Lúc con tiểu quỷ cuối cùng biến mất sau cánh cổng hoàng tuyền, hành lang sâu thẳm dài hun hút cũng khôi phục lại yên tĩnh như lúc đầu.
Vực cũng biến mất, ánh đèn lập lòe chớp tắt phát ra từng tiếng xoẹt xoẹt trong hành lang yên tĩnh, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt mỏng manh..
Già Lý nuốt nước miếng, dò hỏi Hạ Tuy đang ngồi xếp bằng dưới đất cũng như đang trấn an mình, "Đại sư, xong, xong rồi sao?"
Hạ Tuy không trả lời, mở mắt thả lỏng tinh thần, lúc này mới đứng lên, lắc đầu với già Lý, vỗ vỗ anh linh bị bọc trong những lá bùa vàng đang nhảy nhót lung tung trong cặp sách.
Anh linh kia Hạ Tuy vỗ một cái, tựa như cảm giác được uy hiếp không lời của Hạ Tuy, lúc này mới không cam tâm không nhúc nhích nữa.
"Đi thôi, chúng ta vào xem thi thể kia đã."
Già Lý vốn tưởng rằng Hạ Tuy đến đây là để điều tra vụ thi thể, nhưng bây giờ nhìn lại, giống như xem thi thể chỉ là nhân tiện thôi?
Đây cũng là già Lý đã hiểu lầm Hạ Tuy, Hạ Tuy lúc đến nơi này mới phát hiện có nhiều tiểu quỷ như vậy, vả lại còn xuất hiện một anh linh có đạo hạnh, cứ lăn lộn như vậy Hạ Tuy cũng cảm thấy thấm mệt.
Dù sao vừa rồi Hạ Tuy đã dùng tất cả khả năng mình có thể, máu tươi ở ấn đường dính hơi thở thần hồn cũng không thể tùy tiện lấy dùng như máu ở đầu ngón tay, cần phải tốn một thời gian bồi dưỡng mới hồi phục được.
Hiện giờ Hạ Tuy cũng chỉ có thể tạm thời nhìn xem thi thể đột nhiên xuất hiện kia là tình huống gì, nếu trong khả năng cho phép, chiêu hồn hỏi một câu, cũng dễ dàng biết sự việc từ đầu đến cuối.
Quả nhiên, lần này bước vào nhà xác, Hạ Tuy mở mắt âm dương,ít nhiều cũng có thể nhìn thấy vài tàn hồn không có thần trí đang lơ lững trong góc, mới đầu lúc Hạ Tuy tiến vào đã phát hiện không thích hợp, sạch sẽ đến mức một tàn hồn cũng không có, chỉ còn lại quỷ khí dày đặc.
Bởi vậy vừa rồi Hạ Tuy mới không nhìn thi thể mà lấy hạc giấy ra ngay, chỉ sợ động tác qua loa sẽ làm xuất hiện thêm biến cố.
Già Lý cũng nhìn ra được trận chiến vừa rồi làm Hạ Tuy tiêu hao rất nhiều thể lực, cau mày rối rắm một chút, "Đại sư, hay là ngày mai chúng ta lại đến?"
Hạ Tuy khoát tay, nghiêng người tỏ ý bảo già Lý mở ngăn lạnh. Ngăn lạnh ngoại trừ đèn chỉ thị còn có ổ khóa nữa, già Lý làm người trông coi, có một xâu chìa khóa .
Vốn dĩ già Lý lúc đầu thấy đèn chỉ thị trong ngăn lạnh biểu hiện đang có người sử dụng thì bị dọa sợ không nhẹ, nhưng nghĩ lại vừa rồi nhìn thấy nhiều tiểu quỷ như vậy, bây giờ lại nhìn xác chết, vậy mà cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều.
Tìm đúng chìa khóa mở ngăn lạnh, già Lý thuận tay lôi ngăn tủ ra, bên trong cũng có túi đựng thi thể giống như lão Lưu sáng nay, già Lý nghiêng người nhìn nhìn Hạ Tuy, Hạ Tuy kéo già Lý ra phía sau, chính mình cau mày tiến lên chậm chậm mở túi đựng thi thể ra.
Kỳ quái, thi thể này còn chưa hoàn toàn co cứng, thi ban* cũng chưa xuất hiện, có thể thấy thời gian tử vong chưa lâu. (*ở nước mình thi ban gọi là hoen tử thi, xuất hiện sau khi chết 2 giờ trở lên, đây là hiện tượng sau khi chết thì máu sẽ dồn về vùng thấp của cơ thể, nếu xác nằm thì máu dồn về phần lưng, mông, bắp chân, nếu đứng thì máu dồn xuống hai chân. Sự co cứng xác cũng sẽ xuất hiện sau khi chết 2 giờ, nếu trước đó có vận động mạnh thì xác mau cứng lại hơn, các bạn có đọc Conan thì chắc sẽ thấy ngta cố tình thay đổi thời gian co cứng của xác để tạo chứng cớ ngoại phạm he)
Theo lý thuyết những tình huống như vầy, người chết hẳn là sẽ còn tàn hồn lưu lại trong thân thể, người trước mặt này cũng rất sạch sẽ, không có chút quỷ khí nào.
Hạ Tuy tránh ra một bước, già Lý không cần Hạ Tuy nói đã duỗi cổ nhìn qua, nhất thời cả kinh, "Đây không phải là bác sĩ Lâm sao?"
Bác sĩ Lâm ở bệnh viện của bọn họ cũng không tính là có danh tiếng lắm, nhưng bác sĩ Lâm có quan hệ rất tốt với viện trưởng, làm người cũng chính trực, rõ ràng có quan hệ tốt với viện trưởng như vậy, nhưng mà mấy chuyện đi cửa sau cạnh tranh chức quyền gì cũng không có làm, người hơn ba mươi tuổi, thành thật kiên định khám chữa cho người bệnh, lúc kê đơn thuốc cũng không có đòi "Phong bì" các kiểu, tóm lại thanh danh trong bệnh viện và đối xử với bệnh nhân đều không tệ.
Hạ Tuy quay đầu nhìn những tàn hồn đang bay gần đó, vươn tay lấy ra một lá bùa vàng, đưa tay trên không trung làm tư thế bắt lấy, môi lẩm bẩm niệm chú, rồi sau đó đem "Không khí" nắm trong tay ấn vào bùa vàng.
Già Lý đứng bên cạnh Hạ Tuy, chỉ cảm thấy trên người Hạ Tuy càng mát mẻ hơn, loại mát mẻ này làm già Lý nhớ tới "Điều hòa màu xanh" Chu Khải, yên lặng dịch nửa bước sang bên cạnh.
"Trước hết cứ gọi cảnh sát đã."
Hai người bọn họ lại đây, phát hiện thi thể, còn mở ra nhìn, tất nhiên là phải chủ động báo cảnh sát, bằng không nếu để thi thể bị phát hiện sau đó, Hạ Tuy và già Lý phát hiện đầu tiên lại không báo, tuyệt đối sẽ bị đồng chí cảnh sát xem là đối tượng tình nghi đầu tiên.
Hạ Tuy rất tôn trọng người trong nha môn, có thể phối hợp tuyệt đối sẽ không tránh né.
Đương nhiên, về vấn đề "Phong kiến mê tín" này, Hạ Tuy vẫn là bảo trì thái độ im miệng không nói.
Già Lý sửng sốt một chút, sau đó cũng suy nghĩ cẩn thận, dù sao ông cùng Hạ Tuy lại đây, từ cửa lớn nhà xác, dọc theo đường đi có không ít camera theo dõi, không tránh được.
Già Lý thở dài, cầm chiếc điện thoại cũ nát của mình gọi cho chú cảnh sát ban sáng, sau đó dựa theo yêu cầu của đối phương vừa gọi báo cho lãnh đạo bệnh viện vừa ngoan ngoãn ngồi chờ bên ngoài nhà xác.
Đồng chí cảnh sát mười mấy phút đồng hồ sau liền hoả tốc chạy tới hiện trường, có thể nhìn ra có hai người vẫn là tức thời chạy tới, bởi vì trên người mặc thường phục, Hạ Tuy ngửi được trên người của họ có mùi lẩu.
Phụ trách chuyện này chính là đội trưởng Dương người hơn ba mươi tuổi dáng vẻ có hơi nhếch nhác, Hạ Tuy và già Lý là người phát hiện xác chết đầu tiên, tất nhiên sẽ bị mời về cục cho lời khai.
Trước khi cảnh sát tới Hạ Tuy và già Lý đã khớp lời khai, già Lý quên đồ trong phòng thay đồ, một mình không dám đến lấy, vì thế nhờ Hạ Tuy đi cùng.
Thân phận Hạ Tuy trước mắt là một thầy xem tướng, không quan tâm là lừa gạt hay là tới chơi, dù sao thân phận này đã thúc đẩy lòng hiếu kì của Hạ Tuy nên mới đi theo đến đây, mà còn muốn đi xem tình huống bên trong nhà xác.
Vì thế hai người đã trùng hợp phát hiện xác của bác sĩ Lâm.
Hạ Tuy và già Lý cùng đến cục cảnh sát, đội trưởng Dương bận khám xét hiện trường, gọi điện thoại mượn dùng nhân viên kỹ thuật ở các nơi, bảo đảm có thể trong thời gian ngắn kiểm tra đo đạc hiện trường, hy vọng có thể càng nhanh chóng tìm được càng nhiều manh mối.
Lúc Hạ Tuy và già Lý đến bệnh viện đã hơn tám giờ, lúc báo cảnh sát cũng gần mười giờ.
Sau khi cho lời khai, Hạ Tuy đã lộ ra vẻ mệt mỏi, nhưng bởi vì hắn là người có yêu cầu nghiêm khắc với bản thân, ở bên ngoài dù có mệt mỏi thì cũng sẽ không ngủ gà ngủ gật nghiêng trái nghiêng phải, vẫn ngồi thẳng lưng như cũ, hai tay còn đặt lên hai đầu gối.
Hơn nữa lúc này trên người Hạ Tuy còn xách theo một chiếc cặp sách màu xám trắng, nếu không phải vì hình thể rất khổng lồ, nhìn đúng là có vài phần giống học sinh tiểu học ngoan ngoãn.
Đội trưởng Dương sau khi trở về liền đọc ghi chép của cấp dưới trình.
Đọc bản ghi chép đội trưởng Dương cũng không chú ý lắm, nhưng lúc nhìn thấy già Lý và Hạ Tuy đứng dậy chuẩn bị về thì liền nhíu mày, cắn điếu thuốc trầm tư một chút, đưa tay ngăn cản Hạ Tuy, "Hạ tiên sinh, xin hỏi có thể chậm trễ thời gian của anh thêm một chút không?"
Lời nói rất khách sáo, nhưng cho dù là ánh mắt hay động tác tay chân, rõ ràng chính là không cho phép từ chối.
Hạ Tuy cũng không cảm thấy bị mạo phạm, nha dịch càng nghiêm túc, Hạ Tuy ngược lại càng tôn trọng đối phương.
Hạ Tuy tốt tính gật gật đầu, quay đầu bảo già Lý cứ đến ghế dài bên cạnh nghỉ ngơi một lát.
"Đội trưởng Dương, xin hỏi thời gian có lâu hay không?"
Đột nhiên nhớ tới cái gì, Hạ Tuy quay đầu hỏi đội trưởng Dương.
Đội trưởng Dương im lặng một chút, nếp nhăn trên trán càng dày hơn, nhìn hai mắt Hạ Tuy xác định Hạ Tuy đang hỏi nghiêm túc, đội trưởng Dương đưa tay lau mặt, thở dài, "Thời gian thì thật không xác định, Tiểu Tô, chuẩn bị chút đồ ăn cho ông Lý, làm phiền ông chờ một lát.”
Già Lý cười cười xua tay, có điều vẫn lo lắng nhìn Hạ Tuy mấy lần, chỉ sợ đội trưởng Dương là bởi vì Hạ Tuy "Lòng hiếu kỳ tràn ra" cùng với "Tuyên truyền phong kiến mê tín" muốn hỏi tội.
Trên thực tế đội trưởng Dương không có thời gian nhàn rỗi đâu.
Hải thành là một đô thị lớn, phía sau vẻ phồn hoa là rất nhiều vấn đề an ninh này nọ. Đội trưởng Dương là đội trưởng đội hình sự số ba, trong tay bận không ít việc.
Đội trưởng Dương giữ Hạ Tuy lại, là bởi vì cảm thấy "Hạ Tuy" trong bản ghi chép và Hạ Tuy bên ngoài rất không giống nhau.
Cái gọi là "Lòng hiếu kỳ" trong bản ghi chép, nếu trong hoàn cảnh một người hai mươi mấy tuổi hành nghề mê tín dị đoan thì không nói làm gì, nhưng Hạ Tuy này nhìn rõ ràng là một người nghiêm túc ổn trọng, nhìn thế nào cũng thấy không phù hợp.
Đây là điểm bất thường mà Hạ Tuy không lường trước lúc khớp lời khai với già Lý, tuy rằng Hạ Tuy vẫn có kí ức của kiếp này, nhưng dù sao Hạ Tuy của thế giới kia đã chiếm lĩnh thần hồn, nhất thời không nghĩ tới vấn đề “cá tính” này.
Còn già Lý, là một ông lão già cả quê mùa, cá tính là đồ vật gì cũng không biết.
Cho nên hai người có thể nói là đã tạo ra một lời nói dối không hoàn mỹ, còn trùng hợp bị đội trưởng Dương nắm thóp.
Hạ Tuy thấy già Lý được đồng chí cảnh sát trong cục cảnh sát an bày thỏa đáng, càng cảm thấy người trong nha môn thời hiện đại tố chất tốt, ngoan ngoãn đi theo đội trưởng Dương đến phòng thẩm vấn riêng.
Tuy rằng đội trưởng Dương cảm thấy Hạ Tuy không thích hợp, nhưng trong lòng hoài nghi, ngoài mặt cũng không lộ vẻ gì, xem Hạ Tuy như một người bình thường, hai người mặt đối mặt ngồi bên một chiếc bàn nhỏ, đội trưởng Dương cúi đầu bấm điện thoại, lại cầm bản ghi chép nhìn vài lần, cười đặt hồ sơ lên bàn, mười ngón tay đan nhau đặt lên hồ sơ trước mặt, hai mắt nhìn thẳng vào mắt Hạ Tuy, "Hạ tiên sinh, anh là Hạ gia nhị thiếu sao? Làm sao nhiều ngày không thấy, bắt đầu cảm thấy hứng thú với phong thủy?"
Thân phận của Hạ Tuy chỉ cần là người có trí nhớ tốt một chút, lại vừa mới xem qua tin tức vừa rồi, hẳn là đều có thể nhận ra, chỉ là tính tình Hạ Tuy thay đổi quá lớn, những đồng chí cảnh sát khác đều bận đến đầu choáng mắt hoa, toàn bộ tâm tư đều tập trung vào vụ án, nào có thời gian chú ý đến thân phận của Hạ Tuy.
Tuy rằng dùng giấy căn cước của Hạ Tuy tra trong cơ sở dữ liệu nội bộ, mọi người cũng có thể biết được thân phận của Hạ Tuy, nhưng đó cũng là chuyện sau.
Đội trưởng Dương vừa bước vào đã nhìn thấy quen mặt, lại cầm di động lên mạng tra tra, so hai khuôn mặt, xác định thân phận của Hạ Tuy.
Hạ Tuy trầm mặc một chút, trung thực đáp lời, "Vì kiếm cơm thôi."
Tác giả có lời muốn nói:
Đội trưởng Dương: Hạ nhị thiếu còn muốn kiếm cơm? Cha chả, đùa vui lắm sao?
Đạo trưởng: ...
# nói thật không ai tin #
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT