“A! Tẩu tẩu, tẩu tẩu, cho Vân nhi tham gia với nha! Đi mà! Tẩu tẩu! Vân nhi cũng cảm thấy trong người bức bối a.” Bách Lý Vân nghe hoàng tẩu mà nàng ngưỡng mộ nhất ‘hẹn hò’ với mẫu hậu mà nàng yêu thương nhất, dĩ nhiên không cam tâm đứng ngoài rồi a.

“Được rồi, được rồi. Ta mà không đáp ứng thì muội cũng đến thôi, đúng không?”

“Đúng a. Mà không đúng, muội vốn tính toán sẽ cùng tẩu tẩu hồi Phượng Nghi cung, ở lỳ tới tối. Tẩu tẩu cũng không thể đuổi muội về a.” Bách Lý Vân làm mặt xấu, lè lưỡi.

“Vân nhi!” Thái hậu lên tiếng trách yêu. “Ngươi đó, càng ngày càng không có quy củ. Sao hoàng tẩu lại gọi thành tẩu tẩu suồng sã như vậy chứ?”

“Mẫu hậu!” Bách Lý Vân làm nũng. “Chúng ta là người một nhà mà phải không? Hoàng huynh nói chỉ cần Vân nhi không vô lễ ngỗ nghịch, còn lại chỉ cần tẩu tẩu không thấy phiền là được mà. Vân nhi thích tẩu tẩu lắm a. Tẩu tẩu cũng thương Vân nhi nữa.” Nàng lại gần cọ cọ đầu vào người Ngọc Băng.

“Được rồi, muội dù sao cũng là công chúa một nước, trước mặt mọi người ngôn hành cử chỉ cũng nên thu liễm một chút.” Ngọc Băng ôn nhu xoa đầu Bách Lý Vân, đoạn, nàng quay sang thái hậu: “Mẫu hậu, không có việc gì nữa, nhi thần cáo lui trước.”

“Ừ, hồi cung đi. Tối nay ta sẽ đến.” Thái hậu phất phất tay.

————————————————————————————————

Vừa bước ra khỏi tầm mắt thái hậu, Bách Lý Vân đã nắm chặt tay Ngọc Băng, nhẹ giọng nói: “Cám ơn tẩu tẩu.”

“Đừng nhắc chuyện đó nữa Vân nhi, muội đã gọi ta là tẩu tẩu, lại tín nhiệm ta như vậy, ta tuyệt đối sẽ không để muội bị người khác hà hiếp. Tin ta, hoàng thượng và mẫu hậu cũng đều muốn tốt cho muội. Có trách chỉ trách những kẻ tâm địa không đơn thuần kia thôi. Có điều, muội không cần lo lắng những chuyện thế này, ta và hoàng huynh của muội sẽ cố gắng hết sức che chắn cho muội.”

“Dạ.” Bách Lý Vân trút được nỗi lo trong lòng, trở lại thành con chim non hồn nhiên trước đây. “Tẩu tẩu. Lúc nãy tẩu tẩu nói ‘trước mặt mọi người ngôn hành cử chỉ cũng nên thu liễm một chút’ vậy nghĩa là khi không có ai, muội có thể tùy tiện đúng không?” Bách Lý Vân nhõng nhẽo.

“Tiểu nha đầu ngươi a. Còn dám tìm cách lách luật, có giỏi sao lúc nãy không hỏi mẫu hậu ấy?” Ngọc Băng nhìn nhìn tiểu muội muội.

“Mẫu hậu sẽ lại mắng muội cho coi. Lúc nào mẫu hậu cũng bắt muội phải từ tốn, đoan trang, nhưng mà muội không thích như vậy, nói không được nói nhanh, nói nhiều, nói lớn tiếng, đi không được đi vội, không được sải bước, không được chạy nhảy, cười không được cười lớn. Như vậy thật là khó chịu.” Bách Lý Vân chun mũi.

“Công chúa vốn là phải như vậy, đó đã là quy định từ xưa của cung đình. Nhất cử nhất động của hoàng thất đều là tấm gương, là đích ngắm của toàn thiên hạ, do đó, người của hoàng thất luôn phải chịu áp lực nhất định. Nhưng mà trong phạm vi Phượng Nghi cung của ta, ta cho phép muội dỡ bỏ cái lốt Tĩnh Dương công chúa, làm một tiểu Vân nhi vui vẻ, miễn là trong chừng mực chấp nhận được.” Ngọc Băng trong lòng thầm cảm thấy mình may mắn, may là từ nhỏ cha nàng coi nàng là tiểu yêu nữ Ngọc Băng, nữ nhi của Nam tà chứ không phải là Văn Thành công chúa của Định Đông vương phủ.

“Hay quá a! Tẩu tẩu tốt nhất!” Bách Lý Vân nhảy nhót vui vẻ. “Tẩu tẩu, tối nay tẩu tẩu định làm gì? Có cần Vân nhi giúp không a?”

“Ta muốn chuẩn bị một vài món ăn nhẹ cho mẫu hậu.”

“Nga? Tẩu tẩu biết làm cơm?”

“Ừ,…”

Bách Lý Vân làm cái đuôi của Ngọc Băng, bám theo nàng vào trù phòng, hỏi cái này, thắc mắc cái kia. Cũng phải thôi, đường đường là công chúa của Uyển Nguyệt hoàng triều, mấy khi bước chân tới những nơi như trù phòng chứ, làm sao biết được thế nào là nước sôi hay trong ngọn rau phần nào ăn được,…

Thuật nấu nướng ngoại trừ khác biệt lúc chọn lựa và sơ chế nguyên liệu thì thành bại là ở cách khống chế độ lửa và nêm nếm gia vị. Ngọc Băng từ nhỏ có hơn hai trăm tiểu muội muội và một vị phụ thân cầu toàn đến cực hạn, trù nghệ của nàng sớm đã luyện đến cảnh giới cao nhất. Nàng biết thái hậu là do ăn quá nhiều đồ bổ dưỡng cao cấp chốn cung đình, năng lượng nạp quá thừa, lại không có hoạt động tiêu hao nên mới sinh nhiệt trong người, làm cơ thể luôn bứt rứt khó chịu. Thế nên, nàng mới tìm những vị thuốc mát, mùi vị dễ chịu, đun nhỏ lửa cho chất thuốc ra hết, sau đó dùng nước thuốc đó cùng với rau củ làm thành món ăn. Một bàn tám món: luộc, chiên, xào, hấp, nướng, chưng, kho với một bát canh, nguyên liệu toàn bằng thảo mộc. Có điều từ trước đến nay chưa ai hòa thuốc vào thức ăn thế này, rau không mang mùi vị nguyên thủy của rau, thuốc lại không giữ được mùi vị của thuốc, tám vị thuốc dùng làm tám món ăn này đừng nói là Bách Lý Vân, ngay cả thái hậu và hoàng đế hưởng hết mỹ vị trong thiên hạ cũng chưa từng nghe nói tới.

“Tẩu tẩu, sao thuốc lại không đắng mà thơm tới như vậy?” Bách Lý Vân liên tục đặt câu hỏi.

“Vạn vật trên đời vốn tương sinh tương khắc mà. Mỗi loại thuốc sẽ phù hợp ít nhất một loại rau củ khác nhau. Từ trước đến nay, người ta sắc thuốc để uống là sắc chung các vị với nhau, với một thang thuốc chỉ sắc ra một bát nước, không đắng mới là lạ. Còn chúng ta, mỗi vị thuốc là dùng làm thành các món ăn riêng lẻ, nồng độ loãng hơn nhiều, và vị đắng hay khó chịu của nó cũng bị ta dùng gia vị triệt tiêu. Thế nên không những hơn hẳn về công dụng mà còn vượt trội về thẩm mỹ.” Ngọc Băng làm xong các món ăn, trở vào tẩm cung thay y phục.



“Woa. Thật thần kỳ quá a!” Bách Lý Vân hít hít. “Ở đây vẫn ngửi thấy mùi thơm! Nhưng mà mấy món này sẽ có ích với mẫu hậu sao?” Tiểu công chúa vẫn lẽo đẽo theo sát Ngọc Băng.

“Chắc chắn có, dược tính cộng thêm công dụng của mớ rau củ này, đảm bảo có thể giúp con người thần thanh khí sảng, giải tỏa nhiệt lượng dư thừa trong cơ thể. Mẫu hậu ăn xong, ngủ thêm một giấc, sáng mai chắc chắn thoải mái hơn nhiều.”

“Đa tạ muội vì mẫu hậu lao tâm như vậy.” Bách Lý Tịnh từ ngoài bước vào.

“Hoàng huynh?” Bách Lý Vân bị tiếng nói vang lên bất thình lình làm giật mình. “Sao huynh vào mà muội không nghe thái giám thông báo gì cả?”

“Tại bọn chúng bị mùi thức ăn ở đây hấp dẫn đến ngây ngốc.” Bách Lý Tịnh cười cười. Kỳ thật hắn nghe nói Ngọc Băng xuống bếp nên mới mò đến xem thử, có thể thì thuận miệng ăn thử nên mới lẳng lặng chuồn vào. “Các muội đã làm xong rồi à? Ta muốn đi xem.”

“Huynh xem cái gì? Lát nữa thể nào cũng thấy thôi.” Ngọc Băng vẫn đạm bạc như trước giờ.

“Nói thật, ta tự phụ hưởng thụ mọi mỹ vị trong thiên hạ, nhưng chưa từng ngửi thấy mùi thơm lạ như vậy, nhẹ nhàng quyến rũ, nhưng lại lan tỏa rất xa. Nếu không phải là muội mời mẫu hậu, ta thật sự muốn nếm thử ngay bây giờ.”

“Đừng nói hoàng huynh chưa từng nếm thử, muội dám đảm bảo huynh thậm chí nghe cũng chưa từng nghe nói tới.” Bách Lý Vân nãy giờ đã tốn không ít nước bọt đặt câu hỏi, bây giờ dĩ nhiên phải mang ra lòe vị hoàng đế ca ca này rồi a.

“Thần kỳ vậy sao? Có món ăn hoàng đế chưa từng nghe nói tới?” Bách Lý Tịnh cười cười, có vẻ không tin tưởng. “Vậy Vân nhi nói cho ta nghe đi.”

“Không nói.” Bách Lý Vân dẫu môi, làm cao.

“Thái hậu giá lâm!” Người bên trong còn đang đùa giỡn thì bên ngoài thái hậu đã vào tới cửa.

Chào hỏi xong xuôi, thái hậu nhìn Bách Lý Tịnh, thanh âm có chút ngạc nhiên: “Hoàng thượng cũng ở đây à?”

“Mẫu hậu, hoàng hậu và thái hậu cùng nhau dùng bữa tối, sao có thể cho nhi thần đứng ngoài được chứ? Huống hồ, nhi thần cũng thật sự muốn xem món ăn mà hoàng hậu làm ra rốt cuộc trông như thế nào?”

“Hứ! Hoàng huynh chỉ giỏi ngụy biện. Hoàng huynh tối nào chẳng tới Phượng Nghi cung chứ?” Bách Lý Vân ở bên cạnh tranh thủ trêu chọc vị hoàng huynh của mình.

“Tiểu nha đầu ngươi còn nhiều lời, có tin trẫm đuổi ngươi về Vân Lạc cung không?” Vân Lạc cung là cung điện của Bách Lý Vân.

“Phượng Nghi cung là của tẩu tẩu a. Tẩu tẩu không lên tiếng ai cũng không có quyền đuổi muội.” Bách Lý Vân mang Ngọc Băng ra làm bình phong.

Lúc này Cẩm Tú đi vào: “Nương nương, bàn ghế đã dọn xong.”

“Được rồi, mẫu hậu, hoàng thượng, Vân nhi, chúng ta ra ngoài hậu hoa viên dùng bữa đi.” Ngọc Băng dẫn mọi người ra khỏi phòng.

Bữa tối này có lẽ sẽ là bữa ăn đáng nhớ nhất đời thái hậu và huynh muội Bách Lý Tịnh. Nhìn đi nhìn lại trên bàn không có một miếng thịt, một con cá nào, hương thơm không nồng nàn gay gắt, nhưng cứ vẩn vương khắp không gian. Tám món ăn, mỗi món mang theo một nét gì đó rất riêng của đầu bếp, nói thuốc không phải thuốc, nhưng so với thuốc lại thần kỳ hơn. Nếu không trực tiếp nhìn nàng làm bếp, tuyệt đối không thể nhìn ra một bàn món ăn trước mặt đều là từ thuốc mà thành. Một miếng gắp lên khiến người ta không thể dừng đũa. Chỉ là rau củ đạm bạc nhưng giá trị lại vượt lên trên toàn bộ mỹ vị cung đình mà trước nay họ đã từng thưởng thức. Gió mát trăng thanh, món ngon đầy bàn, một nhà sum họp, thử hỏi thế gian còn lạc thú nào vui vẻ hơn. Thái hậu vốn chỉ định đến xem một chút Ngọc Băng định bày ra những món gì, không ngờ, một lần ‘di giá’ này đã để lại cho bà một cảm giác thật sự khó tả.

“Hoàng hậu, tất cả những món này đều là con làm?” Thái hậu không biết đã hỏi câu này bao nhiêu lần.

“Mẫu hậu, đúng là tẩu tẩu làm mà. Vân nhi có thể làm chứng.” Bách Lý Vân cũng trả lời thay Ngọc Băng không biết bao nhiêu lần.



“Tại sao không có chút thịt cá nào vậy?” Bách Lý Tịnh vừa ngồi vào bàn đã ra sức ngốn, đến khi bụng không còn chỗ chứa nữa mới lên tiếng hỏi.

“Thịt cá tuy bổ dưỡng nhưng chúng cũng là con dao hai lưỡi, bổ quá sẽ sinh nhiệt, khiến cơ thể không thoải mái. Hơn nữa, nếu có thể thì ít sát sinh một chút vẫn tốt hơn.” Ngọc Băng nhẹ nhàng buông một câu.

“Ta thật không thể tưởng tượng rau củ lại ăn ngon tới vậy.” Cho tới giờ thái hậu vẫn còn cảm thấy thú vị.

Ngọc Băng không nói gì, chỉ nhìn thái hậu một cái, sau đó nhẹ nhàng chuyển chủ đề: “Mẫu hậu, đây vốn là những thực phẩm thanh đạm, nhằm giúp đoạn trừ hỏa căn trong cơ thể mẫu hậu, về sau, nếu có thể mẫu hậu nên uống nhiều nước một chút.”

“Ai gia biết.” Thái hậu từng bước nhìn Ngọc Băng với con mắt khác. “Tối nay vui vẻ như vậy, chi bằng Vân nhi thổi một khúc nhạc đi.”

Bách Lý Vân trước nay rất thích thổi sáo, đối với âm luật am hiểu tinh tường, thái hậu và Bách Lý Tịnh cũng thường xuyên yêu cầu tiểu công chúa này biểu diễn.

“Dạ được.” Bách Lý Vân lập tức đáp ứng, đêm nay tâm tình nàng cực kỳ tốt.

Một khúc nhạc khoan thai cất lên từ cây sáo trúc màu tím biếc, tiếng sáo này so với tiếng địch của Ngọc Băng hay tiếng tiêu của Hoàng Lãnh thì không bằng được, nhưng nó lại đại diện cho một tâm hồn ngây thơ thuần khiết, trong sáng hồn nhiên, không nhiễm những toan tính đời thường. Tiếng sáo là tiếng lòng, đúng như bản chất thật sự của nàng công chúa nhỏ tuổi, nhu hòa nương theo gió nhẹ đi vào lòng người. Người thổi thổi đến say mê, người nghe càng nghe càng chăm chú. Một lúc sau, Ngọc Băng từ từ đứng dậy, ống tay áo phất lên, phượng bào lay động, vũ đạo nhịp nhàng, hòa vào tiếng sáo dưới ánh trăng mờ ảo, khiến người ta cảm thấy như Ngọc nữ giáng thế, Hằng nga hạ phàm, phượng hoàng vờn trăng sáng. Bách Lý Vân càng thổi, nàng càng nhảy múa, điệu múa nương theo tiếng sáo, cũng dìu dắt tiếng sáo, âm và ảnh cùng tiến cùng lui, cuốn hút một già một trẻ trên bàn tiệc, thoáng chốc giúp họ buông lỏng tâm tình, quên đi những lo toan mệt nhọc, thả xuống những gánh nặng bấy lâu vẫn đè trên vai.

Điệu múa chậm dần rồi dừng hẳn, tiếng sáo cũng nhỏ dần rồi tiêu thất vào hư vô, nhưng dư vị nó để lại trong lòng người thì còn mãi. Ngay cả Bách Lý Vân cũng kinh ngạc đến sững sờ, nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ thổi sáo cho người khác nhảy múa, càng chưa từng tưởng tượng có người có thể dùng điệu múa hợp diễn với nàng hoàn thiện đến như vậy. Ánh mắt nàng nhìn Ngọc Băng lại thêm mấy phần tôn kính.

Rất lâu sau, khán giả vẫn còn ngây ngẩn. Ngọc Băng nhẹ nhàng lên tiếng: “Mẫu hậu, đêm đã về khuya, mẫu hậu cũng nên hồi cung nghỉ ngơi rồi.”

“À, ừ, vậy ai gia không quấy rầy hoàng hậu nữa. Chuyện tối nay thật sự cám ơn con. Ta cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều.” Thái hậu lúc này mới hoàn hồn, bà không nói những lời có cánh tán thưởng, chỉ lặng yên nhìn cô con dâu trước mặt. Bà không muốn cũng phải thừa nhận, so với Ngọc Băng, Tiểu Uyển của bà chẳng là gì cả.

“Hoàng huynh, tẩu tẩu, Vân nhi cũng hồi cung, mẫu hậu, Vân nhi tiễn mẫu hậu một đoạn.” Bách Lý Vân cũng nói lời từ biệt.

Người đã đi cả, còn lại một đôi đế hậu ngồi lại dưới ánh trăng.

“Cám ơn muội.” Bách Lý Tịnh lên tiếng trước. “Vì những gì muội đã làm cho Vân nhi và mẫu hậu, cũng là cho ta.”

“Sau này, huynh không cần nói hai chữ ‘cám ơn’ trước mặt muội. Vân nhi không phải đã nói ‘chúng ta là người một nhà’ sao? Cho dù quan hệ giữa chúng ta có điểm đặc biệt, nhưng dù sao muội cũng là thê tử của huynh. Huynh nghĩ cho muội, quan tâm bảo vệ muội, chừa cho muội đường lui sau này, nhưng mà, muội có thể rút lui sao? Cho dù chúng ta chưa chung chăn gối, nhưng muội vẫn coi huynh là phu quân của mình, là một nam tử hán đội trời đạp đất.” Ngọc Băng nhìn thẳng vào mắt Bách Lý Tịnh. “Không nói chuyện này nữa.”

“Được rồi, vậy nói cái khác. Ta không nghĩ Lư Ngạc sẽ bỏ cuộc đâu. Chỉ là không thể tưởng tượng được hắn lại động tâm tư trên đầu Vân nhi.”

“Hắn cũng là chừa đường lui cho mình, cả thiên hạ đều biết Vân nhi là bảo bối của huynh và mẫu hậu. Nắm được Vân nhi cũng có thể coi như có được lá bùa hộ mạng.”

“Cũng may muội can thiệp kịp thời, nếu mẫu hậu đồng ý hôn sự này, thật sự mọi chuyện sẽ rất khó giải quyết. Chỉ là, đệ đệ của muội…”

“Đệ đệ của muội không liên quan ở đây, huynh chỉ cho muội một khắc thời gian để giải quyết biến cố, làm sao muội thông báo được cho gia đình chứ? Đây toàn bộ là chủ ý nhất thời của muội.”

“Ta biết, ý ta muốn nói là nếu Vân nhi gả về Hoàng gia cũng là một hôn sự rất tốt.”

“Bây giờ không phải lúc tính toán chuyện đó, hôn nhân là đại sự cả một đời người, muội vẫn cho rằng Vân nhi nên có quyền quyết định cuộc sống của mình.”

“Chuyện này nghe lời muội. Trở vào tẩm cung đi. Mùa đông đang đến, đừng để nhiễm bệnh.” Nói chuyện một hồi, Bách Lý Tịnh nhận ra nhân nhi của hắn ăn mặc đơn bạc ngồi trong gió lạnh đầu đông, không hiểu sao trong lòng chợt cảm thấy khó chịu, chỉ muốn kéo nàng lại, ôm thật chặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play