Liễu Ngọc Như kể lại lời Cố Cửu Tư nói cho Chu Diệp nghe, Chu Diệp liền hiểu. Hắn gật đầu, trả lời: “Việc này ta sẽ đi tìm bệ hạ để nói, các ngươi yên tâm.”


 

Liễu Ngọc Như đáp lời, thở dài: “Làm phiền huynh rồi.”


 
Chu Diệp không trì hoãn nữa, lập tức đi tìm Chu Cao Lãng. Liễu Ngọc Như biết bọn họ sẽ tìm thời gian thích hợp để vào cung nên cũng không lo lắng lắm, nàng chủ động trở về Cố phủ.


 
Sau khi trở lại phủ đệ, Giang Nhu Cố Lãng Hoa Tô Uyển và mọi người đều đang chờ trong phòng, thấy nàng vào phòng, Cố Lãng Hoa vội đẩy xe lăn đến, nôn nóng nói: “Bây giờ Cửu Tư thế nào rồi?”


 
“Nó ở trong ngục có khỏe không?”


 
Giang Nhu hỏi theo, Liễu Ngọc Như gật đầu, trả lời tình huống đúng sự thật: “Con mua được người ở Hình Bộ, tạm thời không sao. Cửu Tư bảo con tìm người thử thánh ý, con cũng đã tìm Chu gia, bây giờ chúng ta cứ yên lặng chờ đợi đi, con sẽ tìm hiểu tin tức kịp thời, có bất cứ tình huống gì con đều sẽ nói trước với công công bà bà.”


 
Giang Nhu nghe xong lời Liễu Ngọc Như nói, nội tâm nôn nóng, bà lo trái nghĩ phải, cuối cùng nói: “Ngày mai ta và Lãng Hoa sẽ mang ít quà đến cửa, đi tìm những người quen trước kia nhờ giúp đỡ.”


 
Liễu Ngọc Như dừng động tác, một lát sau nàng mới gật đầu, nói: “Cũng chỉ là hy vọng bọn họ có thể quan tâm chiếu cố Cố Cửu Tư ở Hình Bộ thôi, đừng để chàng chịu khổ, tạm thời đừng đến chỗ bệ hạ nói gì, hiểu ý bệ hạ rồi nói sau cũng không muộn.”


 
Người nhà bàn bạc xong, Liễu Ngọc Như thấy tất cả mọi người trầm mặt, nàng bèn cười, phân phó hạ nhân bưng đồ ăn lên, nói với mọi người: “Mọi người đừng lo lắng quá, hiện giờ Cửu Tư cũng là sủng thần của bệ hạ, can tướng đắc lực của Chu đại nhân, Chu đại nhân sẽ không để chàng xảy ra chuyện như vậy, mọi người yên tâm đi.”

 
Nói thì nói vậy nhưng mọi người cũng gật đầu, trên bàn ăn cơm, ai cũng không ăn nhiều được miếng nào. Ăn bữa cơm này vô cùng áp lực, Liễu Ngọc Như vừa ăn vừa suy nghĩ, ăn xong, nàng đứng ở cửa một lúc rồi gọi người đến, nói với người khác: “Phái hai đội người ra ngoài, một đội đến Dương Châu điều tra về tin tức của Lạc Tử Thương nối tiếp Diệp đại ca trước đó, thuận tiện âm thầm hộ tống tên ăn xin kia đến Đông Đô. Đội khác đến Thái Châu điều tra hành vi của Lạc Tử Thương ở Thái Châu và cái chết của Chương đại sư.”


 
Phân phó xong, Liễu Ngọc Như đứng ở cửa, nàng không nói gì một lúc lâu, cứ nhìn theo hướng nhà giam của Hình Bộ, mãi đến lúc Ấn Hồng gọi nàng, nàng mới phản ứng lại. Ấn Hồng nhìn nàng, thấp thỏm nói: “Phu nhân, ngài cũng mệt mỏi rồi, về nghỉ ngơi một chút đi.”


 
Liễu Ngọc Như lắc đầu, xua tay nói: “Ta đến cửa hàng xem đã.”


 
Lúc Liễu Ngọc Như đang bận rộn, Hoa Dung đã mở cửa hàng ở Đông Đô, Liễu Ngọc Như đến cửa hàng, người làm của Hoa Dung đang đóng cửa lớn lại, thấy Liễu Ngọc Như, mọi người vui vẻ nói: “Chủ nhân đến rồi.”


 
Liễu Ngọc Như cười, nàng đi vào trong cửa hàng, xem tình huống bên trong.


 
Hiện giờ cửa hàng Đông Đô chủ yếu là Diệp Vận quản lý, Vân Vân bận đi đàm phán chuyện mở chi nhánh ở các châu khác, sau khi vào cửa, Liễu Ngọc Như hỏi Diệp Vận tình huống làm ăn gần đây, Diệp Vận kiên nhẫn đáp, Liễu Ngọc Như mặt không biểu tình nghe xong, gật đầu nói với Diệp Vận: “Dạo gần đây muội vất vả rồi, ta đi làm sổ sách đây.”


 
Diệp Vận đáp lời, sai người mang sổ sách đến, Liễu Ngọc Như cầm sổ sách, ngồi trong phòng nhỏ.


 
Trong phòng nhỏ là bàn ghế nàng quen dùng, Diệp Vận đặt sổ sách bên cạnh nàng, thắp đèn cho nàng, sau đó nói: “Vậy ta dẫn người đi sửa sang lại nhà ở.”


 
Liễu Ngọc Như “Ừ” một tiếng, không nhiều lời, Diệp Vận đi ra ngoài, Liễu Ngọc Như nghe thấy tiếng cửa đóng lại, đột nhiên cảm thấy vô cùng an ổn. Nơi này giống như cảng tránh gió cho một mình nàng, nàng cởi giày, ngồi lên ghế, cuộn tròn lại, ôm bàn tính vào trong ngực.


 
Thật ra nàng đã đọc sổ sách vô số lần, nhiều lắm là sổ sách hôm nay chưa kiểm toán xong, nhưng Cố Cửu Tư vào nhà giam, nàng làm xong tất cả mọi việc rồi, khoảnh khắc này, ôm bàn tính ngồi trong phòng nhỏ của mình, rốt cuộc nàng mới có một chút cảm giác an toàn.


 
Nàng nghe tiếng mưa rơi nhỏ bên ngoài, sắp hè, mưa rơi bất ngờ. Liễu Ngọc Như ôm bàn tính, chậm rãi nhắm mắt lại, ngủ gật.


 
Diệp Vận ở bên ngoài kiểm kê hàng hoá xong, bảo người sắp xếp hàng hoá, sau đó quay đầu lại mới phát hiện Ấn Hồng vẫn đứng ở cửa, nàng đi đến cửa, nhìn phòng trong đốt đèn, nhỏ giọng nói: “Ngọc Như tỷ vẫn chưa ra ngoài à?”


 
Ấn Hồng lắc đầu, Diệp Vận nhíu mày: “Ngày nào tỷ ấy cũng đến kiểm toán sổ sách, không nên lâu như vậy mới đúng.”


 
Nghĩ ngợi, Diệp Vận lại nói: “Tỷ ấy ăn gì chưa?”


 
“Chưa hề động đũa.”


 
Ấn Hồng thở dài: “Diệp tiểu thư, ngài đi khuyên ngài ấy đi, cô gia xảy ra chuyện, ngài ấy không thể như vậy.”


 
Diệp Vận trầm mặc một lát, sau đó nói: “Ngươi đi chuẩn bị một bát rượu nhưỡng viên để ta mang vào.”


 
Ấn Hồng vâng lời, Diệp Vận đứng ở cửa một lúc lâu, Ấn Hồng bưng rượu nhưỡng viên đến, Diệp Vận nhận rượu nhưỡng viên, gõ cửa, thấy bên trong không có phản ứng gì, nàng ấy lập tức đẩy cửa đi vào.


 
Liễu Ngọc Như cuộn tròn thân mình, ôm bàn tính, ngủ trên ghế, đầu nàng nhẹ nhàng dựa vào góc ghế dựa, nhìn qua nhỏ nhỏ gầy gầy, làm người yêu thương.


