Đối với câu trả lời của Hạ Tuy, đội trưởng Dương từ chối cho ý kiến, giật giật khóe miệng, "Hạ nhị thiếu nói đùa, tôi đang rất ngạc nhiên, Hạ nhị thiếu đêm nay rốt cuộc vì sao lại cùng ông Lý trở lại bệnh viện."

     Hạ Tuy nhếch môi, vừa mới chuẩn bị khẳng định bản thân mình có lòng hiếu kì rất nặng, đúng lúc này chiếc cặp sách nhỏ vô cùng không phù hợp với hình thể của Hạ Tuy lại bất ngờ nhảy nhảy lên vài cái.

     Đội trưởng Dương lông mày nhảy dựng, tầm mắt dừng ở cặp sách của Hạ Tuy, Hạ Tuy vỗ vỗ vào cặp, vật kia tựa như cố ý đối đầu với hắn, lại vô cùng kiên cường nhảy thêm vài cái.

     Cái này cho dù nói là ảo giác cũng không có khả năng, đội trưởng Dương cười cười, "Hạ nhị thiếu còn mang theo thú cưng? Không ngại cứ mang ra cho nó hít thở không khí."

     Hạ Tuy che cặp sách lắc đầu, "Đây không phải là thú cưng, không thích hợp lấy ra, nếu đội trưởng Dương không còn vấn đề gì khác, tôi xin phép về trước, nếu sau này lại có chuyện gì, tôi và ông lão nhất định sẽ liên hệ với đội trưởng Dương đầu tiên."

     Đội trưởng Dương vói vào hộp thuốc lá, lấy ra hai điếu thuốc lá, một điếu đưa cho Hạ Tuy, Hạ Tuy nghĩ nghĩ, đưa tay nhận lấy, còn nói cảm ơn.

     Đội trưởng Dương ngược lại không nghĩ tới đường đường cậu hai nhà họ Hạ vậy mà lại lễ phép như vậy, có điều ngẫm lại ở nhà kẻ có tiền sẽ được giáo dục từ bé, duy trì mặt mũi cũng không có gì lạ.

     Đội trưởng Dương còn không biết Hạ nhị thiếu đã bị Hạ gia đuổi ra khỏi nhà, mấy ngày hôm trước là đọc được tin tức Hạ nhị thiếu dây dưa với một trong bốn tiểu hoa đán Liễu Y Y, lại vì hồng nhan mà ly hôn với bà xã của mình, thời điểm đó vô số bình luận của dân mạng mắng Hạ nhị thiếu là tra nam (tra là xấu xa bỉ ổi các kiểu, tra nam là người đàn ông xấu đùa cợt tình cảm của phụ nữ).

     Đội trưởng Dương nhìn bộ dáng Hạ Tuy tâm tình bình tĩnh thần sắc thản nhiên, khó tin vị Hạ nhị thiếu này còn biết kìm ném cảm xúc, một chút cũng không bị những thứ ngôn luận trên mạng làm ảnh hưởng.

     Đội trưởng Dương cúi đầu châm thuốc, đưa bật lửa về phía Hạ Tuy tỏ ý mời, Hạ Tuy xua tay tỏ vẻ không chuẩn bị châm thuốc, đội trưởng Dương thuận tay ném bật lửa lên bàn, hít sâu một hơi, chậm rãi phà khói ra, "Nói thật, vụ án lần này thật là bất bình thường."

     Đội trưởng Dương không có nói chuyện với Hạ Tuy, ngược lại giống như đang oán giận vụ án, một bên lại chuyển khóe mắt quan sát Hạ Tuy.

     Hạ Tuy làm sao biết nha dịch hiện giờ lại tinh vi như vậy, căn bản không đề phòng, vừa nghe đội trưởng Dương nói tới chuyện vụ án, nhất thời vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe.

     Đội trưởng Dương mặt không đổi sắc tiếp tục nói, "Sáng nay phát hiện thi thể của lão Lưu, rồi đêm nay phát hiện thi thể bác sĩ Lâm, ngoài việc thân phận của họ cùng là công nhân viên làm việc trong bệnh viện Phúc Khang, cũng không có mối liên hệ nào khác. Nhưng điều lạ là, thi thể hai người này không có dấu vết gì, vẻ mặt cũng vô cùng an tường..."

     "... Vết thương trí mạng đã kiểm tra kỹ từ trong ra ngoài rồi, căn bản không có, thật giống như tự bọn họ bò vào tủ đông nằm ngủ vậy."

     Kỳ thật có một số chi tiết nữa, có điều trước mắt đội trưởng Dương cũng không tính nói ra toàn bộ, chi tiết đó thật sự là kinh dị đến phát hoảng.

     Cục cảnh sát của bọn họ mặc dù trực thuộc chính phủ, nhưng vẫn có một vài truyền thuyết được lưu truyền ngầm với nhau, thi thể bác sĩ lâm đêm nay còn chưa kịp mang về để kiểm tra tỉ mỉ, nhưng thi thể buổi sáng đã kiểm tra gần như hoàn tất rồi.

     Tuy rằng báo cáo pháp y còn chưa đem tới đây, nhưng đội trưởng Dương đã tự mình ngồi ở đó nhìn ông bạn già kiểm tra thi thể, tình huống cụ thể thế nào cũng biết được bảy tám phần.

     Bị chết cóng cũng không phải, chính là giống như đột nhiên đang ngủ, sau đó sẽ chết đi, điều làm mọi người muốn chửi bậy nhất là bộ dáng thi thể của lão Lưu, hai tay đặt trên bụng, khuôn mặt an tường điềm tĩnh.

     Dùng cách nói của người bạn pháp y của đội trưởng Dương, chính là người chết trước khi chết giống như đã hoàn thành tâm nguyện của cuộc đời, từ trong ra ngoài giống như được giải thoát.

     Đương nhiên, đội trưởng Dương vẫn cảm thấy cách nói này là do ông bạn pháp y trong lúc làm việc quá nhàm chán nói đùa một chút thôi.

     Đội trưởng Dương nói xong, quan sát Hạ Tuy, xác định vị Hạ nhị thiếu này đối với vụ án quả thật có một sự chú ý không tầm thường, nhất thời âm thầm nhíu mi, vô số ý tưởng nháy mắt hiện lên trong đầu.

     Hạ Tuy không biết trí tưởng tượng của người ngồi đối diện mình đang vô cùng sinh động, ngẫm nghĩ, không hé răng, chuyện này quả thật không phải vụ án giết người bình thường, dù sao chỉ riêng những miêu tả của đội trưởng Dương đã bất thường lắm rồi.

     Nhưng tất cả vẫn không thể kết luận, Hạ Tuy cần phải trở về hóa giải bùa chú rồi thẩm vấn anh linh một phen, hy vọng có thể có được một ít manh mối.

     Mặt khác còn có vài tàn hồn, trong khoảnh khắc vừa siêu độ xong khôi phục thần trí có thể tranh thủ hỏi vài lời.

     Nghĩ đến anh linh, tay Hạ Tuy đè lên cặp lại nặng hơn vài phần.

     Tựa hồ là biết Hạ Tuy nghi ngờ vô căn cứ, anh linh mắt đen lại nhảy nhảy, vô cùng khó chịu muốn tự kêu oan cho mình, nó cũng không có làm chết những người đó, nó rõ ràng rất ngoan ngoãn thu nạp đàn em nghĩ muốn chiếm lĩnh bệnh viện mà thôi.

     Tầm mắt đội trưởng Dương nhịn không được dừng ở chiếc cặp sách lại nhảy nhảy lên của Hạ Tuy, đưa tay kẹp lấy điếu thuốc trên miệng, đội trưởng Dương cau mày, "Hạ nhị thiếu, không để ý tôi nhìn đồ vật trong túi chứ?"

     Đội trưởng Dương có một dự cảm kì lạ.

     Hạ Tuy hơi hơi híp mắt, cả người dừng một chút, không nói gì, bàn tay vói vào trong cặp nắm lấy viên bùa vàng thầm niệm chú, rồi sau đó thành thành thật thật gỡ cặp xuống, đặt lên bàn, kéo cặp ra cho đội trưởng Dương nhìn.

     Chiếc cặp sách là loại vô cùng đơn gian, cũng không có ngăn nhỏ, vừa mở ra là đã nhìn thấy rõ ràng bên trong có gì.

     Đội trưởng Dương nhìn nhìn, mày nhíu chặt, bên trong quả thật chính là vài lá bùa vàng, còn có một cành liễu rất tầm thường, bùa vàng có loại gấp hình bát quái có loại gấp hình tam giác, một thanh kiếm gỗ đào Hạ Tuy vẫn luôn nắm trên tay, đến ví tiền với di động cũng không có.

     Điều nên hỏi và không nên hỏi cũng đã hỏi xong rồi, đội trưởng Dương cũng không thể tiếp tục giữ người, nhìn xem sắc trời không còn sớm, đội trưởng Dương cho Hạ Tuy và già Lý đi về trước.

     Chờ sau khi Hạ Tuy và già Lý về rồi, đội trưởng Dương uống một cốc trà đắng cho tỉnh táo, chờ những người khám nghiệm hiện trường từ bệnh viện trở về, đội trưởng Dương vừa hút thuốc vừa lật xem báo cáo, đột nhiên ngây ngẩn cả người, xoạt xoạt lật lại bản báo cáo, lại bới tìm một đống ảnh chụp trên bàn, rốt cục tìm được vật muốn tìm.

     "... Trên vách tường xi măng ở hàng lang có hai mươi sáu dấu vết kì lạ..."

     Mà đối chiếu với ảnh chụp hiện trường, là góc tường đối diện với cửa sổ nhà xác, có hơn mười dấu cắt lạ, dấu cắt rõ ràng lưu loát, quanh mép không có chút tổn hại nào, cứ như vách tường là đậu hũ vậy.

     Nếu bình thường đơn độc nhìn những dấu vết này, đội trưởng Dương cũng sẽ không nghĩ nhiều, dù sao bệnh viện Phúc Khang cũng đã hơi lâu năm, những kiến trúc ở tầng hầm có chút hư hại cũng là chuyện bình thường.

     Nhưng có thể vì đội trưởng Dương vừa nhìn những đồ vật trong cặp của Hạ Tuy, lật lật những ảnh chụp, lại cảm thấy những vết cắt đó có liên quan đến những lá bùa hình tam giác và hình bát quái của Hạ Tuy.

     Cuối cùng đội trưởng Dương nhìn chăm chú một vết cắt rất lâu, đột nhiên vỗ bàn một cái, hắn giọng gọi cấp dưới, "Lập tức phục dựng công cụ gây nên những vết cắt này!"

     Có một vết cắt rất lớn, rất giống thanh kiếm gỗ đào của Hạ Tuy!

     Có lẽ vụ án này không liên quan đến Hạ Tuy, nhưng Hạ Tuy chắc chắn biết một ít chuyện bọn họ không biết!

     Hạ Tuy còn không biết mình đã bị người ta theo dõi, cùng già Lý ra khỏi cục cảnh sát, thời gian đã không còn sớm, xe buýt không còn, Hạ Tuy và già Lý thương lượng một chút, hiếm hoi xa xỉ một lần gọi xe taxi.

     Khoảng cách cũng không xa quá, tiền xe taxi cũng vừa vượt qua mức tiền lăn bánh một đồng tiền.

     Già Lý tuy rằng khỏe mạnh, nhưng đêm nay lại gặp những hình ảnh dọa người như vậy, nghỉ ngơi một chút trong cục cảnh sát cũng chưa hồi thần lại, lại đi đường hứng gió đêm, sợ là ngày mai liền không ngồi dậy nổi.

     Già Lý tuy rằng tiết kiệm, nhưng cũng biết mình không thể bị bệnh, nếu mà bị bệnh thì trong nhà thật sự không còn ai có thể kiếm tiền nuôi gia đình.

     Còn mấy vạn đồng Hạ Tuy gởi trong thẻ của ông, già Lý không hề nghĩ tới.

     Trong bệnh viện lại phát hiện người chết, viện trưởng đương nhiên được mời đến điều tra, viện trưởng sau khi nhận điện thoại không lập tức đi, lo lắng đi lòng vòng trong thư phòng, sau đó cắn răng một cái, cẩn thận bấm một số điện thoại.

     "Alo đại sư, tiểu Lâm có phải đã làm gì sai? Cậu ta trẻ tuổi không hiểu chuyện, ngài cũng không cần ra tay ác như vậy chứ..."

     Không biết bên kia nói gì đó, viện trưởng biến sắc, quai hàm run rẩy, giọng nói cũng yếu đi, "Không phải là ngài? Vậy, vậy chuyện tiểu Lâm là làm sao?"

     "Tiểu Lâm đêm nay chết rồi! Tối hôm qua chuyện lão Lưu cũng không phải do ngài ra tay?"

     Chờ nghe được câu trả lời bên kia, viện trưởng cũng trở nên luống cuống , "Tại sao có thể như vậy, chuyện đó rốt cuộc là ai ra tay?"

     Lúc trước biết lão Lưu chết, viện trưởng còn tưởng rằng là người của mình ra tay, kết quả đêm nay tiểu Lâm cũng chết, viện trưởng sợ đại sư muốn giết người diệt khẩu, lúc này mới nơm nớp lo sợ gọi điện thoại.

     Cũng không phải thật sự muốn xin tha cho tiểu Lâm, chỉ là giống như vô tình nhắc tới, lại không nghĩ rằng đại sư nói hai việc này đều không phải do ông ta làm.

     Bên kia đại sư giống như cũng đã nhận ra không ổn, cũng không nói chuyện với viện trưởng nữa, vội vàng cúp điện thoại, viện trưởng sợ tới mức hoang mang lo lắng, nắm di động đi tới đi lui trong thư phòng, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở một bức tranh trên tường.

     Phía sau đó là một két sắt, bên trong là tiền mấy năm nay kiếm được, nghĩ đến những thỏi vàng óng ánh bên trong, viện trưởng cắn răng một cái, quyết định tự cứu, vội vàng chạy tới cục cảnh sát, nghĩ muốn hỏi thăm một vài chuyện.

     Trên đường viện trưởng gọi điện thoại cho bà xã, bảo bà xã bí mật đặt vài vé máy bay, cả nhà ngày mai lập tức xuất ngoại.

     Mặc kệ là ai, cho dù là lệ quỷ cũng không có khả năng vượt biển đúng không?

     Chớ nói chi viện trưởng một chút cũng không tin những chuyện thần thần quỷ quỷ đó, dù là đại sư kia cũng chỉ là lấy chút đồ vật đi luyện đan gì đó lừa gạt đám trọc phú, cũng biết được viện trưởng không tin mấy chuyện này.

     Hạ Tuy và già Lý về nhà cũng mười giờ mấy mười một giờ, Tiểu Hải đã được Chu Khải cho đi ngủ, nghe thấy tiếng Hạ Tuy và già Lý mở cửa, Chu Khải ngủ say bất giác bay tới một góc trần nhà giật mình tỉnh lại, xoay người đụng phải tường, nửa cái bả vai đều đụng phải phòng khách của Từ gia bên kia.

     May là người của Từ gia không nhìn thấy hắn, bằng không còn không bị hù chết.

     Chu Khải từ bên trong phòng ngủ bay ra, mới vừa cười hì hì muốn đến cho lão đại một cái ôm nồng nhiệt, kết quả mới vừa tới gần một chút, cặp sách Hạ Tuy đang mang lại nhảy lên, Chu Khải cũng cảm nhận được hơi thở không tầm thường, có chút lúng túng dừng lại, bay xa vài bước trong không trung.

     Già Lý nhìn không thấy Chu Khải, nhưng cũng biết có một "Người" như vậy ở trong nhà mình, hôm nay có chút mệt mỏi, già Lý đi đun nước tắm, Hạ Tuy gỡ chiếc cặp sách trên người xuống, đồ vật trong cặp sách nhảy mạnh hơn, kéo theo cặp sách cùng nhảy.

     "Nếu ngươi làm cặp sách rơi xuống đất, ta sẽ dán thêm cho ngươi hai lớp bùa nữa."

     Giọng Hạ Tuy có chút trầm thấp, già Lý đi bên cạnh cũng cảm thấy mệt, ông đang bận rộn nấu nước, mệt tới mức ấn đường cũng cảm thấy đau, cảm giác lúc này cặp sách rớt xuống đất khom lưng xuống nhặt cũng mệt người.

     Đồ vật trong cặp nghe vậy, ra vẻ ngạo khí đặc biệt không chịu thua lại nhảy một chút, nhưng có lẽ rốt cục cũng sợ, cũng đã nhảy đến bên giường cũng không dám thật sự nhảy xuống đất.

     Tác giả có lời muốn nói:

     Đại sư: bọn tay sai đều là một đám ngu xuẩn, bảo bọn họ cung cấp thi du (dầu xác người), vậy mà còn trộn lẫn dầu xoa bóp Kim long, đậu xanh!

     Viện trưởng tay sai: đại sư kia thật ngu xuẩn, còn muốn dầu xác gì đó, ông ta cho rằng ông ta thật sự là thầy pháp Nam Dương*? (cái này thật sự mình không biết hiểu đúng ý tác giả không, đại ý là viện trưởng không tin đạo trưởng mà coi thường, nghĩ rằng đạo trưởng tự huyễn hoặc bản thân thành một thầy pháp Nam Dương, ở đây Nam Dương là Thái Lan, mấy thầy pháp hay luyện bùa ngải bằng xác người vân vân)

     # tiểu đồng bọn vỗ tay #

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play