[Quy tắc của công chúa] Điều thứ ba mươi năm: "Khi hoàng tử anh tuấn soái khí cưỡi bạch mã của hắn, giơ lên bảo kiếm của hắn, tiến lên chiến đấu với ác long, tất cả các công chúa đều sẽ phải lòng hắn."

Sau khi Milleres đem Giselle thoát khỏi chiến trường, nhẹ nhàng thở phào. Vẻ mặt Giselle mơ hồ hỏi: "Rốt cuộc là bọn họ giành giật cái gì vậy? Cái thứ đó ăn ngon lắm hả?"

Milleres chọc trán y, mỉm cười nghiến răng nghiên lợi nói: "Ngoại trừ ăn ra thì ngươi không nghĩ được các gì khác à?"

Giselle thở dài: "Cái gì khác? Tên hoàng tử kia thật ra cũng rất đẹp trai, nhưng bụng dạ quá hẹp hòi. Mà chẳng sao cả, ta sẽ dùng sự khoan dung độ lượng của mình để bao dung hắn."

Milleres âm trầm nói: "Ngươi muốn làm gì với hắn?"

Giselle trộm lùi lại phía sau mấy bước: "Không phải là ta sẽ gả cho hắn sao? Hắn tới cứu ta, mặc dù cách cứu rất kỳ quái."

"Hắn cứu cái......" Milleres gắng gượng nuốt cái chữ thôi tục kia lại: "Hắn cứu ngươi lúc nào? Rõ ràng vừa nãy hắn còn muốn đuổi giết ngươi! Rõ ràng là ta cứu ngươi! Ta cứu ngươi khỏi ác long vẫn chưa được sao?!"

Giselle vẫn buồn rầu: "Nhưng có phải ta đã để lại ấn tượng không tốt cho hắn hay không? A, sao ta lại mặc cái váy rách như vậy, còn quên không nhét miếng bọt biển lên ngực nữa! Này, ngực của ta có nhỏ quá hay không?!"

Milleres hung hăng hít sâu một hơi, hung tợn nói: "Không phải ngực nhỏ, mà là không có ngực! Ngươi quên mất mình là nam nhân rồi à?!"

Giselle ưu thương nhìn hắn: "Làm nam nhân thật là phiền phức, ta còn phải đi đánh ác long, làm công chúa là tốt nhất, dù sao thì mẫu hậu chắc chắn cũng thừa nhận ta là nữ nhân."

Milleres tức tới mức không muốn tranh cãi, thương cảm cho nỗi bất hạnh của mình, phất tay tiếp tục đi. Giselle hơi sợ hãi đi sát theo sau: "Ta biết ngươi thích ta, nhưng mà.... nhưng mà công chúa yêu hoàng tử là lẽ hiển nhiên, ta......"

"Đủ rồi." Milleres hét lớn một tiếng, cắt ngang lời nói của y: "Không cần phải nói gì cả, ta không còn là kỵ sĩ của ngươi, ta cũng không thích ngươi!"

"Milleres......"

"Đi thôi, chắc khoảng vài ngày nữa là chúng ta có thể trở lại vương quốc Kalia rồi."

"Ờ........"

Không biết vì sao, mặc dù Giselle cảm thấy mình cũng không thích Milleres, nhưng vẫn rất đau lòng khi hắn giải quyết mọi chuyện theo cách này, giống như đuổi y ra khỏi thế giới của hắn vậy.

Loại cảm giác mơ hồ không rõ này khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.

Giselle đột nhiên tiến lên vài bước, bắt lấy tay của Milleres, cúi đầu không nói gì.

Milleres bất ngờ nhìn y một cái, trong mắt loé lên tia hưng phấn, lại nhanh chóng ảm đạm xuống.

Giselle vĩnh viễn vô tâm vô phế như vậy, chính mình thích là được rồi, hoàn toàn không để ý tới cảm nhận của người khác.

Rõ ràng đã từng nói với y, rõ ràng đã từng nói với y rất nhiều lần rằng mình thích y, mà lần nào y cũng có thể cự tuyệt hắn. Nhưng sau đó lại làm nhưng hành động thân mật khiến hắn nhịn không được mà hy vọng, muốn lại cố gắng một lần nữa.

Kỳ thật hắn biết là y chỉ không biết mà thôi, y không biết là làm như vậy sẽ khiến người ta cảm thấy tổn thương.

Milleres thầm nghĩ: Tha thứ cho y đi, người không biết không có tội.

Nhưng hắn trộm buông lỏng tay ra, chỉ là Giselle lại gặt gao nắm chặt lại, chỉ chốc lát sau, hai tay nắm chặt cũng từ từ buông ra.

Ngay khi Milleres gần như tuyệt vọng thì bọn họ cuối cùng cũng thoát khỏi rừng rậm.

Milleres nheo mắt nhìn toà thành hoàng gia Kalia cách đó không xa, trong mắt có chút gì đó chảy ra.

Những ngày chỉ có hắn và Giselle đã không còn nữa. Hắn có thể giải trừ thân phận kỵ sĩ, quên đi phần tình cảm này, trở về với cuộc sống của thường dân.

Khi bọn hắn đi tới trước toà thành, binh lính canh gác ngạc nhiên nhìn bọn họ, sau đó nhanh chóng hành lễ: "Công chúa điện hạ, ngài Milleres!"

Một binh lính lập tức đi vào thông báo, nhưng binh lính canh gác khác cũng bị thu hút lại đây, ngạc nhiên tụ về phía Milleres, không ngờ là Milleres có thể cứu công chúa khỏi tay Milleres, thật sự khiến lòng người xúc động. Còn có một vài kỵ sĩ nhìn thấy cấp bậc kỵ sĩ của Milleres lại tăng thêm một bậc, vừa sợ hãi vừa đến chúc mừng.

Lúc này, quốc vương Kalia đi ra, rưng rưng nước mắt ôm lấy Giselle: "Con của ta, cuối cùng con cũng trờ về, ta vẫn luôn lo lắng con bị ác long ăn mất thì không biết phải làm sao, con còn nhỏ như vậy mà, sao có thể đối mặt với thứ đáng sợ như vậy được?! Mẫu hậu của con cũng lo lắng cho con đã lâu, nhanh đi tìm bà ấy đi!"

Giselle hoang mang bị ôm vào trong lòng còn bị vỗ vỗ mấy cái, trên lưng đau vô cùng, sau đó bị bắt đi tìm mẫu hậu, y khó chịu lẩm bẩm đi vào toà thành, nhưng không đi tìm mẫu hậu mà đi tới phòng bếp trước.

Mỗi ngày đều ăn trái cây mà đủ no ấy hả?! Hơn nữa đều là quả chua, ngay cả quả ngọt cũng rất hiếm gặp! Thi thoảng được ăn thịt thì lại chẳng có tí vị gì cả! Còn không bằng ăn trái cây đâu! Bộ phận khổ nhất hiện giờ của Giselle chính là lưỡi và dạ dày, y quyết định phải an ủi chúng nó thật tốt mới được!

Trong khi Giselle ăn uống no say thì Milleres đang được quốc vương tán thưởng và khích lệ. Quốc vương rất biết ơn hắn, hơn nữa hiện giờ Milleres đã là một trong nhưng kỵ sĩ thiện chí cực mạnh trên đại lục, cho nên quyết định phong Milleres làm Đội trưởng kỵ sĩ hoàng gia.

Milleres quỳ một gối xuống nói: "Quốc vương bệ hạ, được ngài ban thưởng và khích lệ khiến ta cảm thấy rất vinh hạnh. Nhưng mà, sau khi trải qua chuyện này, tinh thần của ta cảm thấy mệt mỏi tới mức trước nay chưa từng thấy, xin hãy cho ta tới làm kỵ sĩ ở thần điện Darga để thanh lọc tâm hồn của ta, ta nguyện sẽ hy sinh thân mình vì đế quốc!"

Quốc vương hơi nhíu mày một lúc, cười ha hả nói: "Milleres, nếu ngươi có thỉnh cầu gì thì chúng ta sẽ nói sau, dù sao thì ngươi cũng lập được đại công, phải chiêu đãi ngươi thật tốt mới được, tiện thể tiến hành thưởng cho ngươi. Ngươi ở bên ngoài lâu như vậy chắc cũng mệt mỏi lắm rồi, nhanh đi vào nghỉ ngơi đi."

"Quốc vương bệ hạ, xin ngài đáp ứng thỉnh cầu của ta trước." Milleres cũng không ngẩng đầu lên nói. Hắn hiểu được, hoàng thất và thần điện đấu tranh không phải là ngày một ngày hai. Sự đấu tranh giữa vương quyền và thân quyền ở quốc gia nào đi chăng nữa đều vĩnh viễn không thể ngừng lại, hắn đưa ra lời thỉnh cầu này, vô tình đã khiến quốc vương rất tức giận. Nhưng hiện giờ đang ở bên ngoài, quốc vương không thể biểu hiện sự bất mãn đối với hắn, nếu vào trong toà thành thì hắn sẽ không có khả năng được tới thần điện.

Vẻ mặt quốc vương vẫn hiền hoà như vậy, giọng nói lại mang theo sự uy nghiêm: "Chúng ta vào trong rồi nói không được sao? Hay là, ngươi nghi ngờ uy tín của quốc vương?"

Lưng Milleres toát mồ hôi lạnh, nhưng vẫn quỳ trên mặt đất, lặp lại lời nói: "Quốc vương bệ hạ, xinh ngài đáp ứng lời thỉnh cầu của ta trước."

Sắc mặt của quốc vương không tốt lắm, ông vung quyền trượng lên: "Đi, ngươi muốn đi đâu cũng được, ta đáp ứng ngươi. Có thể đi vào rồi chứ?"

Milleres hiểu được mình đã đắc tội với quốc vương, nhưng từ nay về sau hắn thuộc quyền sở hữu của thần điện Darga, không còn bị quốc vương quản lí, chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn.

Hơn nữa, Milleres cúi đầu nhìn thoáng qua lòng bàn tay của mình, nếu đi vào và ở chung với Giselle mấy ngày, mình không chắc rằng sự quyết tâm của mình có còn vững chắc như bây giờ được nữa không.

Hắn nghe tiếng bước chân vào toà thành của mình và quốc vương vang lên, tay nắm càng chặt hơn.

Quốc vương sai một đám nữ hầu dẫn Milleres đi nghỉ ngơi, chính mình thì đi tới phòng ngủ, nhìn thấy vương hậu Catherine ở một mình trong phòng, nhướng mày: "Giselle còn chưa tới thăm ngươi sao?"

Vương hậu Catherine buồn bực không vui nói: "Ngài bảo Giselle tới sao? Nó vẫn chưa tới tìm ta đâu, không phải là gặp chuyện gì đấy chứ......"

Quốc vương hừ lạnh nói: "Ở trong toà thành thì có thể gặp chuyện gì được chứ!"

Vương hậu Catherine bất mãn nói: "Lần trước không phải là Giselle cũng bị ác long bắt lúc trong thành đấy sao?"

"Hừ." Quốc vương nói: "Ta nghĩ chuyện này lại tức, thế mà nó dám nhảy lên cửa sổ để ác long bắt mình đi, muốn gả cho người khác đến mức phát điên rồi sao?!"

Vương hậu Catherine muốn nói lại thôi, cuối cùng nói: "Ngài đừng nói nó như vậy, dù gì thì nó cũng là con của ngài."

"Ngươi xem ngươi, sinh nhiều như vậy mà chẳng có lấy một công chúa." Quốc vương dùng quyền trượng đập đập xuống đất: "Vất vả lắm mới sinh được một đứa thì lại nghịch ngợm như vậy!"

Catherine quay đầu sang một bên, không nói lời nào.

Quốc vương liếc mắt nhìn Catherine, thờ dài cũng không nói gì nữa.

Đúng lúc này, có thị vệ tới thông báo: "Bệ hạ, nhị hoàng tử điện hạ của đế quốc Noinska tới."

"Hả?" Quốc vương ngây ra một lúc: "Hắn có nói là tới làm gì không?"

"Hắn nói......" Thị vệ dừng một lúc: "Hắn nói là hắn cứu công chúa, hiện giờ tới hỏi thăm công chúa."

"Không phải là Milleres cứu Giselle sao?" Vương hậu Catherine nói.

"Mặc kệ hắn, có thể không phải là Milleres cứu, cũng có thể là Milleres đã cứu." Quốc vương nở nụ cười: "Nhưng nếu hoàng tử nước khác đã tìm tới tận cửa thì nhất định là hoàng tử đã cứu."

"Nhưng mà......" Vương hậu Catherine chần chừ nói: "Như vậy có công bằng với Milleres không?"

Quốc vương nghĩ vậy lại thấy tức: "Ai bảo hắn muốn đi tới thần điện Darga làm gì?! Hừ, thế mà lại một lòng hướng về thần điện, đi đi, ta để cho hắn đi. Nhưng mà, kỵ sĩ nói dối, e là sẽ không có đãi ngộ gì tốt đâu."

Catherine: "Ý ngài là......."

Quốc vương phất phất tay: "Đi chiếu cáo toàn quốc, nói công chúa điện hạ được nhị hoàng tử của đế quốc Noinska cứu, Milleres lại nói dối là hắn cứu, tước đoạt đi tư cách kỵ sĩ của hắn."

Catherine nói về phía thị vệ: "Nghe rõ chưa? Còn không mau đi làm đi? Còn nữa, mau mời hoàng tử điện hạ vào."

Thị vệ hành lễ: "Vâng!" Rồi rời đi.

Quốc vương nhìn ra ngoài cửa sổ, khoé miệng nhếch lên một nụ cười nhạt.

Chỉ chốc lát sau, Akarin liền đi vào phòng tiếp khách, hắn ăn mặc rất nghiêm chỉnh, áo choàng màu đỏ, lễ phục màu bạc, vương miện màu vàng, tất cả đều rất chỉnh tề, hắn có mái tóc vàng và đôi mắt xanh mà các hoàng tử trong truyện cổ tích thường có, còn có gương mặt tuấn tú, quả thực như bước ra từ trong tranh. Lúc này hoàng tử điện hạ có hơi không tự nhiên đánh giá xung quanh, Cruises trấn an mà xoa bóp vai cho hoàng tử một lúc.

"A, hoàng tử Noinska thân ái của ta, nghe nói ngươi đã cứu con của ta, ta thực sự rất cảm tạ ngươi, có thể nói cho ta biết tên của ngươi không?" Quốc vương mang theo khuôn mặt hiền hoà tươi cười đi vào phòng tiếp khách, mở rộng vòng tay của mình với Akarin.

Akarin hơi ngượng ngùng ôm quốc vương một cái, sau đó hành lễ nói: "Quốc vương bệ hạ Kalia thân ái, tên của ta là Akarin-Oster, nhị hoàng tử của Noinska."

"Akarin thân ái của ta, ta hy vọng ngươi có thể ở lại một vài ngày, chúng ta muốn củ hành yên tiệc chào đón ngươi, ngươi thấy thế nào?"

Chân phải của Akarin hơi run rẩy: "Bệ hạ Leo, ta thấy rất vui, quả thực là một niềm vinh hạnh cực lớn. Lần này ta tối vốn là muốn hỏi thăm công chúa, với cả, ta còn có một thỉnh cầu hơi quá đáng."

"Ngươi nói đi, con của ta." Quốc vương mỉm cười càng thêm hiền hậu.

"Trên đường chiến đấu chống lại ác long, ta vừa gặp công chúa liền thích, vừa gặp đã thương, ta... ta muốn thành hôn với công chúa, để đế quốc Noinska và vương quốc Kalia vĩnh viễn giao hảo. (aka: có mối quan hệ thân thiết.)" Akarin quỳ xuống, nói với giọng không quá lớn.

"Đương nhiên là ta đồng ý rồi, con của ta." Quốc vương tiến lên từng bước nâng hắn dậy: "Chuyện này đúng là không thể tốt hơn được nữa."

Hết chương 17.

Tác giả có lời muốn nói: Ta nghĩ nghĩ rồi quyết định viết cho xong truyện này luôn, dù sao thì đã viết lâu như vậy rồi.Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tiểu chân không (小真空) của ta ☆⌒(*^-゜)v Mỗi một dòng bình luận và thu tàng (收藏) đều là động lực không ngừng cho ta ~ o(*≧▽≦)ツ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play