"Nói rất hay." Ông cụ vỗ tay hai lần, "Từ năm mười tám tuổi, tôi đã đưa rất nhiều phụ nữ cho Nam Cẩm, nhưng thằng bé đều không vừa mắt, tôi luôn tò mò kiểu phụ nữ gì mới khiến nó coi trọng, quả nhiên cô không làm tôi thất vọng.""

Đưa rất nhiều phụ nữ sao?

Hạ Hề cười lạnh một tiếng trong lòng.

"Đã như thế, tôi sẽ đổi cách giao dịch vậy."

Vì ông cụ lớn tuổi, nên khó tránh có nếp nhăn trên mặt, ngày thường gặp chắc Hạ Hề sẽ nói là khuôn mặt hiền từ, còn bây giờ trong lòng cô lại cảm thấy lạnh lẽo.

"Hạ Hề, cô cảm thấy ở vị trí của tôi, chẳng lẽ thật sự chỉ có thể dùng tiền để làm việc?"

Hạ Hề nheo mắt, không nói gì.

Cô biết đáp án, đương nhiên là không!

"Vài năm nữa ba cô sẽ về hưu, hai năm trước mẹ cô đã về hưu, cô còn có một chú nhỏ không cùng huyết thống, nếu kể tiếp sẽ có rất nhiều họ hàng. Hạ Hề, có một số việc không thể chỉ dùng một câu tràn ngập tự tin là có thể thay đổi được."

Đôi mắt Hạ Hề tối sầm lại, ông cụ đã điều tra toàn bộ nhà cô, cô cũng không phải kẻ ngốc, ý trong đó rất rõ ràng.

Cô cũng biết ông sẽ làm được, hơn nữa có khả năng ngay cả ngón tay cũng không thèm nhấc.

"Cô là người thông minh, chắc biết tôi nói thế không phải để hù dọa cô. Trên thương trường có nhiều việc dơ bẩn, cô không phải trẻ con ba tuổi chắc cũng hiểu rõ. Với tuổi của tôi, không muốn dùng những thủ đoạn đó với cô, chỉ hy vọng cô có thể thấy rõ tình hình."

"Cuộc sống của người thường, chỉ cần một chút thay đổi đã đủ nghiêng trời lệch đất rồi."

"Nếu cô đủ thông minh, cũng biết kết quả của việc lấy trứng chọi đá, nếu cô cứ cố chấp, đến khi nhận tổn thương mới đổi ý thì đã muộn rồi."

Ông cụ này là một ông già nhìn xa trông rộng, từ từ dụ dỗ.

Một chút thay đổi, có thể là chút rắc rối, có thể là mất việc, có thể là cửa hàng nhỏ phá sản, có thể là mọi chuyện không thuận lợi, sẽ không có thủ đoạn cứng rắn, nhưng đủ để khiến một gia đình rối loạn.

Hạ Hề siết chặt hai tay: "Con có thể hỏi câu, vì sao ông nhất quyết phản đối không?"

Ông cụ nghe thế, nở một nụ cười, Hạ Hề nhận ra vẻ mỉa mai không hề che giấu, là sự miệt thị của người có địa vị với người bình thường.

"Khoảng cách giữa tôi và cô, không thể dùng mắt thường để nhìn thấy được." Ông cụ lạnh giọng, "Như khoảng cách giữa trời và đất.""

Đầu ngón tay Hạ Hề run rẩy.

"Tôi không phản đối, chỉ cho cô cơ hội lựa chọn mà thôi." Ông cụ bắt chéo hai chân, "Cuộc sống hình thành từ một chuỗi những lựa chọn mà."

"Thổ hào và phú hào đều là người có tiền, nhưng bản chất tồn tại của họ vẫn khác nhau, cô và Nam Cẩm chưa bao giờ ở cùng một thế giới, cho nên sẽ không có kết quả tốt."

"Ông già kia, ông nói thế nào là kết quả tốt?" Hạ Hề nhìn thẳng ông, "Theo lời ông nói kết quả tốt chính là quyết định của ông, ông cho là kết quả đó sẽ tốt cho Phó Nam Cẩm sao?"

"Đúng là một cô gái nhanh mồm nhanh miệng."" Ông cụ Phó không thèm để ý đến lời nói hỗn kia, "Cô và Nam Cẩm bên nhau bao lâu rồi? Cô hiểu thằng bé bao nhiêu? Tôi không biết kết quả tốt thằng bé muốn là gì, vậy cô biết không?"

Hạ Hề không trả lời, lại cau mày, đúng vậy, Phó Nam Cẩm muốn kết quả gì?

