[Quy tắc của hoàng tử] Điều thứ mười: "Khi kết hôn với công chúa, thánh nữ của thần điện Eros sẽ đến chúc phúc cho các ngươi."
[Quy tắc của công chúa] Điều thứ mười: "Khi kết hôn với hoàng tử, thánh nữ của thần điện Eros sẽ đến chúc phúc cho các ngươi."
Khi Giselle đang nhồi nhét cái gì đó vào miệng, y đã bị xách tới trước mặt quốc vương, được thông báo rằng y sẽ kết hôn với hoàng tử Akarin.
Giselle sững sờ thốt lên một tiếng: "Gì?" Vừa dứt lời, miếng thịt trong miệng bay ra ngoài.
Mặt của quốc vương đờ ra, Akarin dùng vẻ mặt ghét bỏ nhìn y, rồi lại nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt nghiêm chỉnh ban đầu.
Thị nữ Qin bên cạnh nhanh chóng kéo Giselle về phòng, bảo y phun thức ăn trong miệng ra, chải lại đầu tóc cho y, mặc cho y một chiếc váy lộng lẫy, tiện thể còn nhét luôn hai cục bông vào ngực của y.
Khi Milleres bước vào liền thấy thị nữ xoa "ngực" của Giselle vài cái, còn bóp mấy cái.
Sao nàng có thể làm chuyện đáng khinh như thế mà mặt lại không đổi sắc chút nào như vậy.........
Milleres nhanh chóng đẩy thị nữ ra, quay đầu nói với Giselle: "Sao vậy, đi đến yến tiệc chúc mừng mà cũng muốn làm ngực giả sao? Ai cũng biết ngươi ngực phẳng, ngươi nhét mấy cái đó vào thì nhìn càng giả hơn thôi."
Giselle xoa xoa "ngực" của mình, cảm thấy rất mềm, chậc lưỡi mỹ mãn nói: "Ta đang ăn thì bọn họ liền kéo ta tới rồi nói ta sẽ kết hôn với hoàng tử."
"Rầm." một tiếng, Milleres đã đấm gãy cái bàn bên cạnh.
Mặt Milleres không đổi sắc nói: "Vậy à....... Thế thì..... Ta đi trước đây."
Dứt lời hắn liền xoay người đi ra ngoài, ném thị nữ vào lại phòng, sau đó đồng thủ đồng cước bước đi ra.
Thị nữ đi từ từ tới bên người Giselle: "Công chúa, có phải là ngài Milleres thích người không?"
Giselle cúi đầu nhìn bộ ngực sữa lộ ra của nàng, ngồi xổm xuống, đi sát tới gần, chọc chọc, rất mềm nha. Y nói như kiểu không quan tâm mấy: "Đúng vậy."
Thị nữ nhanh chóng kéo áo lên, hung hăng trừng mắt nhìn y một cái: "Công chúa, người càng ngày càng nghịch ngợm. Mà đúng là không ngờ, hoàng tử Akarin thích người thì cũng thôi đi, đằng này cả ngài Milleres vĩ đại cũng thích người. Chuyện hai cao phú soái cùng thích một đứa tầm thường thế mà lại có thật, đúng là không thể tin nổi."
Giselle hung hăng ưỡn ưỡn ngực lên: "Bản điện hạ chính là công chúa! Mới không phải là đứa tầm thường gì đó đâu!"
Qin khinh thường liếc y một cái: "Ta thề, người chính là vị công chúa có sức hút nhất mà ta từng thấy."
Giselle mừng rỡ: "Thật sao?"
Qin chống eo: "Đúng vậy, ai nhìn thấy người đều muốn đánh cho một trận. Loại đầu óc không có ngực cũng không như người thế mà lại là công chúa?! Mọi tưởng tượng của ta về công chúa đều bị người đạp đổ hết rồi."
Giselle ưu thương xoay xoay ngón tay: "Không phải các ngươi nói mặt ta nhìn rất đẹp sao?"
Qin liếc mắt nhìn mặt y một cái, nói: "Đúng vậy, người cũng chỉ có cái mặt để đi lừa người ta mà thôi. Nhớ là ở trước mặt hoàng tử thì nói ít lại, tốt nhất là giả câm luôn đi."
"Ờ." Giselle ngoan ngoãn bị thị nữ đưa tới phòng khách.
Y tiến vào phòng khách liền thấy Akarin trưng nụ cười cứng nhắc nghe phụ vương của mình cười ha ha. Bên cạnh là Cruises với vẻ mặt đau khổ, mẫu hậu thì nhìn họ với vẻ mặt "ha ha ha".
Quốc vương thấy Giselle tới, cười càng lớn hơn: "Giselle, con tới rồi đấy hả! Nào, nhìn xem, vị hoàng tử cứu con đã tới rồi đây."
Giselle mỉm cười hành lễ với Akarin, Akarin cũng đáp lễ lại. Quốc vương nhanh chóng để hai bọn họ ngồi cùng nhau, mỉm cười nói: "Akarin là tới cầu hôn, ta cũng rất hài lòng về Akarin, huống hồ hắn còn cứu con khỏi tay ác long. Con ngoan, con thấy thế nào?"
Giselle mỉm cười nhìn quốc vương Leo, không nói tiếng nào. Quốc vương hơi xấu hổ nhìn về phía Akarin, Akarin cũng nhìn lại, hắn thấy hơi sợ hãi, vừa nãy hắn hơi mất tập trung, không phải là đã bỏ sót chuyện gì rồi đấy chứ.
Cruises ở phía sau lưng đẩy mạnh hắn một cái, Akarin không phòng bị liền quỳ một gối xuống đất, hắn kinh hoảng nhìn về phía Cruises, Cruises nháy mắt ra hiệu với hắn, hắn nhanh chóng quay đầu lại, Giselle vẫn đang mỉm cười nhìn hắn, còn sắc mặt của quốc vương thì có hơi đen.
Akarin nhanh chóng đặt một tay lên trước ngực, một bàn tay vươn ra, làm một tư thế cầu hôn tiêu chuẩn, nói: "Công chúa Giselle thân ái của ta, ta vừa gặp nàng liền thương, hơn nữa sau khi tìm hiểu sau hơn, ta lại càng say đắm nàng hơn. Hôm nay ta tới với lời chúc mừng chân thành nhất và lời thỉnh cầu thành khẩn nhất, nàng có thể gả cho ta được không? Công chúa của ta?"
Quốc vương Leo hài lòng tựa lưng ra sau ghế, lúc đầu Giselle lộ vẻ mặt do dự, sau đó lại miễn cưỡng gật gật đầu. Quốc vương Leo hài lòng nở nụ cười, nói: "Tốt!"
Vương hậu Catherine lại lo lắng nhìn Giselle chằm chằm, đột nhiên nói: "Thật có lỗi, hôn sự của các ngươi không thể cứ quyết định qua loa như vậy được, các ngươi vẫn còn chưa hiểu rõ đối phương. Hoàng tử Akarin có thể ở lại toà thành này một vài ngày để cả hai tìm hiểu nhau kĩ hơn được không?"
Quốc vương Leo bất mãn nhìn về phía Catherine, cuối cùng lại chẳng nói lời nào. Akarin nhanh chóng đứng dậy: "Đương nhiên là có thể, thật là vinh hạnh cho ta, thưa vương hậu."
Vương hậu Catharine lập tức nói: "Được, vậy thì hoàng tử Akarin cứ ở cạnh phòng Giselle đi.
Akarin, ngươi thấy thế nào?"
Akarin nói: "Được, thưa vương hậu."
Vương hậu Catherine hơi chột dạ đứng dậy: "Akarin thân ái, ngươi có thể sai người hầu dẫn ngươi đi dạo trong thành, nếu thấy tiếp đãi chưa chu toàn thì hãy cứ nói ra. Giselle, đến phòng của ta một chút, ta có chuyện cần nói với con."
Giselle khó hiểu đứng dậy, đi theo phía sau vương hậu Catherine: "Có chuyện gì vậy, mẫu hậu?"
Vương hậu Catherine đợi Giselle đi vào phòng, cẩn thận đóng kín cửa mới quay đầu lại, kéo Giselle ngồi lên giường, vuốt vuốt mặt y, thờ dài nói: "Giselle, có một chuyện mẫu hậu vẫn luôn muốn nói với con, nhưng lại chẳng biết nên mở miệng như thế nào."
Giselle vô tư nói một câu: "Vậy đừng nói nữa là được mà."
Ánh mắt vương hậu Catherine ảm đạm đi rất nhiều: "Nhưng mà, vì chuyện ngày hôm nay nên nhất định phải nói."
Giselle cũng bị khẩn trương theo, vò vò góc áo, vẻ mặt lo lắng nhìn chằm chằm vương hậu Catherine.
Giselle cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài tới nơi rồi. Rốt cuộc là có chuyện gì người mau nói đi mà! Nói có một chữ rồi thôi như vậy thì sẽ khiến người khác càng đau tim hơn đó! Thà người cứ nói ra luôn đi chứ đừng do do dự dự như vậy, cho dù bây giờ người có nói mình thầm mến hoàng tử Akarin thì con cũng không kinh ngạc đâu!
Vương hậu Catherine cúi đầu thật thấp, gằn từng chữ một: "Con - là - một - nam - nhân - chứ - không - phải - là - nữ - nhân."
Giselle thờ phào nhẹ nhõm, cả người đều thả lỏng, nằm vật xuống giường: "Ngươi nói nhanh một chút là con đã không bị doạ rồi. Hoá ra chỉ là chuyện này thôi."
Vương hậu Catherine tức giận đập bàn: "Gì mà chỉ là chuyện này thôi?! Đây là chuyện rất nghiêm trọng đấy?! Không đúng." Vương hậu bừng tỉnh, hình như nàng đã sai trọng điểm rồi thì phải, bắt lấy vai của Giselle lắc lắc: "Sao con biết được chuyện này? Con biết từ lúc nào? Không phải là con đã biết phụ vương con muốn làm gì rồi đấy chứ? Mẫu hậu làm vậy cũng là do tình thế ép buộc thôi, con có thể tha thứ cho mẫu hậu được không?"
Giselle bị lắc tới đầu óc choáng váng, y cố gắng gỡ tay của vương hậu ra khỏi vai của mình, khó khăn nói: "Cái gì với cái gì ạ....... mấy lời người nói con nghe chả hiểu gì cả....... Là Milleres phát hiện ra chuyện con là nam nhân, lúc ở trong động giấu kho báu của ác long."
"Hắn...... phát hiện?" Vương hậu Catherine nói như lâm đại địch: "Sao hắn phát hiện được?! Không phải là hắn có mưu đồ gây rối với con đấy chứ?! Ta đã sớm nhìn thấy tâm tư của hắn đối với con rồi mà, chỉ là dù sao hắn cũng là kỵ sĩ ánh sao, có thể bảo vệ con......."
"Mẫu hậu!" Giselle đau đầu: "Con là nam nhân đó, hắn có thể làm gì con được đây."
"Ờ, đúng đúng đúng, con là nam nhân, cứ quen thói khi nuôi con như nữ nhân...... Mà khi ấy hắn vẫn nghĩ con là nữ nhân mà! Hắn......"
Giselle nhanh chóng cắt ngang lời của vương hậu Catherine: "Là hắn vô tình phát hiện ra!"
"Sao lại là vô tình?!" Mắt vương hậu Catherine sáng như đuốc.
Giselle cảm giác hắn vĩnh viễn không thể bắt vương hậu đối xử với mình như một nam nhân: "Lúc con đi tiểu..... vừa lúc hắn quay lại......."
Vương hậu Catherine miễn cưỡng tin là Milleres không giở trò với nữ nhi của nàng, à không, là hài tử luôn có mưu đồ gây rối này. Nhưng nàng vẫn còn lo lắng một chuyện: "Còn hoàng tử Akarin cầu hôn với con thì tính sao?"
Giselle hồn nhiên nói: "Thì cứ gả cho hắn thôi."
Vương hậu Catherine hung hăng gõ vào đầu y một cái: "Con là nam đấy! Nhớ kỹ cho ta, con là nam! Mà thôi, việc này để ta giải quyết, con cũng chẳng có tích sự gì, gọi thất ca của con tới đây đi, có lẽ hắn sẽ thông minh hơn đứa không đầu óc như con."
Giselle ôm đầu hai mắt rưng rưng nhìn vương hậu Catherine, vương hậu Catherine trừng mắt nhìn lại y: "Vờ đáng thương làm gì! Nhanh chóng lui xuống, viết một trăm lần câu 'Ta là nam nhân' cho ta!"
Giselle khiếp sợ cộng với đau khổ tột độ nhìn nàng, lại bị vô tình đuổi ra ngoài. Ỳ ỳ ỳ, thế giới này thật là tàn nhẫn, ta cảm nhận được sự ác độc trên thế giới này!!
Giselle trở lại phòng, nhưng không thấy Milleres. Vì thế y quan sát thị nữ Qin của y một lượt, nở nụ cười hư hư hư. Qin bị y làm cho nổi da gà, nói: "Người muốn làm gì?"
Giselle xoa xoa tay, đánh khinh tiến lại gần Qin: "Qin, ngươi viết một trăm lần câu 'ta là nam nhân' giúp ta đi."
Qin cao ngạo ngẩng đầu: "Mặc kệ, Milleres đâu?"
Giselle ngượng ngùng nói: "Không phải hắn không có ở đâu sao?"
Qin khinh thường nói: "Chẳng lẽ hắn không ở thì tìm ta? Nằm mơ, ta còn lâu mới giúp người."
Giselle nói lầm bầm: "Ồ, không thích ngũ ca của ta sao?"
Mặt Qin đỏ bừng chạy vội tới bịp miệng Giselle lại. Giselle a ô giãy giũa, sắp tắc thở rồi này! Lúc nữ nhân thẹn thùng đều sẽ trực tiếp giết người như vậy sao?! Đây không phải là thẹn thùng mà thành hung tàn rồi!
Qin cúi đầu, tiến tới bên cổ Giselle: "Chỉ như vậy thì chưa được, trừ khi người hứa sẽ để ta có cơ hội sống chung một phòng với ngũ hoàng tử."
Giselle nước mắt lưng tròng đồng ý, nếu không đồng ý, y sợ Qin kích động một cái liền giết y ngay tại đây.
Qin thấy mỹ mãn buông tay ra, nằm úp sấp trên bàn, lấy giấy ra bắt đầu viết, Giselle vẫn còn sợ hãi trong lòng nên cách xa Qin gần 5 thước. Sau đó y nghĩ nghĩ, chuẩn bị đi tìm Milleres.
Y vừa mới bước ra khỏi cửa, liền thấy quốc vương Leo âm u đứng ở trước cửa phòng của y. Giselle bị doạ sợ: "Phụ vương, người làm con giật cảm mình, có chuyện gì vậy ạ?"
Quốc vương hung hăng bắt lấy tay của y: "Đi theo ta!"
Giselle bị quốc vương kéo đi một đường tới trước cửa phòng, bị đẩy vào trong. Y bị đẩy một cái mà lảo đảo, mãi mới đứng vững được, liền thấy mẫu thân đang quỳ trên đất khóc lóc, khó hiểu nhìn về phía quốc vương Leo: "Phụ vương?! Có chuyện gì vậy ạ?! Sao người lại để mẫu thân quỳ xuống đất thế này?"
"Chuyện gì hả?" Quốc vương cười lạnh: "Chuyện gì mà các ngươi còn không rõ sao, mẫu hậu ngươi lừa ta một vố đau quá rồi đấy."
Hết chương 18.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT