Tằng Khả hít sâu vào một hơi, cắn chặt răng gật đầu tỏ vẻ mình đã chuẩn bị tốt.
Cho dù sợ hãi đến phát run, nhưng Tằng Khả biết tiếp theo mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều chỉ có thể tự mình cắn răng chịu đứng, trời biết trước đó cô chỉ là một người bình thường mỗi ngày rầu lo kế sinh nhai mà thôi.
Trước đó có nghe Hạ Tuy và đội trưởng Dương nói một vài chuyện liên quan đến mình, Tằng Khả cũng lờ ngờ hiểu được là có người muốn có đôi mắt của cô, cho nên cô mới bị tay bay vạ gió như vậy.
Người thường nếu gặp phải những chuyên này, nếu có phẫn nộ hay oán giận đối với những người có năng lực phi phàm như vậy, cũng sẽ giống như con gà sắp bị giết giơ chân vung cánh cố gắng giãy dụa mà thôi.
Sau khi Tằng Khả ngồi vào chỗ của mình, Hạ Tuy đạp bước tay trái bấm tay niệm thần chú tay phải cầm bùa, ở chỗ thảm ngồi của Tằng Khả bày ra trận pháp Song trọng, ở trong phạm vi của lá bùa tam giác sẽ phù hộ thân thể và thần hồn của Tằng Khả, ở bên ngoài thì có thêm bùa công kích hình bát quái, uy lực tuy không lớn, nhưng nhất định có thể tạo thành uy hiếp đối với những thứ tà ma ngoại đạo, cuối cùng để Tằng Khả ngồi quay đầu về một hướng cố định, để đồ vật đó sau khi được dẫn ra chỉ có thể đi theo một đường này.
Phía trước để một chậu nước sạch, trong nước có la bàn, ở thiên trì của la bàn đã có nhỏ một giọt máu tươi của Hạ Tuy.
Hiện giờ toàn bộ uế khí trên người Hạ Tuy đã được loại trừ, máu tươi đã có thể sử dụng.
Hơn nữa đàn ông tuổi tác càng lớn mà vẫn giữ được nguyên dương, trong máu tươi lại càng có nhiều dương khí, chớ nói đến Hạ Tuy trước giờ vẫn tự mình dùng hồng hoang chi khí và ánh sáng công đức để loại trừ uế khí của thân thể, trong máu tươi lại chứa loại khí tức khiến cho tà ma quỷ quái sợ hãi.
Nói cách khác, bây giờ Hạ Tuy đã không cần động một chút lại dùng máu tươi trong thần phủ, cái đó thật sự tổn hại thân thể, chỉ cần máu tươi bình thường thôi cũng đã dùng được rồi.
La bàn có lớp vỏ ngoài làm bằng gỗ Ngân hạnh, có thể thông âm dương, trong thiên trì cũng có thể thu nạp được hai loại khí âm dương, không bị phát tán ra ngoài.
Nước sạch trong chậu lại mang tính thuần âm, trung hòa được khí tức trên la bàn.
Cách bồn nước nửa thước là hai ngọn nến được cắm hai bên, cuối cùng chính là dùng bùa tránh quỷ dán lên.
Tằng Khả nghe Hạ Tuy đứng phía trước mình nói câu "Ngưng thần", lập tức tập trung tinh thần, sau đó liền cảm thấy ấn đường căng đau.
Hạ Tuy tạo Kiếm quyết trích máu tươi nơi thần phủ của Tằng Khả, sau khi máu chảy ra lại không lấy, dùng hai tay kết thành ấn Hàng quỷ, tay trái duỗi thẳng hướng về phía trước, tay phải ba ngón giữa gấp lại còn hai ngón duỗi thẳng trên chỉ trời dưới chỉ đât, ba ngón tay gập lại bấm vào gốc của mạch đập.
Dẫn khí đến bàn tay trái, dùng máu của Tằng Khả làm mực, dùng ngón tay đã ngưng khí làm bút, vẽ bùa ở giữa hai mắt của Tằng Khả.
Tằng Khả chỉ cảm thấy trong mắt có gì đó đang xao động rất mạnh, giống như cảm nhận được uy hiếp, nhất thời trướng đau khó nén.
Thật sự là những sợi chỉ đen trong mắt Tằng Khả lúc này đang mấp máy, hình ảnh đó khiến Chu Khải đang ở bên cạnh nhìn cũng sợ tới nhét luôn tay vào miệng, Hạ Dạ cũng tránh khỏi lúc Hạ Tuy đang vẽ bùa, bay lơ lửng bên cạnh nhìn, chỉ còn chờ nếu vật kia chui khỏi mắt chạy ra, nó sẽ há miệng nuốt hết.
Trong phòng một mảnh u ám, lại bởi vì xây dựng hoàn cảnh âm khí trùng trùng, cho nên không khí cũng lạnh xuống mười mấy độ, hai ngọn lửa của cây nến cũng nhỏ xíu, không có một tia lay động, không khí trong phòng vô cùng quỷ dị.
Tình cảnh này mà phải đối diện với hình ảnh quỷ dị trong mắt Tằng Khả, quả thật làm người ta ghê sợ, nhưng Hạ Tuy lại không cảm thấy gì, ngưng thần tĩnh khí đầu ngón tay dính máu, dùng nét chữ rồng bay phượng múa vẽ bùa trừ tà vô cùng lưu loát.
Sau khi hoàn thành nét cuối cùng, Hạ Tuy quát lên một tiếng "Đi!"
Những sợi chỉ đen vốn đang xao động kịch liệt lập tức giống như ếch trong nồi nước sôi, những sợi thật dài bắn dựng lên, Tằng Khả đang cắn răng chịu đựng sợ hãi và đau đớn giật nảy người, hàm răng đã cắn chảy máu, nhưng vẫn không nhịn được khẽ hừ một tiếng.
Trong mắt có vật gì mát lạnh như nước đang xuôi theo gò má chảy xuống, Tằng Khả lo lắng mình khẽ hừ một tiếng kia sẽ gây ra bất lợi, vội vàng nuốt xuống một ngụm nước miếng lẫn máu tươi, hai tay đang kháp Thanh quyết đặt tại đầu gối cũng run rẩy, nhưng lại cố gắng không động đậy.
Hai mắt Tằng Khả đau đớn khó nhịn, giống như có gì đó ở bên trong đang cắn xé lung tung, từng sợi thần kinh cũng căng thẳng đau đớn.
Tằng Khả cố gắng xem nhẹ cảm giác của mình, tập trung chú ý tới những tiếng rơi nhè nhẹ nho nhỏ kia, đó chính là tiếng những sợi chỉ đen ma xát tạo thành.
Hạ Tuy nghiêng người tránh khỏi khoảng trống phía trước của Tằng Khả, đến ngồi phía sau Tằng Khả, để Hạ Dạ ngồi trên đỉnh đầu để che đi dương khí của mình.
Hai tay kết Lão quân đảo kỵ thanh ngưu ấn (Thái thượng lão quân cưỡi trâu), dẫn khí đi một vòng trong lòng bàn tay, thanh khí cuối cùng ngưng ở lòng bàn tay, tay trái Hạ Tuy ấn một chưởng vào sau lưng Tằng Khả.
Cùng lúc đó Hạ Tuy tay phải lấy ra bốn lá bùa, ném ra ngoài.
Tứ trương bùa bắn ra bay xa, vây quanh bốn phía trên đầu Tằng Khả, hóa thành thần hộ vệ bốn phía thanh long bạch hổ chu tước huyền vũ bảo vệ thần phủ và thần hồn của Tằng Khả.
Trong bùa có một ít "Khí" được Hạ Tuy dẫn đường, bảo vệ chung quanh đầu Tằng Khả, đồng thời cũng có khí lặng lẽ chui vào thần phủ của Tằng Khả, bổ khuyết lại thần hồn do những sợi chỉ đen chui ra làm thương tổn.
Những sợi chỉ đen trong mắt Tằng Khả bò ra ngoài, lúc này Hạ Tuy ngồi ở phía sau Tằng Khả vì lợi thế chiều cao nên nhìn rất rõ ràng, thì ra thứ này không phải là chỉ đen, mà là một sợi tóc dài màu đen.
Nói là tóc đen nhưng cũng không đúng lắm, bởi vì sợi tóc đen này giống như cổ trùng có sinh mệnh.
Hạ Tuy từng tiếp xúc với cổ, biết thứ này mặc dù đang động đậy nhưng không phải cổ trùng, chỉ là bị người ta dùng vu thuật kết hợp tà khí luyện chế mà thành.
Trong đôi mắt chui ra hai sợi tóc dài, vừa mới ra khỏi hốc mắt, vốn muốn quay trở về, nhưng Hạ Tuy đã truyền Lão quân thanh ngưu khí lên người Tằng Khả, sau đó lại dùng bùa chú tránh tà bảo vệ đầu của Tằng Khả.
Hai sợi tóc giống như con rắn đong đưa qua lại, dò xét xung quanh, chạm đến trận pháp Hạ Tuy đã bố trí từ trước, biết bên kia có đồ vật có thể uy hiếp đến chúng nó, hai sợi tóc dài lại quay đầu, vòng qua hướng hai ngọn nến "Nhìn xung quanh".
Có vẻ đã cảm nhận được một lực hấp dẫn vô cùng mạnh mẽ, hai sợi tóc dài xoay xoay quấn lấy nhau trườn về phía con đường Hạ Tuy tạo ra sẵn.
Thuận theo đường đi, đương nhiên không gì cản trở chẳng mấy chốc đã rơi vào chậu nước, lúc hai sợi tóc dài muốn ra khỏi chậu nước để tiếp tục tiến lên, lại bị Hạ Tuy vội vàng niệm chú, bắt tay làm thành động tác "Thu".
Chiếc la bàn vốn đang không hề có cảm giác tồn tại kia chợt lóe lên, hai sợi tóc dài đã bị thu vào thiên trì bên trong la bàn.
Hạ Tuy thở phào, cầm lấy miếng vải đen đã chuẩn bị từ trước, che hai mắt Tằng Khả lại, "Cô chịu khó chờ một chút, tôi thu dọn đồ vật trong phòng rồi sẽ giúp cô đứng lên."
Lúc trước lập trận pháp tạo ra âm khí trong phòng ít nhiều cũng có ảnh hưởng đến Tằng Khả, lúc này thần hồn của Tằng Khả cũng bị chút tổn thương, tuy rằng vừa rồi Hạ Tuy đã dùng Lão quân thanh ngưu khí giúp cô ấy quỷ tà bất xâm, lại có bùa dẫn linh khí từ từ nhập thần hồn, nhưng vì phụ nữ bản tính thuần âm, Hạ Tuy cảm thấy vẫn nên cẩn thận một chút, tránh sau này ảnh hưởng đến sức khỏe.
Tằng Khả cảm giác đôi mắt thoái mái hơn nhiều, tuy rằng bây giờ vẫn có chút đau, nhưng cảm giác lúc trước bị đồ vật che khuất đã không còn, muốn mở miệng hỏi mắt mình có thể khôi phục hay không, nhưng lại sợ làm ảnh hưởng đến chính sự của Cao nhân đại sư, Tằng Khả chỉ yên lặng ngoan ngoãn gật đầu, đến bàn tay còn đang bắt quyết cũng không dám mở ra.
Hạ Tuy cần la bàn ném lên đầu, Hạ Dạ đang ngồi trên đầu Hạ Tuy vội đón lấy ôm vào lòng.
Hai sợi tóc dài đang vùng vẫy ở thiên trì trong la bàn nhất thời yên tĩnh ngoan ngoãn giống như trẻ con tìm được mẹ, một chút cũng không biết rằng tiểu quỷ đang ôm chúng nó đang tính toán lát nữa làm thế nào để ăn chúng nó rồi luyện hóa chúng nó thành khí, để có thể mở mặt mở mày lập công lớn trước mặt tên mập chết tiệt kia.
Đem hai ngọn nến thổi tắt rồi cất đi, Chu Khải ở bên cạnh mặt dày mày dạn nịnh bợ đi qua cười khà khà, Hạ Tuy bất đắc dĩ thoáng nhìn, đem những thứ đó đều ném cho hắn.
Những thứ đó đều là đồ vật có lợi cho yêu ma quỷ quái, Hạ Tuy cất đi cũng không dùng tới, Chu Khải muốn có thì Hạ Tuy cũng không keo kiệt làm gì.
"Được rồi, cô có thể thả lỏng thân thể, xem xem có chỗ nào không thoải mái, bây giờ cô đã có thể ra ngoài sáng, nhưng đôi mắt phải chờ thêm một thời gian mới có thể khôi phục, nhưng cô cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tìm ra hung thủ."
Hạ Tuy kéo màn ra, sau đó mở cửa.
Đội trưởng Dương và Hạ Đông vẫn luôn áp tai vào cửa nghe động tĩnh vội nghiêng người nhường đường cho Hạ Tuy, vội vã muốn nói chuyện với Hạ Tuy để hỏi chút tình huống.
Hạ Tuy gọi già Lý tới đỡ Tằng Khả đi nghỉ ngơi một lát, lúc này mới quay đầu nói với hai người kia, "Yên tâm, rất thuận lợi."
Đội trưởng Dương và Hạ Đông nghe thế, thở phào nhẹ nhõm, nụ cười cũng tràn ra trên mặt.
"Vậy lúc nào thì chúng ta ra tay?"
Đội trưởng Dương cũng thở một hơi, thoát khỏi tâm trạng lo lắng lúc trước, bộ dạng phấn chấn rất có tinh thần.
"Còn phải chờ tôi và Tiểu Dạ chuẩn một chút, bên nhóm Tiểu Lệ thể cho bọn họ rút về rồi, cố gắng tập trung tìm kiếm những người bị hại còn lại."
Đội trưởng Dương gật đầu tỏ vẻ đồng ý, loại vụ án như vầy chỉ cần có thể bắt được hung thủ phía sau màn, còn quá trình đối phương gây án thế nào có thể hoãn lại, điều tra sau cũng được.
Nhìn theo Hạ Tuy đi về phòng, đội trưởng Dương và Hạ Đông cùng nhau đi ra ngoài lại đột nhiên thở dài.
Hạ Đông không rõ lí do, "Dương đội, đây không phải là chuyện tốt sao, sao lại thở dài?"
Đội trưởng Dương rũ mắt liếc tên nhóc này, trên mặt làm ra vẻ tang thương, "Cậu không hiểu đâu, chờ sau này quen với hình thức phá án thô bạo của Hạ đại sư rồi, sau đó mà phải nhận những vụ án phổ thông phải thăm hỏi điều tra này nọ, thật khó mà chấp nhận được."
Hạ Đông cong cong khóe miệng, quay đầu giả vờ không nghe thấy, khoanh tay đi về phía Tằng Khả, dù sao hắn cũng không thể cảm nhận được loại cảm giác đó.
Người nhà Lý Tư Nghiên và Chu Đồng Đồng nhìn thấy Tằng Khả đi ra, vội vàng đến gần, nghe nói đồ vật trong mắt Tằng Khả đã lấy ra, nhao nhao hỏi Hạ Đông xem con gái và vợ của họ có thể thử chữa trị trước được không.
Hạ Đông tạm thời trấn an mọi người, lại nhờ già Lý giúp mọi người thu dọn chỗ nghỉ tạm, bây giờ tình huống của đám người Chu Đồng Đồng cũng không thích hợp di chuyển tới lui, nếu muốn ra ngoài ở khách sạn cũng không thể được, chỉ có thể tạm thời ở tại phòng hỗ trợ xã hội bên này.
Hơn nữa Hạ Tuy đang chuẩn bị mọi chuyện cho hành động bắt giữ lần này, giữ bọn họ ở lại cũng không quá một đêm.
Tuy rằng Hạ Đông vẫn không nói đến tình huống cụ thể, nhưng nhìn Tằng Khả có chuyển biến tốt đẹp, người nhà của Chu Đồng Đồng và Lý Tư Nghiên cũng yên tâm phần nào, lúc chạng vạng già Lý mang cơm đến bọn họ còn có thể ăn nửa chén cơm.
Đến khoảng tám giờ tối, Hạ Tuy mới cùng Hạ Dạ làm xong bước chuẩn bị cuối cùng, đi ra ăn vội vài ngụm cơm, đội trưởng Dương vừa rồi cũng đã vội vàng ăn xong, bây giờ đang gọi điện thoại thu xếp mọi việc.
Tuy rằng đối đầu với hung thủ có thủ đoạn phi phàm thì người thường như bọn họ chỉ là rau cải trắng, nhưng nếu đối phương có đồng lõa, vậy thì rau cải trắng như bọn họ tốt xấu cũng có tác dụng.
Lý Hải Sinh chạy lên lầu lấy túi vải và kiếm gỗ đào của Hạ Tuy xuống, Hạ Tuy cơm nước xong, thu dọn túi vải, rồi mới cùng đội trưởng Dương và Hạ Đông vội vàng ra cửa.
Khi ở trên xe nhận được điện thoại bên phía Tiểu Lệ, nói là người bị hại cuối cùng đã tìm đươc, lần này là một người mẫu trẻ chuyên làm mẫu các sản phẩm dùng cho tay và chân, "Trên cổ cũng có, nhìn ảnh chụp, đúng là tay chân rất đẹp, cổ cũng có đường cong tuyệt đẹp."
Giọng nói của Tiểu Lệ có chút khàn khàn, do đã liên tục hai ngày không ngủ, tinh thần vô cùng mệt mỏi.
Hơn nữa lần này người bị hại chỉ là bởi vì trên thân thể có bộ phận nào đó đẹp mà bị người khác dòm ngó, loại sự việc này làm cho Tiểu Lệ thân là phái nữ lại càng căm giận hơn so với cánh đàn ông, cắn răng kiên trì ở tuyến đầu truy tìm manh mối, chính là hy vọng có thể mau chóng tìm được càng nhiều manh mối, giúp Hạ đại sư nhanh chóng bắt lấy hung thủ, để những người bị hại được khôi phục sức khỏe.
Đội trưởng Dương "Ừ" một tiếng, "Phiền cô nhanh chóng mang người bị hại đến văn phòng hỗ trợ xã hội, bây giờ chúng tôi liền đi bắt người, nếu thuận lợi, ngày mai là có thể giúp bọn họ khôi phục."
Bên đầu dây điện thoại Tiểu Lệ thở phào, nhanh chóng cúp điện thoại, không chậm trễ hành động bắt giữ của bên phía đội trưởng Dương.
Trong một biệt thự nơi ngoại ô hẻo lánh, Kim tiểu thư đang tiến hành bảo dưỡng da trước khi đi ngủ, cẩn thận thoa từng loại sản phẩm dưỡng da lên mặt, những ngón tay thon dài cân xứng nhẹ nhàng mát xa, nghiêm túc thực hiện từng bước theo hướng dẫn sử dụng của sản phẩm, trong lúc dưỡng da Kim tiểu thư cũng không quên ngắm nghía mỗi góc độ gương mặt xinh đẹp của mình.
Cửa phòng kẽo kẹt một tiếng bị đẩy ra, Kim tiểu thư khẽ dừng động tác, nụ cười trên mặt cũng nhợt nhạt đi, đáy mắt toát ra vẻ không kiên nhẫn.
Một bà lão lưng còng trên mặt đầy nếp nhăn như chó mặt xệ tay chống gậy tay bưng một chén thuốc xanh xanh tím tím, cộp cộp đi đến.
"Kim tiểu thư, tới giờ uống thuốc rồi."
Kim tiểu thư bĩu môi, phiền muộn đứng lên, "Bà có thể đừng nói chuyện không? Không biết giọng nói của bà khó nghe lắm sao? Mắt tôi lại không mù, đương nhiên biết nên uống thuốc!"
Loại thuốc đó thật sự rất ghê tởm, nhưng quay đầu nhìn toàn bộ thân thể của mình trong gương, Kim tiểu thư cắn răng vươn tay nhận chén thuốc, ngưỡng cổ uống ực một hơi.
Uống xong thuốc Kim tiểu thư phát hiện bà lão dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm mình, ánh mắt kia tựa như thần giữ của nhìn thấy vàng.
Nhưng Kim tiểu thư cũng không quá để ý, chỉ cho rằng đối phương đang bị bộ dạng xinh đẹp của mình làm kinh ngạc, giống như trước kia khi bà lão dụ dỗ cô ta đã nói, bà ta thích tự tay tạo ra những mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần.
Kim tiểu thư nghĩ hết hôm nay thì còn bốn ngày nữa là mình có thể ra ngoài, tâm trạng cũng tốt lên, cũng có tâm trạng tán gẫu vài câu với bà lão, "Nếu bà đã có khả năng này, vì sao lại không tạo ra cho mình một thân thể hoàn mỹ? Bà nhìn xem bộ dáng bây giờ của bà không khác gì con chó ghẻ."
Lời này tuy rằng cay nghiệt, nhưng cũng có vài phần đúng với sự thật.
Bà lão dáng người nhỏ thó, khô héo, làn da nhăn nhèo rúm ró, chỉ có mái tóc là mềm mại đen óng một cách quỷ dị, lúc xả ra tóc sẽ dài đến eo, nếu mà thân hình thon thả cao ráo chút nữa, nhìn từ phía sau lưng chẳng khác gì một bóng dáng thiếu nữ xinh đẹp.
Kim Tiểu Kim nghĩ đến đây, tâm trạng tốt phút chốc không còn, cầm tóc của mình nhìn nhìn, ánh mắt nhìn chằm chằm mái tóc của bà lão, "Đại sư, tôi phát hiện bây giờ tôi còn chưa đủ hoàn mỹ, tóc cũng có thể thay đổi, tôi thấy tóc của bà cũng không tệ."
Bà lão mỉm cười, một chút cũng không tức giận, ngược lại đôi mắt đục ngầu còn lóe lên, giọng nói quỷ dị, "Như cô mong muốn, Kim tiểu thư của tôi."
A, đúng vậy, Kim tiểu thư-của ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT