Phó Nam Cẩm đứng ở cửa sổ nhìn Hạ Hề bế An An và ba mẹ Hạ rời đi, vẻ mặt không biểu cảm, giống như anh vốn không để tâm vậy.

"Thế nào, có hài lòng với lựa chọn của Hạ Hề không?" Giọng nói của ông cụ vang lên phía sau.

Mang theo chút khàn khàn đặc trưng của người lớn tuổi, còn sự chế giễu vì nắm chắc mọi thứ trong tay vẫn không thay đổi.

"Ông nội, nhiều năm như vậy, ông vẫn không chịu đổi cách sao?" Phó Nam Cẩm lạnh giọng cũng không quay đầu.

"Cách cũ thì sao, dùng tốt là được." Ông cụ Phó đi tới, "Cuối cùng thì phụ nữ vẫn là phụ nữ, không có tâm cơ, nhưng đúng là rất thông minh, hiểu được thời thế tránh hại tìm lợi, làm giảm rất nhiều phiền phức."

Thông minh sao? Đúng thế.

Phó Nam Cẩm: "Thật ra con vẫn luôn có một câu hỏi, hay là hôm nay nhân cơ hội hỏi một câu."

Ông cụ Phó: "Con hỏi đi.""

Đã không còn nhìn thấy bóng dáng Hạ Hề, dưới lầu cũng khôi phục lại sự yên tĩnh trước kia.

Giọng nói của Phó Nam Cẩm lại có chút đè nén vang lên giữa bầu không khí tĩnh lặng: "Năm đó, nếu con không đi với ông, ông sẽ bỏ mặc ba con chết sao?"

Điều hòa trong phòng làm lạnh rất tốt, cửa sổ lại khép hờ, nửa cơ thể cảm nhận cái lạnh thấu xương của điều hòa mang lại, anh vươn cánh tay ra ngoài cửa sổ đón làn gió mát, thật khiến người ta khó chịu.

Ông cụ Phó lấy một hộp xì gà trong túi áo, mở ra, cầm lấy một điếu xì gà châm lửa, hít một hơi, giống như chẳng thèm để tâm: "Nếu con không theo ông, sẽ biến thành sự lựa chọn của ông, nhưng các con cũng không cho ông cơ hội lựa chọn.""

"Nếu như?" Phó Nam Cẩm xoay người, con ngươi đen láy nhìn ông chằm chằm.

"Không bị ép vào đường cùng, làm sao quyết định được. Cho nên không có nếu như, chỉ có hiện thực, con bé cũng đã đưa đưa ra lựa chọn chính xác, với một cô gái trẻ mà nói thật không đơn giản."

Phó Nam Cẩm không nói chuyện, bặm môi thành một đường thẳng.

"Thật ra, trong lòng con hy vọng nó lựa chọn thế nào? Lựa chọn con sao?" Ông cụ Phó vô cùng hứng thú, trong đôi mắt mang theo sự chờ mong.

"Năm đó, mẹ con không chọn con, là vết thương sâu sắc trong lòng con, bây giờ Hạ Hề chọn đứa trẻ, nhưng lại vẫn khiến con tổn thương."

Ông cụ Phó rất thích nhìn người khác gặp bi kịch.

Phó Nam Cẩm ngồi xuống sofa đối diện ông, cầm lấy một điếu xì gà vuốt v e trong tay, khép hờ mắt: "Ông nội, con không phải ba con, Hạ Hề cũng không phải mẹ con."

"Cũng thú vị đấy."" Ông cụ Phó gật đầu: "Có thể Hạ Hề thú vị hơn mẹ con, đúng rồi, con bé nói thú vị với nó không phải lời khen ngợi." Dường như ông cụ Phó đã quên vừa rồi Hạ Hề bất kính với ông ta, cười vô cùng hiền hậu.

Phó Nam Cẩm cũng nhớ đến bộ dạng đắc ý của Hạ Hề, khóe môi khẽ nhếch lên: "Ông không hề hiểu cô ấy."

"Hả?" Ông cụ Phó nhướng mày, "Là sao đây?"

"Cô ấy nói đó không phải lời khen nhưng vốn đó là lời khen, thật ra được người khác nói thú vị với cô ấy chính là một lời khen, cô ấy rất vui vẻ."

"Vậy à, ông thật không hiểu nổi thế giới của người trẻ tuổi."" Ông cụ Phó nhún vai, ông ta không cần biết Hạ Hề là người thế nào.

"Cho nên về phương diện nhìn người, tốt nhất là ông nội cần xem kỹ một chút.""

Hai người trò chuyện giống ông cháu bình thường, nhàn nhã giống như đang bàn xem tối nay ăn món gì.

Ông cụ Phó: "Có gì quan trọng sao? Ông không phải là Phó Văn Đào, bị một cô gái trẻ đùa giỡn, có chút thông minh thật, nhưng chỉ là châu chấu đá xe mà thôi."

Phó Nam Cẩm miễn cưỡng mở mắt ra, không trả lời, chỉ đưa tay nhìn đồng hồ.

Kim giây từng chút di chuyển, kim phút khẽ nhúc nhích, chỉ về số 12, đúng năm giờ.

Phó Nam Cẩm đưa mắt sau đó chỉ về phía ông cụ: "Đến lúc rồi."

"Cái gì?" Ông cụ Phó cau mày, không hiểu gì cả.

Chuông điện thoại của ông cụ vang lên phá vỡ nghi hoặc này.

Đầu bên kia điện thoại không biết đã nói gì, mà sắc mặt ông cụ càng lúc càng khó coi, chuyển tầm mắt nhìn thẳng Phó Nam Cẩm, sau đó giận dữ cúp điện thoại.

"Phó Nam Cẩm, con có biết con đang làm gì không?" Ông cụ Phó hét lên.

Từ khi trở thành một ông lão, ông ta vẫn luôn mang dáng vẻ coi thường thiên hạ, cũng có thể nói xưa nay ông đều dự tính trước mọi việc.

Còn lúc này, sau khi ông ta nhận cuộc điện thoại xong, tức giận rồi.

Phó Nam Cẩm mở di động, tin tức nóng hổi đầu tiên: "Nhãn hiệu sữa bột nhập khẩu XX có hàm lượng nhiễm khoáng chất quá cao, có thể ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe của trẻ con."

"Không ngờ lại nhanh như vậy, nhưng con đã đoán sai thời gian ông nội đến, ông nội đã cho con một món quà lớn, con đây cũng không muốn thất lễ." Phó Nam Cẩm lạnh nhạt.

Lúc trước Hoàn Đình bị ảnh hưởng bởi phát ngôn của nhà thiết kế kia, sau là sữa bột xảy ra vấn đề.

Phó Nam Cẩm thật đê tiện, trong lòng ông cụ biết rõ sữa bột không có vấn đề, lần này nhất định đã bị người ta hãm hại, về phần ai làm đã rất rõ ràng rồi.

Chuyện liên quan đến trẻ em, một khi đã tuôn ra, dù sự việc thế nào thì khẳng định hậu quả đều xấu.

Phó Nam Cẩm lợi dụng tốt tình hình phát triển mạng internet như hiện nay, để dư luận đả kích ông, dựa vào quyền lực của Phó Nam Cẩm bây giờ, sức mạnh của cư dân mạng chính là lựa chọn tốt nhất.

Tuy rằng đây là thủ đoạn xấu xa, nhưng đều do một tay ông cụ dạy dỗ. Gậy ông đập lưng ông, nếu không phải người chịu thiệt là ông cụ, ông thật sự muốn khen một tiếng: "Hay.""

"Con muốn làm gì?" Ông cụ Phó nheo mắt, "Là con tung tin sữa bột có vấn đề sao?"

Phó Nam Cẩm vứt điếu xì gà lên bàn: "Không phải ông nội luôn dạy con phải không từ thủ đoạn sao?"

"Phó Nam Cẩm."" Ông cụ cười lạnh một tiếng, "Con cảm thấy làm như vậy có thể đạt được nguyện vọng sao?" Tập đoàn của nhà họ Phó trải rộng khắp các ngành nghề, sữa bột cũng tốt, trang phục cũng tốt, nhưng chỉ là một góc khối băng, muốn lợi dụng việc đó để lật đổ nhà họ Phó, quả thực quá ngây thơ rồi.

"Đương nhiên là không, con đâu ngây thơ như thế." Dường như đã dự liệu được suy nghĩ của ông cụ, Phó Nam Cẩm bình thản nói, "Nhưng mà ông nội à, ông cũng nói chỉ cần có chiến tranh tất sẽ có hy sinh đổ máu, ông nói với Hạ Hề rằng dù là quân ta hay quân địch, chỉ cần có chiến tranh, dân chúng sẽ bị liên lụy, phải hy sinh mất mạng, trả một cái giá rất đắt."

"Cho nên hôm nay cái giá đắt của con là Hạ Hề, vậy đây chính là cái giá đắt của ông." Phó Nam Cẩm chỉ vào di động.

Ông cháu hai người, Phó Nam Cẩm do ông cụ Phó dạy dỗ, giờ phút này, ý tứ của Phó Nam Cẩm rất rõ ràng.

Nếu ông kính anh một thước, thì anh trả lại một trượng.

"Con định cứ đấu với ông như vậy sao?" Ông cụ Phó đã bình tĩnh lại, ngồi xuống ghế sofa, không biểu cảm nhìn Phó Nam Cẩm.

"Là ông nội bấu chặt con không buông."" Phó Nam Cẩm ngước mắt lên, rồi lại khép hờ.

Ông cụ Phó: "Vì một người phụ nữ?"

"Ông nói thế, con cảm thấy không đúng, nhưng lại thấy không có chỗ nào không đúng, nếu ông đồng ý, có thể vứt tội danh này lên đầu Hạ Hề."

"Con không sợ ông làm gì con bé sao?"

"Vừa rồi ông uy hiếp chưa đủ ư? Cùng lắm là thêm một chuyện.""

"Con lấy Hạ Hề ra làm tiền đặt cược, xem ra đã vô cùng yêu nó." Ông cụ Phó mỉa mai.

Phó Nam Cẩm bất ngờ mỉm cười, dùng Hạ Hề làm tiền đặt cược ư?

"Ông nội." Phó Nam Cẩm khép hờ mắt, con ngươi lấp lánh sự nguy hiểm, "Nếu không có con, nhà họ Phó sớm đã tiêu rồi, còn bây giờ, vì sao ông lại vội vàng muốn đưa con trở về, không phải vì thứ này sao? Chút tự tin này con vẫn phải có."

"Đi thôi, ông nội, con đã mua nhà ở vùng ngoại thành cho ông." Phó Nam Cẩm kéo cánh tay ông ta: "Ông nội, chúng ta về nhà."

*

Hạ Hề gọi xem đưa ba mẹ Hạ về nhà, trên đường ba mẹ Hạ nhiều lần hỏi đã xảy ra chuyện gì, Hạ Hề đều không mở miệng.

Mẹ Hạ nóng nảy: "Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì rồi? Con nói chuyện xem nào? Thực sự ông ta cho con bao nhiêu tiền để con rời xa Tiểu Nam hả?"

"Không phải."" Hạ Hề nói qua chuyện khác, "Chỉ nói về vợ chưa cưới của Phó Nam Cẩm.""

"Đúng rồi, còn có vị hôn thê của Tiểu Nam." Mẹ Hạ thành công bị chuyển chủ đề, "Con đã gặp Tiểu Nam chưa, nó nói thế nào?"

"Bây giờ anh ấy còn nói gì được?" Hạ Hề thở hổn hển, "Mẹ xem con đi, anh ấy phải có quan hệ gì với cô ta, con mới dẫn An An đi, hoàn toàn cắt đứt quan hệ với anh ấy.""

Mẹ Hạ: "..."

Ba Hạ ho nhẹ một tiếng: "Hề Hề, dù sao cũng là chuyện trước kia, hơn nữa hôm nay xem cách cô gái kia nói chuyện, Tiểu Nam và cô ta cũng không thân thiết, ai mà chẳng có những cuộc tình trước đây, phải không nào?"

"Con không có." Hạ Hề nhìn về phía ba Hạ.

Ba Hạ: "..."

Ba mẹ Hạ nói giúp cho Phó Nam Cẩm cả một đường, mãi đến khi về nhà, Hạ Hề không lên lầu mà để hai người chăm sóc An An.

Nhìn xe taxi đi xa, mẹ Hạ tức giận: "Bây giờ còn nói không có chuyện gì, nói tránh sang chuyện khác, tưởng chúng ta ngu ngốc không nhìn ra sao?"

"Con bé đã không muốn nói, đừng ép nó." Ba Hạ thở dài, "Anh tin Tiểu Nam.""

Mẹ Hạ tức giận lên lầu.

Liên tục mấy ngày Phó Nam Cẩm không về nhà, cũng không có tin tức gì, Hàn Phỉ đã đến ăn cơm trưa ở Ngô Hệ Lâu mấy lần, còn hỏi có phải anh Nam bị ốm hay không, mấy ngày rồi còn chưa đến công ty.

Hạ Hề nói anh Nam của anh ta đã chạy theo ôm ấy vô số vợ chưa cưới rồi.

Trong rất nhiều chuyện Hạ Hề là một người vô cùng lý trí, gặp chuyện càng lớn, trong lòng càng trấn định.

Có thể vì từ nhỏ cô đã đi theo chú nhỏ Bình Dật, Bình Dật không phải là người bình thường, toàn làm những chuyện có thể cả đời người bình thường còn chưa gặp qua.

Nhờ phúc của Bình Dật, Hạ Hề chưa từng học qua một lớp Taekwondo nào nhưng công phu quyền cước cũng không tệ, còn nguyên nhân Bình Dật dạy Hạ Hề Taekwondo là vì muốn Hạ Hề giúp ông theo dõi khách hàng.

Nhìn Hạ Hề không có tính công kích, dễ dàng mê hoặc người khác, cho nên ngoại trừ theo dõi đàn ông trốn vợ lăng nhăng, sẽ không khiến người khác chú ý, còn Taekwondo là đề phòng sau khi bị người ta phát hiện có thể nhanh chóng chạy trốn, cho dù bị đuổi theo cũng biết tự bảo vệ mình.

Trong có mẹ Hạ dùng lời nói đả kích, ngoài có Bình Dật luyện tập thực chiến, năng lực thích ứng của trái tim Hạ Hề rất mạnh mẽ.

Cho dù đối diện với đơn ly hôn và vô số vợ chưa cưới, còn có ông cụ hống hách chèn ép, Hạ Hề vẫn giữ được sự tỉnh táo.

Thuyền đến đầu cầu tất thẳng, xe đến núi ắt có đường, không thể manh động, cần bình tĩnh, làm việc phải theo tuần tự, núi băng không thể tan trong một ngày...

Những thứ Bình Dật dạy Hạ Hề, Hạ Hề vẫn luôn được không ít lợi, nhưng mà...

Trong vòng một tuần liên tiếp, công ty ba Hạ xảy ra vấn đề, bị lãnh đạo yêu cầu về nhà nghỉ ngơi một khoảng thời gian. Ba Hạ đã làm việc hơn ba mươi năm, lần đầu tiên bị cách chức tạm thời, còn là vì một chuyện vô cùng nhỏ bé. Trong công ty có rất nhiều người cần đối phó, nhưng ba Hạ làm việc nhiều năm như vậy, cũng không phải không có thủ đoạn, nếu là cạnh tranh bình thường, sẽ không đến mức bị người ta hại đến nỗi tạm thời cách chức.

Còn khâu vệ sinh của "Ngô Hệ Lâu" bị phát hiện có vấn đề, ra lệnh cưỡng chế tạm ngừng kinh doanh để chấn chỉnh, không thể nghi ngờ nhất định có người giở trò quỷ sau lưng.

Đầu tiên là nhà hàng trà Cảng Ký bị bắt đóng cửa, cuối cùng Ngô Hệ Lâu tạm ngừng kinh doanh để chấn chỉnh, khoảng thời gian trước ngã tư đường còn vô cùng náo nhiệt lại đột nhiên yên tĩnh, dường như những vinh hoa lúc trước chỉ là mây khói, không hề tồn tại.

Hạ Hề ngồi trên băng ghế ven đường, nhìn tấm biển "Ngô Hệ Lâu", đôi mắt khép hờ, lúc trước đấu một mất một còn có ích gì, bây giờ không phải đều đóng cửa sao?

Sau khi im lặng hồi lâu, Hạ Hề đột nhiên cười lạnh một tiếng, sau đó cầm lấy di động nhắn Wechat cho Phó Nam Cẩm.

Đây là lần liên lạc đầu tiên trong mấy ngày qua của hai người.

Hạ Hề: "Anh đang ở đâu?"

Sau vài giây, phía bên Phó Nam Cẩm gửi một vị trí qua.

Hạ Hề nhìn sơ qua, là khu biệt thự xa hoa nhất trong thành phố.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play