Đông đến, lạnh tái tê, lạnh đến nỗi mọi người không muốn ra khỏi phòng, lạnh đến nỗi người ta trân quý cái ấm áp của mùa xuân, nhớ nhung cái nóng nực của mùa hạ, khiến người ta nô nức đợi xuân về.
Thế nhưng hiện tại trong Phượng Nghi
cung, có một người không cảm thấy lạnh, trái lại còn đổ mồ hôi đầy
người. Thân thể nhỏ bé xiêu vẹo đang cố gắng ghim trung bình tấn, khuôn
mặt xinh xắn đỏ bừng.
Vâng, người đang được nhắc đến chính là
Tĩnh Dương công chúa Bách Lý Vân. Chả là nàng gần như ngày nào cũng quấn quýt Ngọc Băng, Ngọc Băng nhận ra tiểu muội muội này thông minh nhanh
nhẹn, muốn dạy cho nàng chút thuật phòng thân. Nàng vừa mở miệng, Bách
Lý Tịnh đã giơ hai tay ủng hộ, Bách Lý Vân càng khỏi nói, cao hứng cực
kỳ, nàng từ nhỏ vẫn ngưỡng mộ hoàng huynh và các thị vệ luyện quyền
cước, chỉ là thái hậu vẫn phản đối nữ nhi cầm đao thương nên mới chần
chừ mãi. Cục diện hiện tại đang yên ắng đến đáng sợ, là sự yên tĩnh
thường thấy trước khi gió bão đổ về. Lư Ngạc đã từng lộ ra ý định muốn
động tâm tư với Bách Lý Vân, cộng thêm việc Lư Tiểu Uyển giấu giếm công
phu của bản thân, cả Ngọc Băng và Bách Lý Tịnh đều nhận thấy, Vân nhi
tốt nhất cũng nên có chút khả năng tự lo cho mình. Mà người đảm nhiệm
vai trò này không ai tốt hơn Ngọc Băng.
Nhưng mà, cả hai huynh muội đều không ngờ tới, Ngọc Băng trong mọi việc đều ôn hòa, từ tốn, nhưng khi làm chuyện
nghiêm túc thì lại cực kỳ khắt khe. Bình thường nàng cực kỳ chiều chuộng Vân nhi, muốn nháo muốn làm nũng thế nào cũng được, nhưng một khi đã
bắt tay vào luyện võ thì miễn nhõng nhẽo, không luyện xong là khỏi ăn
cơm, dụng tâm không chuyên lập tức sẽ bị phạt, khi thì chạy vài vòng
sân, khi thì hít đất vài mươi cái.
Có điều, Ngọc Băng cổ quái theo cách của
nàng, và cũng thu được kết quả theo cách của nàng, Bách Lý Vân chưa
luyện xong, thì nàng cũng ôm bụng đói đứng đợi, bất kể là tiểu muội muội chạy quanh sân hay hít đất thì nàng cũng luôn đồng hành bên cạnh, có
khác chỉ là dáng vẻ của hai người khác nhau mà thôi, một bên thì ung
dung nhàn nhã, một bên thì thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa. Nhưng chính vì
vậy lại kích thích tính hiếu chiến của Bách Lý Vân, nàng dĩ nhiên không
cam tâm thua tẩu tẩu xa lắc như vậy, vô luận bị phạt thế nào cũng không
hé răng phàn nàn nửa tiếng. Vô hình chung, sức chịu đựng và khí lực theo thời gian gia tăng rất nhanh.
Ngọc Băng thân mang long cốt, là kỳ tài
luyện võ, lại thông minh tột đỉnh, tinh thông y thuật, một mặt thúc ép
muội muội luyện công, một mặt bổ sung những đan dược phù hợp, cho nên,
nội lực hiện tại của Bách Lý Vân sau gần ba tháng muốn đối phó với những tên cướp vặt trên giang hồ, hay đám thị vệ canh gác trong cung đã không thành vấn đề, Lư Tiểu Uyển lại càng không đáng để mắt tới.
Chỉ là, cả hai huynh muội Bách Lý Tịnh
đều không nhận ra điều đó, bởi lẽ, Ngọc Băng thủy chung chưa từng dạy
Bách Lý Vân một chiêu nửa thức nào. Hàng này nếu không đứng tấn, thì
cũng là hít thở thổ nạp, và một vài ‘trò kỳ quái’ như: Ngọc Băng vung
chưởng đánh vào thân cây, yêu cầu Bách Lý Vân phải chụp được hết những
chiếc lá đang rơi xuống. Bắt một chiếc lá thì ai làm cũng được, nhưng mà hàng trăm hàng ngàn cái thì không phải chuyện đơn giản. Thế mà sau một
thời gian, từ năm bảy cái ban đầu, Bách Lý Vân tay không đã có thể tóm
được trên 1000 chiếc lá rơi lả tả xung quanh cây. Hoặc là, Ngọc Băng tùy tiện tung một trái táo lên không trung, bắt Bách Lý Vân phải cầm kiếm
đâm xuyên nó theo chiều từ cuống lá hoặc cắt nó ra làm đôi. Theo thời
gian Bách Lý Vân cũng đã hoàn thành tốt yêu cầu, và những trái táo đó
đều đi vào bụng hai nàng, hủy thi diệt tích.
Lẽ dĩ nhiên, toàn bộ quá trình dạy và học này được giấu kín đối với người ngoài. Cung nữ thái giám của Phượng
Nghi cung thì đã quá quen với tính cách tĩnh lặng của Ngọc Băng, nếu
không phải việc thật sự cần thiết sẽ không lảng vảng ở cạnh nàng, cộng
với Ngọc Băng tu vi cực cao, thính giác linh mẫn, trong vòng hai dặm
động tĩnh đều không giấu được nàng. Chính vì vậy, mọi người chỉ nghĩ
hoàng hậu và công chúa chỉ là đang tán gẫu hay đọc sách gì đó, không ai
để ý đến các nàng.
“Được rồi, Vân nhi, hôm nay luyện đến đây thôi.” Sau hai canh giờ, rốt cuộc Bách Lý Vân cũng nhận được lệnh ‘đại xá’.
“Tẩu tẩu, mệt chết Vân nhi.” Bách Lý Vân dẩu môi, làm nũng.
“Ta đã nói ngay từ đầu, một là không học, hai là học cho đàng hoàng. Muội tưởng võ công ngày một ngày hai là
luyện thành sao? Nếu vậy thì võ lâm cao thủ đã đi đầy ngoài đường rồi.”
“Muội biết, tẩu tẩu cũng là muốn tốt cho
muội. Nhưng đến lúc nào muội mới được học chiêu thức vậy? Không lẽ lâm
trận ứng chiến thì đứng tấn cho người ta sợ?”
“Không cần phải gấp, ta đảm bảo đến khi muội cần, sẽ có đủ chiêu thức để dùng.”
“Lại nữa. Lần nào, tẩu tẩu cũng nói như vậy.”
“Thôi, hôm nay muội hồi cung trước đi. Nhớ đừng để ai biết chuyện của chúng ta.” Ngọc Băng xoa đầu tiểu muội muội.
“Vậy Vân nhi cáo lui trước.”
Bách Lý Vân đi rồi, Ngọc Băng trở vào tẩm cung. Nàng thân thể vốn vẫn không tốt lắm, mấy hôm nay khí trời càng
lúc càng lạnh, nếu không phải nhờ vào một thân nội công thì e nàng đã
sớm nằm bẹp trên giường rồi. Nàng từ nhỏ trải mà khổ cực mà trưởng
thành, vào tuổi ăn ngủ thì nàng phải cùng cha bươn chải nuôi lớn một đám tiểu muội, thế nên kháng thể của nàng cực kỳ kém. Dạo gần đây, mùa đông miền Bắc khá khắc nghiệt cộng thêm nàng đang đến kỳ, nên cảm thấy có
chút không khỏe. Nàng lục lọi hòm thuốc của mình, nuốt xuống một viên
‘hoạt huyết đan’. Sau khi đóng nắp hòm thuốc lại đổi ý, ăn thêm một viên ‘thất hoa tứ thảo hoàn’. Cuối cùng, nửa nằm nửa ngồi trên giường, nhắm
mắt dưỡng thần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT