, nói: "Cậu đùa cũng quá ác."

Nguyễn Nam Chúc khinh thường nói: "Tôi còn tưởng rằng cô ta có thể nhịn thêm một chút, nói thật, tôi hơi hối hận biến anh thành xấu như vậy, nói mấy lời kia với gương mặt này của anh thật đúng là rất ghê tởm."

Lâm Thu Thạch đầy mặt vô tội nghĩ thầm đây không phải đều là tự cậu làm à...... Làm sao lại vòng sang tôi......

Hai người quay lại sân chưa bao lâu, bầu trời liền có mưa to, Lâm Thu Thạch thấy mấy người về muộn vội vội vàng vàng chạy vào từ bên ngoài, toàn thân đều bị nước mưa xối.

"Mưa này làm sao nói rơi liền rơi vậy." Có người lúc vào nhà còn đang oán trách, anh ta đứng trên hành lang, cơ thể bị ướt sũng nước để lại dấu chân liên tiếp trên sàn nhà bằng gỗ.

Lâm Thu Thạch đột nhiên chú ý tới, thời điểm những người này vào nhà, ông lão ngày đầu tiên đưa bọn họ tới lẳng lặng đứng trong một góc, ánh mắt ông ta dường như đặt trên những dấu chân để lại trên sàn nhà, một hồi lâu cũng chưa từng dời đi. Lâm Thu Thạch đột nhiên cảm thấy ánh mắt của ông ta làm người có chút dựng đứng lông tơ.

"Còn kêu chúng ta mang ô, ô ở chỗ nào cơ chứ, thật là......" Người nọ lẩm bẩm vào phòng, thanh âm dần dần biến mất.

Nhưng thời điểm bọn họ ra ngoài, đúng là đã ở trong phòng tìm ô, nhưng căn bản không hề thấy bóng dáng cái ô nào. Mọi người thấy thời tiết không tồi, nghĩ hẳn là trời sẽ không mưa, liền cứ thế đi ra ngoài, ai biết trận mưa này đến đột nhiên như vậy, người không có chuẩn bị liền bị xối thành gà rớt vào nồi canh.

Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc ăn xong đồ ăn, cũng trở về phòng mình.

Bên ngoài lại bắt đầu có mưa to, Lâm Thu Thạch ngồi ở trên giường, cúi đầu chơi số độc một lát, Nguyễn Nam Chúc ở bên cạnh hắn, có vẻ suy nghĩ sự tình gì.

Chợt, hắn nói: "Chung quy tôi cảm thấy có chỗ nào đó không đúng."

"Cái gì?" Lâm Thu Thạch quay đầu nhìn hắn.

"Ở bên trong cánh cửa, đều không thể không có thời gian hạn chế, cánh cửa này quá yên bình." Nguyễn Nam Chúc nói, "Rất không thích hợp."

Lâm Thu Thạch cẩn thận nghĩ nghĩ, đúng là như thế, mỗi lần ở trong cửa, đều sẽ có thời gian hạn chế rõ ràng, nhưng NPC lần này lại không hề nói về kỳ hạn của cái chết. Đây là tình huống rất không bình thường, hắn nói: "Có phải có chuyện gì chúng ta chưa phát hiện hay không?"

"Hẳn là vậy." Nguyễn Nam Chúc nói, "Nhưng dù sao lúc này mới là ngày đầu tiên, không cần quá sốt ruột." Có một vài quy luật cần thiết phải dùng thời gian để xác minh, hiện tại hắn có một phỏng đoán, nhưng cũng chỉ là phỏng đoán.

Lâm Thu Thạch lại nghĩ tới đồng dao truyền đến từ bên trong màn mưa ngày hôm qua, hắn nói: "Tôi...... Tối hôm nay muốn xem bên ngoài một chút......"

Nguyễn Nam Chúc chớp chớp mắt: "Anh không sợ à? Lỡ đâu nhìn thấy bọn họ chính là điều kiện tử vong thì sao?"

Lâm Thu Thạch lắc đầu: "Hẳn là sẽ không, đêm qua đã có người rời khỏi phòng đi ra ngoài, chắc chắn còn có những người khác nghe thấy đồng dao kia, nhưng bọn họ đều không hề xảy ra chuyện."

"Ngược lại cũng là một đạo lý." Nguyễn Nam Chúc lười biếng nói, "Đến lúc đó anh đánh thức tôi đi, chúng ta cùng nhau xem, nếu có cái gì ngoài ý muốn, cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau."

"Được." Lâm Thu Thạch nhận ý tốt của Nguyễn Nam Chúc.

Tiếng mưa rơi xôn xao, đối với thính lực nhạy bén của Lâm Thu Thạch mà nói, thì đó là chuyện cực kỳ phiền não. Mặc dù có Nguyễn Nam Chúc nằm bên cạnh, hắn cũng vẫn bị âm thanh này làm ồn tới không thể đi vào giấc ngủ. Nguyễn Nam Chúc đề nghị hắn tìm một cục giấy lấp kín lỗ tai, Lâm Thu Thạch lại từ chối.

