Đổng Trận cũng mỗi ngày tới cửa hàng thực vật Bách Thảo một lần.

Tuy rằng cũng đến vì mỹ nhân nhưng lại không phải vì Kiều Tu.

Đổng gia tuy không so sánh được với thế lực của gia tộc cấp cao nhưng có cũng tiếng ở tinh cầu Tangol, cùng Đường gia không phân cao thấp. Đổng Trận là chi chính của Đổng gia, lại có thiên phú Khế Ước Sư nên là người quan trọng của gia tộc đương nhiên đã nghe qua lại danh của Kiều Tu.

Sau khi nghe được lời đồn liên quan đến Kiều Thu, y hận không thể chốn thật xa để tránh trêu trọc hắn. Mặc dù khuôn mặt Kiều Tu như quan ngọc nhưng lại giấu giếm khí thế lăng liệt kinh, không thấy nhóm kia cho dù bị mê hoặc đến choáng váng đầu óc ngu si nhưng cũng chỉ dám đứng ở xa nhìn à.

Đổng Trận ngày nào cũng tới cửa hàng thực vật Bách Thảo là vì tiểu lão bản.

Tiểu lão bản tên Đường Tiểu Trì, mặt trẻ con, mắt đào hoa, mỗi lần nở nụ cười đều lộ ra hai cái răng khểnh còn có hai lúm đồng tiền, đặc biệt là ở đuôi mắt còn có một nốt chu sa làm nhiều thêm 1 cỗ mùi vị câu nhân.

Tiểu lão bản quả thực là dựa theo tâm tư của Đổng Trận mà sinh. nơi nào trên người cậu cũng hợp ý y. Vì vậy cho dù trong cửa hàng có Kiều Tu cần phải cảnh giác mười hai vạn phần nhưng Đổng Trận mỗi ngày vẫn đến báo danh.

Đổng Trận rất có thiên phú, ở trên tinh cầu Tangol quả thực có thể được gọi là thiên tài. Chưa tới mười lăm tuổi đã trở thành Thực Vật Khế Ước Sư cấp bốn, lực tương tác có thể khế ước được thực vật trung cấp.

Bởi vì thực vật khế ước muốn thăng cấp cần phải có năng nguyên thạch vì vậy trung cấp thực vật so với sơ cấp thực vật càng thêm thưa thớt quý giá, giá cả không chỉ cao hơn mười lần. Mặc dù Đổng gia đã chuẩn bị tốt thực vật cung cấp cho Đổng Trận nhưng y lại đang ở cửa hàng thực vật Bách Thảo lựa chọn một cây thực vật khế Ước

Đổng đại thế gia. Đường Tiểu Trì mặc dù là con nuôi của Đường ra nhưng bởi vì nguyên nhân thân thể mà bị đuổi học nên đã rời khỏi khỏi Đường gia. Nếu Đồng Trận muốn thuyết phục người nhà cho y kết hôn với Đường Tiểu Trì thì nhất định cậu phải phải chứng minh được năng lực của mình.

Khế Ước Sư không được thì Đào Tạo Sư cũng được.

Đổng Trận tiến vào cửa hàng thực vật Bách Thảo, một cánh cửa tựa hồ tách biệt hai thế giới.

Đổng Trận không biết phải hình dung ra sao. Thế giới Tinh Lịch tôn sùng thực vật, tất cả đều một màu xanh, trên đường phố, trước phòng, sau nhà đều có màu xanh của thực vật, không người nào dám tùy ý phá hoại. Không thể nói rằng vì trong cửa hàng thực vật bách thảo có nhiều cây nên không khí trong lành hơn, chỉ có thể cảm nhận được rằng khi tiến vào cánh cửa này, tất cả mọi người đều không tự chủ được mà thanh tĩnh lại, phảng phất như tách khỏi thế giới huyên não cùng phiền nhiễu kia.

Đổng Trận không biết rằng nguyên nhân là vì Đường Tiểu Trì đã bày trận pháp ở trong cửa hàng.