"An An..."

Ông cụ mới lên tiếng, Hạ Hề đã đánh mất sự lạnh nhạt vừa rồi, đột nhiên đứng lên, góc áo quét qua cạnh bàn, chiếc tách rơi xuống thảm trải sàn, phát ra tiếng trầm đục.

Ông cụ mỉm cười.

Ngực Hạ Hề phập phồng, sau đó chậm rãi bình ổn, rồi mặt không biểu cảm ngồi xuống sofa lần nữa.

Ông cụ nhìn cô gái trước mặt, dường như nhìn thấy mẹ Phó Nam Cẩm mười mấy năm trước, chẳng qua năm đó cô gái kia sợ ông, còn cô gái trẻ này, trong đôi mắt chỉ có sự cảnh giác, không phải e ngại.

Hình như càng ngày càng thú vị rồi.

"An An và Phó Nam Cẩm, cô chọn một người."

Thời gian im lặng rất lâu.

Hạ Hề không phản ứng như trong tưởng tượng của ông cụ, ông cho rằng cô sẽ hét lớn, phản đối, kinh hoảng, cho dù người bình tĩnh cũng sẽ thất thố. Nhưng ngoại trừ chút sợ hãi khi Hạ Hề nghe nhắc đến tên An An ra, nghe việc phải lựa chọn rõ ràng không khiến cô thay đổi vẻ mặt.

Ông cụ càng có hứng thú.

Hạ Hề ngồi thẳng lưng ở đó, không trả lời, nhưng thật ra trong lòng rất rối loạn.

Ông cụ Phó nhìn vẻ mặt của cô, lại nói: "Kết quả sự lựa chọn của cô chính là đáp án Phó Nam Cẩm luôn tìm kiếm mấy năm qua, tôi cũng rất muốn biết đáp án.”

Hạ Hề trầm mặc một lát, ngẩng đầu, giọng điệu lạnh nhạt: "Vì ông bị người nhà phản bội, nên mới đi thử nghiệm tình thân lên người khác sao? Phó Nam Cẩm là người, là cháu trai của ông, vì sao ông nhất định phải trút đau khổ của ông lên người anh ấy?"

Ông cụ Phó mỉm cười: "Vì sao phải thử nghiệm tình thân, tình thân là cái gì? Không thử nghiệm làm sao biết được lòng người? Không biết rõ, thì mọi sự trả giá còn ý nghĩa gì?"

Hạ Hề thấy không có cách nào khiến ông thông suốt: "Còn Phó Nam Cẩm, anh ấy là người không phải con rối, sẽ không để ông tùy tiện sắp xếp.""

"Đương nhiên thằng bé sẽ không để mặc tôi sắp xếp, nhưng cô biết chiến tranh đều cần phải đổ máu, dù là quân mình hay quân thù, chỉ cần có giao tranh, dân chúng sẽ bị liên lụy, có thể hy sinh đổ máu, trả cái giá rất đắt, cho nên phải xem phần lớn các người sẽ chịu đựng hay vùng lên?"

Hạ Hề cười lạnh một tiếng: "Ông thật sự rất đê tiện."

"Tôi nói từ "thú vị" với cô không phải lời khen, nhưng từ "đê tiện" cô nói với tôi lại là lời khen, cho nên thế giới giữa hai chúng ta không giống nhau."

Hạ Hề cúi đầu nhìn vết hằn nhạt trên ngón tay áp út, hóa ra đây là cái gọi là "quyết định".

"Dù em có quyết định ra sao, nhớ kỹ, anh cũng sẽ không trách em."

Đây là lời Phó Nam Cẩm nói trước khi lên tầng, hóa ra cũng không tránh được ý này.

Một bên là Phó Nam Cẩm, một bên là An An, chỉ có thể chọn một, nếu không chọn, có thể người nhà sẽ gặp nguy hiểm.

Hạ Hề cảm nhận hai chữ đê tiện vừa rồi dùng hơi phí, ông ta chính là một kẻ bi3n thái.

Mục đích ông ta làm vậy, không phải vì cảm thấy Hạ Hề không xứng với Phó Nam Cẩm, cũng không phải tìm kiếm người nối nghiệp gia sản phù hợp cho ông ta, ông ta chỉ muốn nhìn thấy người khác bị vứt bỏ giống như ông ta mà thôi. 

Cánh cửa khác ở phòng tiếp khách không có chút động tĩnh, bên trong không có tiếng động giống như không có người, nhưng Hạ Hề biết.

Biết bên trong có người.

Thời khắc hả hê lòng dạ thế này, sao ông lão lại không cho phép nhân vật chính xuất hiện chứ?

Hạ Hề đứng lên, chào ông cụ: "Lão già, ván này ông thắng.""

Hạ Hề nói xong, mặt không biến sắc đi ra ngoài.

Trở lại phòng, Hạ Hề cầm lấy túi xách, bế An An, giọng điệu bình tĩnh: "Ba mẹ, chúng ta đi.""

"Tiểu Nam đâu?" Mẹ Hạ cau mày.

"Anh ấy còn có việc, chúng ta đi trước." Hạ Hề ôm An An rời khỏi phòng.

Ba mẹ Hạ không rõ lý do, chỉ có thể theo sau.

Mẹ Phó vội vàng đứng lên đuổi theo, Hạ Hề đi rất nhanh, mãi đến khi xuống lầu, mẹ Phó mới đuổi kịp cô.

"Hạ Hề, con đợi một chút, bác có chuyện muốn nói với con."

Hạ Hề dừng bước, giao An An cho ba Hạ, nhìn về phía mẹ Phó: "Bác gái có gì muốn nói?"

"Chúng ta có thể kiếm một chỗ nói chuyện không?" Trong ánh mắt mẹ Phó có phần khẩn thiết.

Hạ Hề đi theo mẹ Phó vào một đại sảnh trống.

"Có chuyện gì xin bác gái cứ nói thẳng ra."" Bây giờ tâm trạng Hạ Hề rất ngột ngạt, vẫn luôn cố gắng khiến bản thân có vẻ ung dung lạnh nhạt.

"Bác..." Mẹ Phó không nói gì đã rơi lệ, hồi lâu mới bình tĩnh lại, "Hạ Hề, bác biết bây giờ con và Nam Cẩm nhất định rất khó khăn, bác và ba nó sẽ dốc hết sức giúp hai đứa, bác có thể hỏi ông cụ nhà bác đã nói gì với con không? Ông ấy muốn con làm gì sao?"

Hạ Hề nhìn bà một lúc lâu, vừa nhìn mẹ Phó đã biết bà có tính cách dịu dàng, ôn hòa thanh lịch, lúc còn trẻ nhất định là một chú chim non xinh đẹp nép vào người khác.

"Trước khi con trả lời bác, có thể hỏi bác một câu không?" Suy nghĩ của Hạ Hề rất rõ ràng, vô cùng bình tĩnh, "Năm đó, ông cụ cũng bắt bác phải lựa chọn, khiến bác lựa chọn ba Phó Nam Cẩm mà từ bỏ Phó Nam Cẩm đúng không?"

"Sao con biết?" Mẹ Phó kinh ngạc nhìn cô, nước mắt rưng rưng, "Nam Cẩm kể cho con sao?"

"Không có." Hạ Hề lắc đầu, "Con đoán được, vết thương lòng lớn như vậy, không phải ai cũng có đủ dũng cảm tùy tiện xé ra cho người ta xem.""

"Bác..." Mẹ bật cười một tiếng lạnh lẽo, "Thủ đoạn của ông cụ, đúng là..."

Hạ Hề lấy khăn giấy ra đưa cho bà, mẹ Phó nhận lấy lau nước mắt, hồi phục tâm trạng mới mở miệng kể lại ký ức đã tra tấn bà nửa đời người.

"Năm đó bác và ba Nam Cẩm rất yêu nhau, lúc quen biết ông ấy là một giảng viên đại học, bác là một thủ thư ở thư viện, ông ấy thường xuyên đến mượn sách, gặp nhau thường xuyên thì có tình cảm. Nếu bây giờ có thể lựa chọn lại, Hạ Hề, bác sẽ lựa chọn không quen ông ấy."

"Hai bác kết hôn sinh con, cứ như thế qua mười năm, ông cụ tìm đến, mục tiêu của ông cụ rất rõ ràng, muốn Nam Cẩm đi với ông."

"Dùng người nhà để uy hiếp bác à?" Hạ Hề hỏi.

"Bác không có người thân, bác là cô nhi, cô đơn, cho nên không có người nhà để ông ấy uy hiếp, con bác chính là mạng của bác, cho dù lấy mạng của bác, bác cũng sẽ không buông tay con mình."

Hạ Hề cau mày.

"Đúng thế, bác là cô nhi, ngoại trừ con mình, bác vẫn còn một người thân." Mẹ Phó cắn môi.

Hạ Hề sửng sốt, đột nhiên ngước mắt: "... Ba Phó Nam Cẩm? Bác trai là con của ông ấy mà?"

Mẹ Phó cười khổ một tiếng: "Ông ấy mắc bệnh rất nghiêm trọng, toàn bộ tiền của chúng ta đều dùng chạy chữa..."

Mẹ Phó chợt im lặng, giống như rơi vào khoảng thời gian đen tối đó.

Một hồi lâu, mẹ Phó mới mở miệng: "Thật ra cũng không có gì hay để kể, ngoài phòng mổ ông cụ nói với bác, chỉ cần để Nam Cẩm đi với ông, sẽ đưa tiền làm phẫu thuật, sẽ tìm bác sĩ tốt nhất, nếu không đồng ý, cho dù bác có đưa tiền cũng sẽ không có ai đến làm phẫu thuật.""

Người đang nằm trong phòng giải phẫu, nhưng bên trong lại không có bác sĩ.

Một bên là sống, một bên là chết.

"Bác không biết phải lựa chọn thế nào, lúc đó bác hoang mang lo sợ, cả người sắp sụp đổ rồi, một bên là chồng không rõ sống chết, một bên là con mình, bác không biết nên làm gì bây giờ, thật sự không biết..."

Mẹ Phó ôm hai tay ngồi xổm xuống, lệ rơi đầy mặt nghẹn ngào: "Sau đó Nam Cẩm nói với bác, nó muốn đi cùng ông nội."

Mẹ Phó nhỏ giọng khóc nức nở không nói nên lời.

"Cho nên bác trơ mắt nhìn anh ấy bị ông cụ mang đi sao?" Hạ Hề nói lời này không rõ cảm giác trong lòng, dường như giật mình thấy được đứa bé trai đứng trong hành lang bệnh viện, khuôn mặt của anh ẩn trong bóng đêm, nhìn không rõ ràng, Hạ Hề cảm thấy trái tim anh bị một con dao đục khoét từng chút.

Mẹ Phó lau nước mắt: "Sau này trị hết bệnh, chúng ta đã cố nghĩ cách đưa Nam Cẩm trở về, nhưng hai bác không có cách nào, thậm chí chúng ta còn nghĩ đến việc báo cảnh sát hoặc lén lút đưa thằng bé đi."

"Nhưng mà..."

"Nhưng mà anh ấy lại không đi cùng các bác."" Hạ Hề thản nhiên nói.

"Sao con biết?" Mẹ Phó nhìn cô.

"Nếu anh ấy đi theo mọi người, nhà các bác lại rơi vào ác mộng một lần nữa, không phải sao?"

"Đúng thế."" Mẹ Phó cười khổ, "Khi đó, thằng bé chỉ mới hơn mười tuổi thôi."

Hạ Hề nhớ đến buổi sáng, Phó Nam Cẩm đột nhiên hỏi cô: "Nếu anh và An An cùng rơi xuống nước, em sẽ cứu ai?", lại nhớ đến câu nói không thể đi học bơi của anh trước khi lên lầu, hóa ra nếu biết bơi mà rơi xuống nước, mọi người có thể tự cứu mình rồi.

Sẽ không cần lựa chọn nữa!

Phó Nam Cẩm nói không biết tin tưởng là thế nào, hóa ra đây chính là điều kiện để tin tưởng, vậy đáp án của điều kiện này là cái gì?

"Hạ Hề..."

"Bác gái." Hạ Hề đột nhiên mở miệng, "Trước kia Phó Nam Cẩm thích ăn món gì nhất?"

"Thích ăn cái gì nhất sao?" Mẹ Phó sửng sốt một chút, "Thằng bé không thích đồ ăn vặt, bình thường sẽ ăn cơm, nhưng bác không biết nấu ăn, buổi tối thường xuyên làm mì Thanh Thủy, thêm một cái trứng luộc, hai gói dầu vừng." Nhưng mỗi lần thằng bé đều nói rất thơm, còn nói với bà rằng rất thích ăn cơm mẹ làm.

Hốc mắt mẹ Phó lại một lần nữa đầy ắp nước mắt.

Hạ Hề cười khổ, hóa ra là thế.

Mỗi khi trời tối ngồi ăn mì ở phố người Hoa, ăn bát mì trước kia mẹ thường xuyên làm cho anh, lúc đó Phó Nam Cẩm đã suy nghĩ điều gì?

Là đang chờ ba mẹ đến đón anh, hay là nhớ về cuộc sống trong quá khứ?

Khoảng thời gian đau khổ như vậy, anh đều phải trải qua một mình.

Hóa ra, Phó Nam Cẩm, anh thật sự đang sợ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play