"Chờ thêm đêm nay rồi nói sau." Lâm Thu Thạch nói, "Lỡ may nửa đêm ngủ quên mất liền phiền toái."

"Được thôi." Nguyễn Nam Chúc cũng không miễn cưỡng.

Hai người tiến vào trong chăn, Nguyễn Nam Chúc rất nhanh liền ngủ mất, mà Lâm Thu Thạch thì ở lúc nửa ngủ nửa tỉnh, mơ đủ mọi chuyện kỳ quái.

Những giấc mộng này lung tung rối loạn, không hề logic, thậm chí Lâm Thu Thạch còn không hiểu sao mơ thấy bản thân kết hôn, chỉ là khi lật chiếc khăn voan đỏ đón cô dâu, lại phát hiện phía dưới khăn voan là mặt Nguyễn Nam Chúc. Khi nhìn thấy khuôn mặt của Nguyễn Nam Chúc, nháy mắt Lâm Thu Thạch liền tỉnh lại khỏi cảnh trong mơ, hắn hơi thở hổn hển, trợn tròn đôi mắt nhìn trần nhà chìm trong bóng đêm, bên tai lại loáng thoáng truyền đến bài đồng dao kia: Luỹ trúc...... Luỹ trúc...... Chú chim ở trong lồng......

Lâm Thu Thạch từ trên giường ngồi dậy, đẩy tỉnh Nguyễn Nam Chúc.

Nguyễn Nam Chúc mở to mắt, con ngươi còn có chút mông lung buồn ngủ, nhưng buồn ngủ này biến mất rất nhanh, hắn hạ giọng nói: "Tới?"

Lâm Thu Thạch gật gật đầu, chỉ chỉ cửa.

Nguyễn Nam Chúc nói: "Đi thôi."

Hai người từ từ đi tới cửa, mở cửa gỗ trước mặt ra một khe hở, trông thấy cảnh tượng bên ngoài.

Bởi vì sắc trời rất tối, Lâm Thu Thạch nhìn không rõ lắm, chỉ có thể mông lung thấy trong viện, có mấy đứa trẻ con tay nắm tay, đi vòng tròn vây quanh thứ gì đó ở trong sân, sau khi Lâm Thu Thạch cẩn thận phân biệt, mới phát hiện thứ bọn chúng vây quanh, lại là một người run bần bật.

"Luỹ trúc, luỹ trúc, chú chim ở trong lồng, không có lúc nào muốn thoát ra, ngay ở ban đêm trước khi sáng trời kia, hạc và rùa ngã nhào, sau lưng đối mặt với ngươi là ai?"...... Ca dao hát đến một câu cuối cùng, bọn trẻ con ngừng lại, khuôn mặt bọn chúng tái nhợt, toàn bộ gương mặt lộ ra một loại sưng phù vì bị ngâm nước, lặp lại một câu kia: "Sau lưng đối mặt với ngươi chính là ai?"

Người bị vây quanh không nói gì, hoặc có lẽ hắn nói gì đó, Lâm Thu Thạch không nghe thấy.

Tiếp theo, hắn liền nghe thấy bộp một tiếng vang nhỏ, đầu người nọ với cơ thể cứ như vậy chia tách.

"Khặc khặc khặc khặc" Thanh âm thanh thúy của bọn trẻ vang lên, bọn chúng có vẻ cực kỳ vui vẻ, nói, "Nên ngươi làm quỷ, nên ngươi làm quỷ."

Bộ thi thể không có đầu kia liền từ từ đứng lên, chậm rì rì xoay người, tiếp nhận vị trí của đứa trẻ đứng phía sau mình.

Mà lúc này Lâm Thu Thạch mới phát hiện, một bộ thi thể không đầu khác cũng ở trong đó, lúc này đang tay trong tay đứng bên cạnh hai đứa trẻ.

Người bị giết, thay thế bọn trẻ...... Thành quỷ.

Lâm Thu Thạch tại một khắc này rốt cuộc bừng tỉnh.

Tiếng ca dao lại vang lên lần nữa, thứ trong viện vui sướng chuyển hướng vòng ra bên ngoài, mưa to làm mờ thân ảnh của bọn chúng, khiến Lâm Thu Thạch nhìn không rõ lắm. Nhưng Nguyễn Nam Chúc vốn dĩ dựa vào phía sau Lâm Thu Thạch, hô hấp lại đột nhiên trở nên dồn dập, hắn nói: "Anh có thấy không?"

"Cái gì?" Lâm Thu Thạch không hiểu.

"Nơi đó." Nguyễn Nam Chúc chỉ chỉ góc sân.

Lâm Thu Thạch nhìn nhìn, lại không có biện pháp nhìn thấy cái gì, trong góc thật sự là quá tối, tuy rằng thị lực của hắn khá tốt nhưng cũng chỉ là thị lực của người thường, không thể so với Nguyễn Nam Chúc: "Không nhìn tới......"

Nguyễn Nam Chúc nói: "Không nhìn tới?" Hắn nhướng mày, "Được rồi, nhìn không tới thì thôi."

"Là thứ gì?" Lâm Thu Thạch hỏi.

Nguyễn Nam Chúc: "Là một người cầm ô đứng ở chỗ đó." Hắn nói, "Hình như là đang nhìn chúng ta."

Lâm Thu Thạch: "......"

Nguyễn Nam Chúc: "Thôi, đừng động vào bọn họ, chúng ta ngủ đi, không thì trời sắp sáng."

"Được." Lâm Thu Thạch gật gật đầu.

Bọn họ đóng kỹ cửa, một lần nữa nằm lại về giường, đang muốn đi vào giấc ngủ, lại nghe thấy tiếng bộp bộp bộp từ bên ngoài phòng truyền vào.

Tiếng động này Lâm Thu Thạch thực sự quen thuộc, biểu tình lập tức thay đổi: "Có tiếng bóng cao su."

Nguyễn Nam Chúc từ trên giường ngồi dậy.

Bóng cao su nện lên khung cửa phòng bọn họ, phát ra bịch một tiếng, Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc đều đứng không nhúc nhích, lại nhìn thấy cánh cửa trước mặt, bị một đôi tay nho nhỏ, kéo ra một cái khe nhỏ, sau đó một đôi mắt tối om, xuất hiện ở đầu kia khe hở.

Có giọng nói non nớt của bé gái vang lên, cô bé hỏi: "Ngươi thấy bóng cao su của ta không?"

Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc đều không nói chuyện.

Vì thế cô bé lại hỏi một lần: "Ngươi thấy bóng của ta không?" Cô bé kéo khe cửa ra một chút, Lâm Thu Thạch trông thấy mặt cô bé, đó là một gương mặt hư thối một nửa, lộ ra hàm răng trắng hếu, trên người cô bé đều là nước, khiến mặt đất đọng lại thành một vũng nước màu đen.

"Ngươi thấy......" Cô bé định lặp lại lần thứ ba.

Nguyễn Nam Chúc lại mở miệng, hắn nói; "Ngươi làm ướt sàn nhà."

Động tác của cô bé lập tức liền ngừng, cứ như nghe thấy lời nói đáng sợ gì, xoay người liền biến mất ở đầu kia cánh cửa. Lâm Thu Thạch lại nghe thấy tiếng bộp bộp bộp, quả bóng cao su kia cứ như có sinh mệnh, ngừng ở ngoài cửa bọn họ. Sau đó, một đôi tay nhỏ ôm quả bóng cao su từ cửa phòng bọn họ đi.

Hết thảy đều quay lại yên tĩnh.

"Có thể ngủ." Nguyễn Nam Chúc nói, "Ngủ đi."

Lâm Thu Thạch ừ một tiếng, đứng dậy đóng lại cửa, trên cửa này căn bản không có khóa, muốn kéo ra chỉ là chuyện cực kỳ đơn giản. Nhưng cũng không có địa phương càng an toàn hơn để ngủ.

"Ngủ đi." Nguyễn Nam Chúc rúc vào ngực Lâm Thu Thạch.

Lâm Thu Thạch ôm lấy hắn, không biết vì sao cảm thấy có chút an tâm, hắn nhét cục giấy vào lỗ tai, hô hấp rất nhanh liền đều đều, hai người nặng nề lâm vào bên trong mộng đẹp.

Ngày hôm sau, Lâm Thu Thạch ngủ tới khi mặt trời lên cao.

Sau khi hắn tỉnh lại thấy Nguyễn Nam Chúc đang cúi đầu chơi di động của hắn, bò dậy mờ mịt nói: "Mấy giờ rồi?"

"11 giờ." Nguyễn Nam Chúc nói, "Tỉnh ngủ?"

Lâm Thu Thạch giật mình một cái: "Đã trễ thế này, sao cậu không gọi tôi?"

"Anh quá mệt nhọc, ngủ nhiều một lát khá tốt." Nguyễn Nam Chúc nói, "Đứng lên đi."

Lâm Thu Thạch gật gật đầu, đang mặc quần áo, liền nghe thấy Nguyễn Nam Chúc nói thêm: "Bọn họ phát hiện một con búp bê cầu nắng mới, bên trong bọc đầu của người chết tối hôm qua."

Việc này đã nằm trong dự đoán của Lâm Thu Thạch, hắn nghe xong, cũng chỉ khẽ thở dài một tiếng.

Tác giả có lời muốn nói: Quá nhiều người ném lôi cho tôi, chô nên không thể liệt kê hết trong một lần, nhưng thật sự thực cảm ơn các bạn, cảm ơn các bạn ở thời điểm tôi cảm thấy không thể cố gắng nữa tiếp thêm động lực cho tôi, tôi cũng sẽ nỗ lực dùng văn để hồi đáp mọi người. Nhưng mấy ngày nay sức khoẻ không quá tốt, hiệu suất gõ chữ cực kỳ thấp, cho nên không thể update lúc 10 giờ, sẽ mau chóng quay lại update đúng giờ, cảm ơn các bạn một lần nữa, cảm ơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play