Nồng độ linh khí ở thế giới Tinh Lịch quả thực có thể so với Tiên sơn bảo địa nhưng mà quá mức thô bạo hỗn tạp. Đường Tiểu Trì chỉ dùng vẻn vẹn có vài viên năng nguyên thạch để bày Định Linh Trận, loại bỏ tạp chất, chỉ để lại linh khí thuần túy hòa hoãn. Chỉ ngắn ngủi hai tháng đã đạt tới luyện trí cấp 9 nay đã Trúc Cơ.

Ngay cả nhóm Khế Ước Sư đã quen với linh khí táo bạo cũng yêu mến ở lại cửa hàng, không hỉ bởi dung mạo của Kiều Tu mà còn vì cảm giác yên tĩnh ôn hòa này.

Đổng Trận sau khi vào cửa hàng liếc mắt liền nhìn thấy Đường Tiểu Trì, y cảm thấy chỉ một buổi tối không gặp cậu lại đẹp hơn một chút.

Biết đây là "Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi" khóe miệng Đổng Trận cong lên một nụ cười nhẹ nhàng dựa vào quầy hàng chuẩn bị bắt chuyện bỗng ngửi được một hương thơm kỳ lạ.

"Tiểu Lão bảo đây là cái gì?"

Đổng Trận mắt lom lom nhìn chằm chằm ấm pha lê bốc hơi nóng trong tay Đường Tiểu Trì, bên trong có hoa và lá cây khô héo theo hơi nước nhìn chìm nổi, tỏa ra mùi vị thanh đạm nhưng dụ người.

Thời điểm Đường Tiểu Trì biết ở thế giới này không có trà liền Kinh hãi một phen.

Đại khái là người ở đây chỉ chú trọng dùng thực vật để khế ước cùng xem thường nên không có nghiên cứu qua những phương diện khác, ở đây ngay cả rau dưa cũng đắt hơn thịt vài lần.

Đường Tiểu Trì có chút đồng tình nhìn ánh mắt nóng bỏng thèm muốn của Đổng Trận. Thế giới Tinh Lịch từ khi phát minh ra dịch dinh dưỡng liền có rất ít của ăn mới được sinh ra. Tuy rằng mấy món ăn không có biến mất nhưng bởi vì có dịch dinh dưỡng nên ít người nguyện ý bỏ thời gian để ăn một bữa cơm bình thường. Lại qua mấy đời những đứa trẻ mới sinh đều dùng dịch dinh dưỡng mà lớn lên, chỉ sợ lại qua một đoạn thời gian dịch dinh dưỡng sẽ trở thành chủ đạo, chính thức thay thế địa vị của mỹ thực.

Bởi vì đồng tình Đường Tiểu Trì rất nhiệt tình đáp: "Đây là trà, cậu có muốn nếm thử không?"

Đổng Trận mặt có chút đỏ nhưng không cưỡng lại được sự mê hoặc của trà, gật gật đầu.

Lấy một chén trà ra Đường Tiểu Trì rót cho y một chén.

Thời điểm ở bên trong ấm trà, nhiệt khí bị ngăn cản, Động Trận phải dựa vào quầy hàng mới ngửi được mùi, khi nước trà nóng bỏng từ ấm trà đổ xuống chén, mùi vị thuần hậu thanh tân mang theo vị đắng của trà xanh cùng hoa hồng ngào ngạt, hoa quế thơm ngọt và vị chanh hơi chua trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ không gian. Người trong điếm không tự được mà đưa mắt nhìn về phía quầy hàng, lá trà bên trong ấm pha lê trong suốt nở ra, phấn hoa hồng, hoàng hoa quế, cây chanh tựa hồ lại tỏa ra lần nữa, bên cho ấm trà nho nhỏ tràn đầy ý mỹ cảm.

Đường Tiêu Trì cười đưa một chén cho Đổng Trận. Y trong ánh mắt ao ước ghen tị của tất cả mọi người trong quán cẩn thận nâng chung trà lên uống một hớp.

Đường Tiểu Trì lấy khay ra mang lên đủ loại điểm tâm và hoa quả còn có ấm trà cùng chén trà, bưng khay đến chỗ Kiều Tu.

Ánh mắt của mọi người cũng di chuyển theo đến trên người Kiều Tu. Mỹ nhân tuấn lãng thoát trần dưới ánh nắng mặt trời, không chúc tì vết, so với bình thường còn đẹp hơn mấy lần. Nhưng đến khi ngửi thấy hương thơm ngào ngạt của nước trà trong khay cùng với hoa quả trơn bóng loang loáng và điểm tâm có mùi thơm dụ người thì liền cảm thấy mỹ nhân có chút trước mắt.

Điểm tâm có vỏ ngoài óng ánh trong sáng, có thể nhìn thấy được đủ loại nhân bánh trong đó. Còn có điểm tâm run rẩy có cảm giác mềm mại lại có mặt ngoài vàng óng ánh, hiện ra một tầng bóng loáng, vỏ ngoài mỏng manh đã nứt ra chỉ, nhìn thôi cũng có thể tưởng tượng được cảm giác tươi mới xốp giòn. Còn có loại có hình bông hoa, ở trong còn có vài cánh hoa linh lung khéo léo vừa đủ một miếng.

"Cô lỗ."

Không biết là ai nuốt một mụn nước bọt, âm thanh thức tỉnh mọi người.

Kiều Tu cầm lấy một khối điểm tâm cho vào miệng, mùi vị so với trước lại ngon hơn một chút, ngọt mà không ngấy, mặn nhưng có hương tô thoải mái, mạch nha mềm mại, hương thuần* xốp mềm phối hợp với nước trà cam thuần quả thực như ở trên thiên đường.

(*:thương thơm thuần khiết?)

Đường Tiểu Trì tay nâng cằm nhìn hắn ăn thỏa mãn liền cười cười hài lòng quay trở lại quầy hàng.

Mọi người thấy thế liền đối diện nhìn nhau một cái, không tự chủ mà theo sau tiểu lão bản.

"Tiểu lão bản, điểm tân kia là mua ở đâu vậy?"

"Là ta tự làm a."

Người hỏi chính là Bàng Hà, Bàng gia ra lập nghiệp bằng nghề nấu ăn, mặc dù ở trên tinh cầu Tangol được gọi là nhà giàu mỹ thực thế nhưng thế hệ hiện tại so với tổ tiên còn không bằng một phần mười. Mấy thứ điểm tâm như này Bàng gia chưa từng nghe nói đến.

Những người khác không quan tâm Bàng Hà đang cảm khái vạn phần, tràn đầy phấn khởi xáp lại gần hỏi: "Vậy còn nước trà thì sao? Cũng là do Tiểu Lão bảo tự làm à?"

"Đúng nha." Đường Tiểu Trì bé ngoan gật đầu.

"Tiểu lão bản thật là lợi hại a! Cư nhiên còn có thể làm ra đồ ăn mỹ vị để như thế!"

"Đúng nha đúng nha, mùi hương thật là tuyệt..."

"Những điểm tâm còn lại có thể cho em nếm thử được không?"

Tả Khâu Tự vừa dứt lời liền bị Tả Phán Sơn che miệng ôm cổ ấn vào trong lồng ngực.

Tả Phán Sơn trong lòng hối hận vì hôm nay đã dẫn theo đứa em họ ngày tới. Tả Khâu Tự tuổi còn nhỏ, được người trong nhà sủng ái, tuy rằng không có thiên phú nhưng lại có tính ngu si của trẻ con, nghĩ cái gì liền nói cái đó. Không biết cái gì gọi là uyển chuyển cũng không cảm thấy trắng trợn đòi ăn người ta có bao nhiêu mất mặt.

Đè lại đứa em họ đang giãy dụa trong ngực, đang muốn dạy dỗ đứa em họ này vài câu thì nghe được tiểu lão bản trả lời: "Được a."

Được, được a?

Tả Phán Sơn nghĩ muốn kiên quyết từ chối sau đó rời đi nhưng mà nhìn điểm tâm tinh xảo được đưa tới trước mặt, còn có trà hoa nhài trong ấm vừa mới được đổ nước nóng đang chìm nổi. Tả Pán Sơn nuốt một mụn nước bọt suy yếu ngăn trở Tả Khâu Tự đằng sau, nghe nó trả lời: "Ca, anh không ăn thì thôi, để em ăn." Sau đó liền lặng lẽ không tiếng động ngồi bên cạnh Tả Khâu Tự, nghiền ngẫm ăn.

Trong cửa hàng thực vật Bách Thảo đều là Khế Ước Sư trẻ tuổi không thiếu người quen biết Tả Phán Sơn. Nhìn thấy tên gốc Tả Khâu Tự câu nói đầu tiên lại là đòi đồ ăn mỹ vị, Tả Phán Sơ tính cách kiêu ngạo cư nhiên không có kiên định từ chối. Mọi người trong quán hai mặt nhìn nhau nhìn hai người ăn đến đầu không nhấc, bình trà đầy đã uống hơn phân nửa liền không nhịn được.

"Ai, Phán Sơn, ngày mai có rảnh không? Chúng ta đã rất lâu không tụ tập... Ngày mai cùng đi ra ngoài đi."

"Đây là Tả Khâu Tự đi, cư nhiên đã lớn thế này rồi, sắp đi học viện rồi nhỉ?"

"Tả đại ca..."

"Tự tiểu đệ..."

Sau một trận yên tĩnh tất cả mọi người đều mãnh liệt sinh ra hứng thú với anh em Tả gia, cùng đi lên nói chuyện trời đất, đương nhiên đồng thời cũng đem bàn tay hướng về đĩa điểm tâm đã không còn nhiều.

Tả Khâu Tự tâm tư đơn thuần tuy rằng rất thông nỡ bỏ đồ ăn bên miệng nhưng vẫn làm bé ngoan ngẩng đầu nghe người ta xã giao. Thời điểm cúi đầu xuống chỉ thấy đĩa trống trơn, trong bình trà không còn một giọt.

Lúc đó đôi mắt liền đỏ, nhìn đứa nhỏ ủy khuất sắp khóc làm cho đám người bắt nạt trẻ nhỏ đều ngượng ngùng thấy có lỗi.

Tả Phán Sơn hiểu được tâm tư của những người này. Một bên trong lòng mắng bọn họ vô liêm sỉ một bên lại lần nữa tăng nhanh tốc độ. Lúc này thấy dáng vẻ của em họ cũng chột dạ, vỗ vỗ đầu nó, động viên nói: "Được rồi, tí nữa ca mua cho em điểm tâm của Phúc Lâm Ký, con trai không cho khóc."

Phúc Lâm Ký là một nhà tinh cầu đại lý, là cửa hàng đã được lưu truyền từ thời xa xưa. Điểm tâm ở đó ít nhất cũng 500 điểm tín dụng, quả thực có thể so sánh với thực vật khế ước. Tả Phán Sơn mua điểm tâm của Phúc Lâm Ký cho em họ coi như là xuất huyết nhiều.

Mấy người cưỡng đoạt điểm tâm của đứa nhỏ cũng gật đầu, "Đúng đúng đúng, Tiểu Tự đừng nóng giận, muốn ăn cái gì một lát ca mua cho."

Tả Khâu Tự không phản ứng bọn họ. Chạy chậm đến quầy hàng, khuôn mặt nhỏ cùng Đường Tiểu Trì nói mấy câu mới lộ ra tươi cười.

Vũ Thu sờ cằm lẩm bẩm nói: "Tiểu lão bản này lớn lên cũng rất dễ nhìn a."

Mọi người nhìn Đường Tiểu Trì cùng Tả Khâu Tự hai gương mặt đáng yêu trắng nõn dựa vào nhau lặng lẽ nói chuyện, miệng nhỏ hồng hào, mắt to thỉnh thoảng cười híp thành một đường. Không nhịn được gật gật đầu, thật không sai, hai đứa nhỏ này giống hai con mèo nhỏ làm cho mọi người muốn ôm vào ngực mà sủng ái.

- -------------------

- Zen-

20/6/2019

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play