Bà lão cũng không ở lại lâu trong phòng, bưng chén không ra ngoài rồi quay về phòng chế thuốc của mình, nhìn vại thuốc xanh tím được đun cả ngày lẫn đêm lúc nào cũng đang sôi sùng sục bên cạnh, đột nhiên cười ha ha, giọng bén nhọn chói tai.

     Bà lão cũng bị chất giọng chát chúa của mình đâm vào tai, gương mặt già nua đang cười cũng phải trầm xuống.

     Bà lão ngồi một lúc, quay đầu run rẩy cầm trong túi vải ra một tấm gương cổ xưa, nhìn bản thân mình trong gương, bà lão đưa tay sờ sờ, quả nhiên làn da chảy xệ đến mức như có thể rớt xuống đến nơi.

     So với hai ngày trước, túi da này có vẻ lại già đi vài phần.

     Nhưng mà nhanh thôi, rất nhanh là có thể có được túi da mới, chỉ còn chờ túi da mỹ nhân kia được thân thể trẻ tuổi của Kim tiểu thư nuôi dưỡng, được hút máu no rồi thì sẽ lại càng thêm mượt mà.

     Thân phận này cũng không tệ, tuy rằng cha mẹ của Kim tiểu thư ghét bỏ cô ta mắc chứng bệnh lão hóa sớm, nhưng ăn, mặc, ở, đi lại thì chưa từng bạc đãi cô ta, lần này Kim tiểu thư nói mời được cao nhân có thể trị bệnh cho mình, còn có thể trở nên xinh đẹp, đôi cha mẹ kia cũng rất là hào phóng cung cấp tiền bạc dược liệu linh tinh các thứ.

     Có tiền, không thân thiết với người nhà, lại còn không có bạn bè gì, vô cùng thích hợp để bà ta sinh sống ở Hải Thành.

     Đột nhiên nghĩ đến cái gì, bà lão nhíu mày, đưa tay sờ lên chân tóc, cũng không biết xảy ra chuyện gì, đêm nay trong lòng lại có cảm giác không ổn lắm.

     Bà lão vươn tay vào nồi tự múc cho mình một chén thuốc, ngửa đầu uống, nhắm mắt miệng lẩm nhẩm niệm những câu thần chú kì quái, cảm ứng được sợi tóc mình để lại trong mắt cô gái kia không có gì bất thường, lúc này mới yên lòng.

     Cũng không biết Hải Thành này đã xảy ra chuyện gì, lần này bà ta chính là nghe nói vị em rể vô dụng của mình bị người ta phế đi, còn bị chính phủ xử tử hình.

     Người biết Huyền thuật lại bị những người thường bắt giữ lại còn bị phán tử hình, quả thực rất dọa người.

     Nghĩ tới Hải Thành dầu gì cũng là một đô thị lớn lại còn phồn hoa, những người đẹp nơi đây sẽ không ít, bà lão lúc này đang có ý định luyện chế một túi da mới nên thuận đường đến đây.

     Lại không nghĩ rằng bắt đầu từ ngày bước chân vào Hải Thành, túi da vốn dĩ có thể dùng đến hai ba năm lại đột nhiên tăng nhanh tốc độ lão hóa, đến bây giờ mới chỉ hai tháng mà đã biến thành như vậy.

     Phải biết rằng từ khi học được Thuật đổi thân, bà lão đã rất lâu rồi không phải sống dưới hình dạng già nua như vậy.

     Nếu đổi lại là người khác, lúc phát hiện có điều bất thường là đã nhanh chóng rời khỏi Hải Thành, nhưng bà lão ỷ vào mình có một thân bản lĩnh, cộng với việc hồi đầu năm ở vùng ngoại thành non xanh nước biếc nhìn thấy Triệu Manh Manh và Tiêu Hoài Như đang quay phim.

     Đoàn phim Bích Kiếm chính là nơi tập hợp của những soái ca mỹ nữ, hơn nữa lúc ấy đang quay phim, mặc những trang phục đầy tiên khí, lại được trang điểm vô cùng tinh xảo, bà lão nhìn thấy nhất thời động lòng, lúc ấy đã cố tình dò la hỏi thăm, ghi tạc trong lòng, vẫn luôn nhớ mãi không quên.

     Đó cũng là nguyên nhân quan trọng khiến bà lão quyết tâm phải đến Hải Thành một phen.

     Nghĩ dù sao mình cũng có thể đổi túi da, thân thể nhanh chóng già nua cũng không hề gì, bà lão lúc này mới bỏ hết sợ hãi mà ở lại, trong lòng thậm chí còn tính toán muốn lưu trú tại Hải Thành một khoảng thời gian, tranh thủ thời gian ngắm thật nhiều người đẹp, dùng những bộ phận mình thích để chế tạo thành túi da dự phòng.

     Bà lão cảm ứng xong liền yên tâm, nhưng không biết rằng hai sợi tóc bà ta để lại đã bị Hạ Dạ luyện hóa thành khí mất rồi.

     Phù thủy chính là không thể cảm nhận được khí, chuyện môn của bọn họ là sử dụng thần chú và một số vật liệu để luyện chế mà thôi.

     Hơn nữa tóc là bị Hạ Dạ luyện hóa, Hạ Dạ trời sinh cực âm, hai sợi tóc kia lại không có thần trí, chỉ cảm thấy ở bên cạnh Hạ Dạ hết sức thoải mái, đương nhiên còn chưa kịp lưu lại cảm xúc bất thường cảnh báo bà lão thì đã bị luyện hóa thành khí rồi.

     Hạ Tuy cũng biết đạo lý này, cho nên từ đầu đến cuối đều để Hạ Dạ tiếp xúc với hai sợi tóc kia, bản thân mình lúc vớt la bàn từ trong chén nước ra còn phải nhờ vào bản thân đã được che hết dương khí, không dám kinh động đến hai sợi tóc kia.

     Lại nói Hạ Tuy bên này, có thiên trì trong la bàn hóa thành làn khói đen truy tìm nguồn gốc, Hạ Tuy ngồi ở ghế phụ chỉ đường cho đội trưởng Dương, phía sau có vài chiếc xe hỗ trợ lặng lẽ chạy theo.

     So với lần trước, lần này nhiều thêm hai chiếc xe, chỉ vì bọn họ cần phải đến vùng ngoại ô.

     Bởi vì la bàn chỉ có thể chỉ ra một phương hướng đại khái, lúc bắt đầu đội trưởng Dương chỉ sắp xếp hai chiếc xe đi theo, nhưng sau khi ra khỏi thành phố phát hiện la bàn nhắm thẳng khu vực phía đông, bên kia còn chưa được khai thác triệt để, chỉ có vài căn biệt thự của những kẻ có tiền được xây rải rác.

     Thấy tình hình như thế, để ngừa vạn nhất, đội trưởng Dương lại lâm thời gọi điện thoại điều tạm một nhóm người lại đây.

     Rất nhiều người chính là những người đã từng đến nhà xưởng bỏ hoang lúc trước, những người này có thể năng lực cá nhân không xuất chúng lắm, nhưng chính là vô cùng tuân theo mệnh lệnh, tuyệt không nói nhiều, nếu có nghi vấn gì thì sau đó cũng chỉ lén lút bàn tán riêng với đồng nghiệp cùng tham gia vụ án, cho dù về nhà cũng tuyệt đối không kể cho người nhà biết.

     Đội trưởng Dương có ý đào người, lần này lại lấy cớ mượn người mà điều nhóm người trước kia đến đây.

     Hạ Tuy cũng không quan tâm việc này, với hắn mà nói chỉ cần xử lí những chuyện khoa học không thể xử lí là được rồi.

     Chu Khải lần này cuối cùng cũng có thể thuận lợi đi theo, vốn dĩ Hạ Dạ đã "Khuyên nhủ" Hạ Tuy để Chu Khải ở lại văn phòng, thứ nhất có thể làm máy điều hòa, thứ hai có thể giúp già Lý và Lý Hải Sinh chăm sóc những người bị hại và người nhà của họ.

     Đáng tiếc Chu Khải sớm đã có chuẩn bị, đắc ý dào dạt tỏ vẻ mình đã dùng những âm phù lúc trước Hạ Tuy cho hắn để bày ra một trận pháp đơn giản, đủ để bảo đảm tòa nhà trong phạm vi của trận pháp có thể bảo trì nhiệt độ mát mẻ.

     Trận pháp này vẫn là Chu Khải mượn cớ tập luyện đến học hỏi Hạ Tuy, ai có ngờ chính là chờ đến lúc này đâu.

     Còn việc chăm sóc đám người Lý Tư Nghiên, Chu Khải tỏ vẻ nếu để người ngoài biết được văn phòng của bọn họ có quỷ, nhất định sẽ làm bọn họ hiểu lầm hình tượng uy phong của Lão Đại.

     Nói đi nói lại cũng chính là muốn đến đây nhìn một chút, ngoài miệng nói muốn xem người thi triển vu thuật ngoan độc thế nào, trong lòng kỳ thật chính là muốn xem vị mỹ nữ được tập hợp tất cả cái đẹp của bảy người đẹp lại thì có thể đẹp đến trình độ nào.

     Ừ, có thể nói rất phù hợp với hình tượng của một trạch nam như hắn, nghe nói có người đẹp là muốn đến tận mắt nhìn thấy.

     Hạ Dạ không giành được thế thượng phong, trên đường rất là bực mình, may mà có Hạ Tuy ôm vào trong ngực vuốt vuốt tóc máu, miễn cưỡng xem như con mèo được vuốt ve mà tâm trạng mới dần bình tĩnh lại.

     Mang Chu Khải lại đây Hạ Tuy cũng có chút cân nhắc, phù thủy không thể nhìn thấy quỷ, chỉ có thể dựa vào cảm giác, cho nên Chu Khải và Hạ Dạ, hoàn toàn có thể xung phong.

     Hạ Tuy không sợ giao đấu trực tiếp với người ta, chỉ sợ đối phương vừa phát hiện có biến thì đã bỏ chạy.

     Vùng ngoại ô địa thế trống trải, đối phương lại đến ở đây trước một khoảng thời gian, khẳng định sẽ quen thuộc địa hình xung quanh hơn bọn họ, nếu muốn đuổi theo, mặc dù trong tay có la bàn chỉ đường nhưng sợ là phải dốc hết sức cũng chưa chắc truy bắt được.

     Chu Khải biết chính mình cũng có nhiệm vụ, nhất thời vô cùng hưng phấn, vỗ ngực cam đoan mình nhất định sẽ xung phong đi đầu đến tiếp cận nhân vật mục tiêu.

     Hắc, phù thủy nhìn không thấy hắn cũng không không thể làm hắn bị thương, vậy hắn có thể không cố kỵ gì mà đi vào ngắm người đẹp rồi.

     Hạ Dạ nằm trong lòng được Hạ Tuy vuốt tóc liếc mắt xem thường, vừa thấy vẻ mặt của Chu Khải là biết trong lòng con quỷ nước vô dụng này nghĩ gì rồi.

     Tề Huy và Quý Đàm lần này cũng nằm trong tổ hành động, Hạ Đông đi phía sau giữ liên lạc với đội trưởng Dương lái xe ở phía trước, Tề Huy và Quý Đàm cũng ở trong một chiếc xe khác chạy theo.

     Từ lúc ra khỏi thành phố, trên đường đã không có bóng xe cộ qua lại, bốn chiếc xe lặng lẽ chạy, hơn ba giờ sau rốt cục đến một ngã ba, toàn bộ đội xe rời khỏi trục đường chính, chạy vào một con đường nhỏ dẫn vào rừng cây.

     "Tiếp tục đến phía trước chỉ có một tòa biệt thự, xung quanh đều không còn kiến trúc gì khác."

     Đội trưởng Dương mở bản đồ ra, ở bên trên khoanh vùng một chỗ, cho rằng người mà bọn họ muốn tìm chính là ở đây.

     Hạ Tuy ngẫm nghĩ, lấy một tờ giấy vàng ra gấp hạc giấy, để ở Thiên trì của la bàn khẽ niệm chú, hạc giấy bay lên, bay vòng vòng bản đồ của đội trưởng Dương một lúc, cuối cùng lảo đảo rơi xuống vòng tròn mà đội trưởng Dương đã khoanh từ trước.

     "Đúng là nơi này."

     Phương pháp kia là Hạ Tuy đã rút kinh nghiệm từ lần trước, dù sao chỉ dựa vào Hạc giấy truy tung và la bàn thì sẽ khó mà tìm được vị trí nhanh nhất.

     Bây giờ đã không giống thời xưa, thời hiện đại đất chậc người đông, cao ốc mọc chen chúc, rất nhiều nơi đã bị con người khai thác, nếu chỉ có một phương hướng thì rất khó mà tìm được vị trí chính xác.

     Cứ như vậy sẽ mang lại phiền toái rất lớn cho những bố trí của đội trưởng Dương.

     Còn lúc trước vì sao không sử dụng, chính là vì dùng biện pháp này còn chưa quen lắm, hạc giấy ở khoảng cách xa cũng không chỉ được vị trí quá chính xác, chớ nói chi là chỉ đúng vị trí trên bản đồ.

     Đám người đội trưởng Dương tất nhiên là tin tưởng Hạ Tuy, đội trưởng Dương cuộn bản đồ lại, đẩy mở cửa xe cầm bộ đàm liên lạc với những người phía sau.

     "Phía trước chính là một ruộng hoa lớn, nếu lái xe đi vào khẳng định sẽ bị phát hiện."

     Hạ Đông ở phía sau nói thầm một tiếng đi theo xuống xe.

     Một đám người bước đi trong lặng lẽ, cho dù biết khoảng cách còn xa, nhưng mọi người vẫn cẩn thận bước đi thật nhẹ.

     Vụ án lần này bọn họ cũng biết được đại khái, biết răng lần này phải đi bắt giữ lại là người có thể dùng huyền thuật, không thể không cẩn thận đề phòng, chỉ sợ người kia lại có thủ đoạn gì thần bí khó lường.

     Đi được hơn một giờ, một tòa biệt thự được vài ngọn đèn đường chiếu sáng đã xuất hiện trước mắt.

     Hạ Tuy sờ soạng đầu của Hạ Dạ, quay đầu dặn dò Chu Khải phải cẩn thận, sau đó mới nói với Hạ Dạ, "Một lúc nữa con nhớ để mắt đến cậu ta."

     Hạ Dạ vốn còn có chút bực bội nghe Hạ Tuy dặn dò như vậy, nhất thời lộ ra vẻ mặt muốn cười nhưng phải nghẹn lại trong ngực, ừ một tiếng quay đầu bước đi, nhưng bước đi của quỷ, một giây trước vẫn còn mới đi được khoảng mười thước, chớp mắt đã đi đến đến ngoài trăm mét rồi.

     Đây chính là bản lĩnh của kẻ có chút tu hành, Chu Khải tự nhiên không thể đua đòi, chỉ có thể đau khổ cố gắng bay theo sau.

     Hình ảnh này cũng chỉ có Hạ Đông và Hạ Tuy có thể nhìn thấy, Hạ Tuy cũng không có mở âm nhãn cho đội trưởng Dương.

     Lần này phải đối phó với phù thủy, cũng không cần mở âm nhãn.

     Cho dù đội trưởng Dương là một người đàn ông huyết khí phương cương, nhưng thường xuyên mở âm nhãn sẽ gây tổn hại dương khí.

     Hạ Dạ thì có thể khống chế để người nào có thể nhìn thấy mình, Chu Khải lại chỉ có thể dựa vào bùa của Hạ Tuy vẽ dán vào người hắn thì mới có thể chỉ định được người nhìn thấy mình.

     Hạ Tuy nhớ ra cái gì đó, quyết định lần sau vẫn phải nghĩ cách để Chu Khải sớm ngày ngưng luyện ra trình độ có thể khống chế thuật hóa hình.

     Lần này lí do thứ hai để Chu Khải muốn đến đây làm Hạ Tuy giật mình, phát hiện Chu Khải nếu vẫn cứ luôn như vậy quả thật không thuận tiện lắm.

     Nếu để những người trong văn phòng không nhìn thấy mà xem hắn như không khí thì cũng có chút không tôn trọng quỷ, điểm này rốt cuộc là sơ sót của Hạ Tuy, hắn là người dẫn đường để Chu Khải tu hành Quỷ đạo, hẳn là nên để tâm nhiều hơn đến Chu Khải.

     Giám sát tu hành còn chưa tính, dù sao tùy tâm tùy tính mới là tôn chỉ của bọn họ, nhưng ít nhất đối với việc sinh hoạt hằng ngày cũng nên chiếu cố nhiều hơn.

     Chu Khải còn không biết bản thân hôm nay giở trò mồm mép cãi thắng Hạ Dạ đã vô tình làm Hạ Tuy suy nghĩ sâu xa đến vậy, chờ đến sau này bản thân hằng ngày phải hóa hình giúp đỡ già Lý tiếp đón khách khứa của văn phòng, khi đó phát hiện ra những chuyện lúc này mình làm vì được ngắm gái đẹp, quả thật chính là đầu óc bị ngâm nước.

     Tác giả có lời muốn nói:  
Chu Khải: Lúc trước vì sao tôi lại muốn đi theo chứ? Não bị ngâm nước* hay sao?

     Tiểu Dạ: Anh vốn chính là não bị ngâm nước mà, đồ quỷ nước!

*não ngâm nước, não bị nước vào: chính là chỉ mấy người đầu óc không bình thường


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play