 
Diệp Vận đứng đó một lúc lâu, nhẹ nhàng buông rượu nhưỡng viên xuống, lấy một tấm chăn đắp lên người Liễu Ngọc Như, sau đó lấy một cuốn sách từ trên kệ sách bên cạnh xuống, ngồi một bên lẳng lặng đọc. Một lúc sau, Liễu Ngọc Như mơ mơ màng màng tỉnh dậy, thấy Diệp Vận đang đọc sách, nàng vội vàng bật dậy, hoảng hốt nói: “Giờ nào rồi?”


 
“Giờ Tý.” Diệp Vận cười, nàng ấy buông sách xuống, đẩy rượu nhưỡng viên qua cho Liễu Ngọc Như, dịu dàng nói, “Ta nghe Ấn Hồng nói tỷ chưa ăn gì, tỷ ăn vài thứ trước đi.”


 
Liễu Ngọc Như nhìn rượu nhưỡng viên trước mặt, nàng lẳng lặng nhìn, một lát sau, nàng thở dài, đặt bàn tính lên bàn, cầm lấy cái muỗng: “Trước kia nếu ta không vui, muội sẽ đưa cho ta một bát rượu nhưỡng viên, bây giờ ta trưởng thành rồi, rượu nhưỡng viên cũng không thể làm ta tiêu sầu.”


 
Diệp Vận nghe vậy bật cười, Liễu Ngọc Như vừa ngủ một giấc, rốt cuộc cũng có thể ăn được chút ít. Diệp Vận lẳng lặng nhìn nàng, chậm rãi nói: “Ta có nghe nói về chuyện của Cố đại nhân ở chỗ ca ca, thật ra tỷ cũng đừng quá lo lắng, có Chu đại nhân và thúc phụ của ta bảo đảm, tính mạng của Cố đại nhân sẽ không sao. Có tệ hơn thì cũng chỉ là tước chức quan, bây giờ trong nhà có nữ Thần Tài như tỷ rồi, tước thì tước, không phải đi theo tỷ làm ăn cũng tốt sao? Vốn là xuất thân thương nhân, có ca ca chăm sóc chiếu cố các ngươi, không cần cố chấp phải làm quan. Tỷ nói xem có đúng không?”

 
Liễu Ngọc Như nghe Diệp Vận khuyên nhưng không hề buông lỏng, vẻ mặt bình tĩnh, không nhìn ra vui buồn, nàng cúi đầu, múc từng muỗng viên, một lúc sau, nàng buông bát, thở dài nói: “Thật ra ta cũng biết, chuyện này sẽ không có vấn đề gì quá lớn, nhưng ta buồn vì bản thân.”


 
“Trước kia ta cho rằng mình đã kiếm tiền đủ để dùng rồi, cho rằng mình đã rất có năng lực rồi,” Liễu Ngọc Như cười khổ, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Lúc ở Vọng Đô, cảm thấy lên trời xuống đất chẳng có gì là mình không làm được. Nhưng bây giờ ta lại đột nhiên có một loại cảm giác khó tả.”


 
“Ta cảm thấy bản thân rất vô dụng.” Nàng nhìn ánh nến bập bùng, “Tiền đâu có đủ dùng? Muội xem bây giờ Cửu Tư đang ở trong tù, bà bà nói với ta, phải cầm tiền đi làm gì đó, ta lại phát hiện, thật ra trong tay cũng chẳng có bao nhiêu tiền.”


 
“Khoảng thời gian này, mua nhà, dời cửa hàng, chuẩn bị mọi thứ, mua người của Hình Bộ… cái gì cũng cần tiền.”


 
Liễu Ngọc Như nâng tay lên che trán lại, đau đớn nói: “Nhưng ta còn có thể làm gì bây giờ chứ, tăng tăng giảm giảm, số tiền này luôn phải dùng.”


 
Diệp Vận lẳng lặng nghe, một lúc sau, nàng ấy chậm rãi nói: “Bây giờ tỷ định làm gì?”


 
“Vẫn chưa đưa tiền qua Hoa Dung chi nhánh Thanh Châu, ta định lấy số tiền này ra.”


 
Tay Liễu Ngọc Như đè trên trán, không ngẩng đầu, thấp giọng nói: “Xem có đủ hay không đã, không đủ rồi nói sau.”


 
Diệp Vận không nói gì, một lúc lâu sau, nàng ấy chần chờ nói: “Khoảng thời gian trước, có người đến tìm ta, hỏi có bán nhà Cố gia không.”


 
Liễu Ngọc Như ngẩng đầu lên nhìn Diệp Vận: “Tòa nhà chúng ta đang ở?”


 
Diệp Vận gật đầu, nói tiếp: “Trước đó lúc ta đang sửa sang toà nhà, người nọ đến cửa tìm ta, nói hắn ta vốn không thích tòa nhà đó, nhưng bây giờ chúng ta tu sửa lên đẹp rồi, hắn ta thích toà nhà chúng ta đã sửa, muốn dùng tiền mua.”


 
Liễu Ngọc Như trầm mặc không nói gì, nàng suy tư, Diệp Vận nhìn nàng, chậm rãi nói: “Nếu tỷ có ý định này, ta đi liên lạc với hắn thử xem?”


 
“Vẫn chưa đến nước đó,” Liễu Ngọc Như lắc đầu, “Hơn nữa, nếu ta bán tòa nhà đi, e rằng người trong nhà sẽ càng lo lắng, Hoa Dung bên này cứ để đấy, sửa sang lại cửa hàng Đông Đô cho tốt đã. Trước đó mua đất chuẩn bị lương thực, bây giờ cũng đến lúc rồi, ta đi tìm người nói chuyện, xem có thể nợ lấy tiền trước không.”


 
“Tỷ đừng lo lắng,” Diệp Vận mím môi, “Ta đi tìm thúc phụ nói chuyện, ít nhiều cũng có thể giúp được gì đó.”


 
Nghe vậy, Liễu Ngọc Như nâng mắt nhìn Diệp Vận, Diệp Vận nghi ngờ ánh mắt của Liễu Ngọc Như, một lát sau, không biết vì sao, Liễu Ngọc Như đột nhiên cười.


 
“Vận Nhi cũng quan tâm người như vậy,” Liễu Ngọc Như cười, “Trước kia ta còn tưởng muội sẽ giữ cái tính đại tiểu thư cả đời.”


 
Diệp Vận nghe vậy thấy bất đắc dĩ, nàng ấy thở dài: “Con người sẽ thay đổi, trước kia ta cũng tưởng tỷ sẽ sống cẩn thận như vậy cả đời.”


 
“Chung quy là trưởng thành rồi.”


 
Liễu Ngọc Như cầm sổ sách lên, bình tĩnh nói: “Còn nhỏ luôn nghĩ lớn lên sẽ thế nào, bây giờ lại phát hiện, bản thân không nghĩ đến được. Nhưng vẫn tốt là, bất kể thế nào,” Liễu Ngọc Như nâng mắt nhìn Diệp Vận, có chút ngượng ngùng, cong môi cười, “Hai ta vẫn là tỷ muội.”


 
Diệp Vận cười không nói gì, nhưng trong mắt lại có hơi nước.


 
Hai người kể lại chuyện lúc nhỏ một lát rồi đứng dậy, khóa cửa ra ngoài. Rõ ràng sau khi ra cửa Liễu Ngọc Như nhẹ nhõm hơn nhiều, Diệp Vận hỏi tiếp: “Tiếp theo tỷ định làm gì?”


 
Liễu Ngọc Như không nói gì, một lúc sau, nàng nói: “Ta định đi tìm Lạc Tử Thương.”


 
“Tìm hắn ta?”


 
Diệp Vận ngẩn người, âm điệu nàng ấy dồn dập hơn: “Tỷ tìm hắn ta làm gì?! Chẳng lẽ tỷ cho rằng hắn sẽ giúp Cố đại nhân sao?”


 
“E rằng chuyện này hắn không thoát được liên quan,” Liễu Ngọc Như bình tĩnh nói, “Là giả hay thật, chờ nghe ngóng đi.”


 
Diệp Vận thấy Liễu Ngọc Như đã quyết tâm, cũng biết không thể khuyên được, chỉ có thể nói: “Tỷ đã có sắp xếp, ta không thể nhiều lời nữa, tỷ nắm chắc là được.”


 
“Muội yên tâm,” Liễu Ngọc Như biết Diệp Vận đang lo lắng cho nàng, nàng quay đầu nhìn Diệp Vận, nghiêm túc nói, “Ta có sắp xếp.”


 
Đưa Diệp Vận về đến cửa Diệp gia, Liễu Ngọc Như nhìn Diệp Vận vào cửa lớn Diệp gia, lúc này mới lui người vào, buông màn xe. Ấn Hồng thấy xung quanh vắng lặng, vội nói: “Phu nhân, ngài có sắp xếp gì?”


 
“Cứ chờ đã.”


 
Liễu Ngọc Như bình tĩnh nói: “Chờ người đến Dương Châu và Thái Châu trở về.”


 
Liễu Ngọc Như ngủ một đêm, sáng sớm hôm sau thức dậy, nội tâm nàng bình tĩnh hơn nhiều. Trước tiên nàng kiểm kê xem trong nhà có bao nhiêu ngân lượng dùng được, sau đó đi tìm Cố Lãng Hoa và Giang Nhu, hai người thương lượng ra một bản danh sách rồi đưa Cố Lãng Hoa và Giang Nhu đi.


 
Bây giờ vẫn chưa rõ tình huống vụ án thế nào, rất nhiều người vừa nghe đến tên Cố gia đã vội vàng thông báo chủ nhân không có nhà, Cố Lãng Hoa không khó xử lắm, chỉ là âm thầm cung kính giao quà đi.


 
Như vậy áp lực của Cố Cửu Tư ở Hình Bộ ít đi nhiều, gần như hàng ngày chỉ bị thẩm vấn theo lệ, không bị làm khó.


 
Án đọng lại đến ngày thứ năm, Chu Cao Lãng thấy đến lúc rồi bèn đưa Chu Diệp, Diệp Thế An và thúc phụ của Diệp Thế An vào cung, định xem ý hoàng đế thế nào.


 
Lúc đoàn người vào cung, Lạc Tử Thương đang dạy Phạm Ngọc học ở nhà thủy tạ của Đông Cung, Phạm Ngọc nằm bò ra bàn ngáy ngủ, Lạc Tử Thương xem như không thấy gì tiếp tục dạy học.


 
Ngày hè nắng chói chang, nhà thuỷ tạ vẫn mát rượi, gió nhẹ thổi qua, một lọn tóc của Lạc Tử Thương dừng lại trên sách, thị vệ chạy đến, dồn dập nói: “Thái phó.”


 
Lạc Tử Thương nâng tay lên, ngừng tiếng thị vệ, hắn đứng dậy, đi đến bên cạnh nhà thuỷ tạ, nói: “Chu Cao Lãng tiến cung à?”


 
Đối phương không ngờ Lạc Tử Thương trực tiếp đoán được chuyện này, sửng sốt một lát, sau đó lập tức gật đầu nói: “Mang theo Diệp ngự sử, lưu thủ Vọng Đô, tiểu Diệp đại nhân cùng vào cung.”


 
Lạc Tử Thương gật đầu, tỏ vẻ biết rồi, sau đó quay về nhà thuỷ tạ, ngồi xuống cạnh Phạm Ngọc, nhỏ giọng nói: “Điện hạ.”


 
Phạm Ngọc bị hắn gọi rất không kiên nhẫn, vẫy tay, Lạc Tử Thương cúi đầu ghé sát tai Phạm Ngọc, tiếp tục nói: “Điện hạ, Chu đại nhân vào cung cáo trạng.”


 
Nghe được lời này, Phạm Ngọc đột nhiên giật mình bật dậy.


 
Phạm Ngọc không buồn ngủ nữa, lập tức nói: “Chu Cao Lãng tiến cung rồi?!”


 
“Đúng vậy,” Lạc Tử Thương cười, “E là đến cầu tình cho Cố đại nhân.”


 
“Ta đã đoán là sẽ như thế mà!”


 
Phạm Ngọc hừ lạnh một tiếng, lập tức nói: “Nhóm người này kết bè kết cánh ngầm chiếm kho bạc, còn muốn đến cầu tình? Ta biết Cố Cửu Tư không có bản lĩnh lớn như vậy, chắc chắn là Chu Cao Lãng ở phía sau bảo vệ, ta sẽ qua đó, tuyệt đối không để phụ hoàng bị bọn hắn che dấu! Nhìn là biết Cố Cửu Tư kia không phải người tốt, loại mặt hàng này còn muốn làm quan? Bổn cung sẽ để phụ hoàng chém đầu hắn!”


 
Phạm Ngọc vừa nói vừa sai người chỉnh lại y phục cho hắn, sau đó rời đi. Lạc Tử Thương vội vàng đuổi theo, Phạm Ngọc đi được vài bước, hình như đột nhiên nhớ ra, quay đầu nói: “Thái phó đừng đến, nếu ngươi đến, e rằng phụ hoàng lại nghĩ ngươi châm ngòi thổi gió.”


 
Nghe vậy, Lạc Tử Thương thở dài, chua xót mà nói: “Nếu ta thật sự có tâm tư gì, cần gì phải đến Đông Đô? Không biết khi nào bệ hạ mới có thể tin tưởng tấm lòng trong sạch của vi thần.”


 
“Ngươi đừng lo lắng,” Phạm Ngọc giơ tay đặt lên vai Lạc Tử Thương, rất hào khí nói, “Bổn cung biết ngươi một lòng mưu tính cho Đại Hạ là được.”


 
“Đa tạ điện hạ nâng đỡ.” Lạc Tử Thương lui một bước, giơ tay hành lễ, cảm khái, “May mà bây giờ có điện hạ chống lưng cho ta, nếu không vi thần cũng chẳng biết nên làm thế nào nữa.”


 
Phạm Ngọc nghe vậy vô cùng vui vẻ, vỗ vai Lạc Tử Thương nói: “Yên tâm đi, ngày nào còn có bổn cung, ngày ấy sẽ không để ngươi bị bọn tặc thần kia ức hiếp. Ta vào cung đây, tuyệt đối không để cho bọn hắn thực hiện được.”


 
Phạm Ngọc nói xong, trong lòng sốt ruột, vội vàng rời đi. 


 
Hai nhóm người gần như là một trước một sau tiến vào đại điện, chỉ là rõ ràng Phạm Ngọc nôn nóng hơn nhiều, Chu Cao Lãng nhìn thấy Phạm Ngọc ở cửa, đang định hành lễ bỗng thấy Phạm Ngọc ba bước làm hai xông lên bậc thang, tiến vào đại điện, hô lớn: “Phụ hoàng, nhi thần có chuyện quan trọng muốn nói! Phụ hoàng!”


 
Chu Cao Lãng và Diệp Văn nhìn nhau, theo bản năng dừng bước chân, một lát sau liền nghe thấy trong đại điện truyền đến giọng nói mang theo ý cười của Phạm Hiên: “Ngọc Nhi có chuyện gì mà nóng nảy như vậy?”


 
“Phụ hoàng,” đã tìm được người, âm điệu của Phạm Ngọc hạ xuống, nhưng vẫn vội vàng nói, “Con nghe nói bây giờ người Cố gia đang hoạt động khắp nơi trong triều, muốn nhờ nói tốt giúp hắn, người tuyệt đối không thể nghe lời nói từ một phía của những gian thần đó, nếu lúc này ngay cả một Cố Cửu Tư cũng không làm được, sau này người còn có tiếng nói gì trên triều chứ?!”


 
Nghe thấy lời này, sắc mặt bốn người bên ngoài bỗng trở nên khó coi, thái giám chờ ở cửa vội cúi đầu, làm bộ không nhìn thấy gì.


 
Phạm Hiên xấu hổ, chậm rãi nói: “Ngọc Nhi, án của Cố Cửu Tư vẫn chưa có kết luận, con nghe mấy lời này ở đâu vậy…”


 
“Phụ hoàng, không phải là người không muốn xử lý Cố Cửu Tư chứ?!”


 
Phạm Ngọc vừa nghe vậy tức khắc đề cao giọng: “Chuyện này còn có gì để thẩm vấn? Cố Cửu Tư là kẻ bất tài ăn chơi trác táng, trước kia ở Dương Châu, con tận mắt nhìn thấy hắn đánh bài đánh bạc, căn bản không phải người tốt gì, nói hắn trộm quốc khố, con tin tưởng tuyệt đối. Con biết người nghĩ hắn có chút thành tích ở U Châu nên muốn trọng dụng hắn, nhưng chuyện này người cũng phải biết nặng nhẹ chứ. Quốc khố kia là cái gì, chính là kho hàng nhà chúng ta, túi tiền nhà chúng ta, hắn là một thần tử, đó là nô tài nhà chúng ta, nô tài lấy tiền từ túi chủ tử, nếu không đánh chết hắn, các nô tài khác nhìn thấy sẽ nghĩ thế nào?!”


 
“Phạm Ngọc!”


 
Phạm Hiên nghe Phạm Ngọc nói hươu nói vượn, rốt cuộc không nhịn được nữa cất cao giọng, phẫn nộ quát: “Con đang nói hươu nói vượn cái gì đấy!”


 
“Đây là nói hươu nói vượn?”


 
Phạm Ngọc cứng cổ, hét lớn: “Đây là sự thật, người khó nói, con giúp người nói, con muốn cho đám người kia biết cái gì gọi là quân quân thần thần, cái gì gọi là thiên tử là tôn. Hôm nay con nói với người, bốn kẻ bên ngoài kia cũng phải nghe rõ ràng cho ta!”


 
Nghe được lời này, Phạm Hiên đột nhiên bật dậy, ông vội vàng đi ra ngoài, đến cửa, nhìn thấy đoàn người Chu Cao Lãng.

 
Phạm Hiên ngẩn người, một lát sau, sắc mặt ông đỏ bừng, Diệp Văn hành lễ đầu tiên, cung kính nói: “Gặp qua bệ hạ.”


 
Diệp Văn đi đầu, Chu Diệp và Diệp Thế An cũng hành lễ theo, Chu Cao Lãng ho nhẹ một tiếng, sau đó nói: “Bệ hạ, vào trong nói chuyện.”


 
Phạm Hiên cũng cảm thấy khó xử, vội vàng để đoàn người vào, sau đó bảo thái giám đóng cửa lại.


 
Trong phòng có thêm vài người, Phạm Hiên trở lại vị trí của mình, nghẹn một lúc lâu, cuối cùng nói: “Các ngươi đến rồi cũng không nói tiếng nào, để các ngươi chế giễu rồi.”


 
Chu Cao Lãng không nói gì, mọi người cũng không dám nói gì, chỉ có Phạm Ngọc “Hừ” một tiếng, ngồi trên ghế không thèm nhìn bọn họ. Chu Cao Lãng rót trà cho Phạm Hiên, dùng giọng điệu quen thuộc nói với Phạm Hiên: “Vốn định đến nói vài chuyện với ngài, bây giờ không dám nói nữa, hay là chúng ta uống trà ôn chuyện, tiêu phí thời gian đi.”


 
Phạm Hiên biết Chu Cao Lãng có chuyện muốn nói với mình, bèn cúi đầu đáp lời, cho mọi người lui xuống. Phạm Ngọc thấy Chu Cao Lãng muốn nói chuyện với Phạm Hiên một mình, vội nói: “Ta không đi.”


 
“Cút đi!”


 
Rốt cuộc Phạm Hiên cũng tức giận, ông sai người kéo Phạm Ngọc xuống, Diệp Văn mang theo Chu Diệp Diệp Thế An đứng dậy, sau đó cáo từ đi ra ngoài.


 
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Chu Cao Lãng kéo ghế cho mình, ngồi nghiêng với bàn, rót trà cho Phạm Hiên, thở dài: “Từ khi ngươi trở thành hoàng đế, lâu rồi hai huynh đệ chúng ta chưa uống trà với nhau.”


 
Phạm Hiên nhìn chén trà, bất đắc dĩ nói: “Để ngươi chê cười rồi, Ngọc Nhi trẻ con không hiểu chuyện, ngươi đừng để trong lòng.”


 
Chu Cao Lãng không nói gì, ông uống ngụm trà, một lúc sau, ông chậm rãi nói: “Ta biết những lời này ngươi nghe không xuôi tai, nhưng hôm nay ta cũng phải nói, Ngọc Nhi không còn nhỏ nữa, nó cũng đã mười bảy rồi.”


 
Phạm Hiên trầm mặc, Chu Cao Lãng quay đầu nhìn cửa đại điện, cười nói: “Mười bảy tuổi chúng ta thế nào? Ta đã bắt đầu liếm máu mũi đao nuôi gia đình sống qua ngày, ngươi đỗ tiến sĩ như ý, mười bảy tuổi, nếu trước kia ngươi nói với ta là nó còn nhỏ thì thôi, nhưng hôm nay ngươi nói với ta rằng một Thái Tử mười bảy tuổi vẫn nhỏ,” Chu Cao Lãng quay đầu nhìn Phạm Hiên, bất đắc dĩ nói, “Ngươi bảo ta không để trong lòng thế nào?”


 
Phạm Hiên không nói gì, một lúc sau, ông nhấc chén trà lên, uống như uống rượu, uống một ngụm, ông nói: “Ta hiểu ý ngươi, nhưng ta chỉ có một nhi tử. Tử Thanh,” Phạm Hiên gọi tên Chu Cao Lãng, nâng mắt nhìn Chu Cao Lãng, nghiêm túc nói, “Nếu ngày sau có chuyện gì, hy vọng ngươi nể mặt ta.”


 
Chu Cao Lãng không nói gì, ông lẳng lặng nhìn Phạm Hiên, một lúc lâu sau, ông cười khổ, nâng chén chạm chén với Phạm Hiên, bất đắc dĩ nói: “Thật ra Ngọc Nhi cũng thấy rõ.”


 
Quân quân thần thần, trước sau vẫn là quân quân thần thần.


 
Quân muốn thần chết, thần không thể không chết.


 
Hai người đều không nói gì, nhưng nói đến đây, hai người đều hiểu.


 
Vẻ mặt Phạm Hiên khổ sở, Chu Cao Lãng nhìn phía trước, Phạm Hiên nghẹn ngào: “Tử Thanh, thật ra ta cũng hiểu, nếu ngươi để ý đến quân thần gì đó, chúng ta cũng không ngồi ở đây. Ngươi cho ta mặt mũi, ta làm huynh đệ có lỗi với ngươi, ta sẽ không làm ngươi khó xử, ta…”


 
“Không nói chuyện này nữa.”


 
Chu Cao Lãng xua tay: “Thôi, đây đều là chuyện tương lai, dù sao, ngươi sống lâu hơn một chút, ngươi sống một ngày, ta sẽ an ổn sống thêm một ngày, nói không chừng ta còn đi sớm hơn ngươi đấy?”


 
Chu Cao Lãng cười: “Không nói mấy chuyện này nữa, chúng ta nói chuyện của Cố Cửu Tư đi.”


 
Ông nâng mắt nhìn Phạm Hiên: “Ngươi muốn thế nào?”


 
Phạm Hiên nghe vậy, ông khựng lại một lát, chậm rãi nói: “Việc công xử theo phép công đi.”


 
Rồi ông chậm rãi nói: “Tân triều mới lập, không thể bởi vì Cố Cửu Tư có chút thông minh mà hủy quy củ. Nếu hắn thật sự không ăn hối lộ trái pháp luật, người khác vu oan cho hắn, tất nhiên trẫm sẽ bồi thường cho hắn. Nhưng nếu hắn thật sự làm vậy, luật pháp thế nào, vậy làm thế ấy.”


 
Chu Cao Lãng không nói gì, trầm ngâm một lát: “Nếu hôm nay người phạm tội không phải Cố Cửu Tư, mà là ta thì sao?”


 
Phạm Hiên ngẩn người, ông nâng mắt nhìn Chu Cao Lãng, miễn cưỡng cười: “Ngươi có ý gì?”


 
“Ý của ta là,” Chu Cao Lãng nói thẳng ra, “Cố Cửu Tư chỉ mới vừa thăng nhiệm Hộ Bộ Thị Lang, trước đó chưa tùng đặt chân đến Đông Đô, nếu hắn thật sự có thể khiến một Thương Bộ Tư Lang làm việc cho hắn, sau đó lại liên tiếp làm tất cả những người liên quan chết oan chết uổng, bản lĩnh của hắn phải lớn thế nào chứ?”


 
Phạm Hiên trầm mặc, Chu Cao Lãng hít sâu một hơi: “Lời ta đã nói rõ rồi, án này đã để nhiều ngày như vậy, ngươi vừa im lặng, lại không thẩm vấn, bây giờ trên dưới đang chờ thái độ của ngươi, ngươi không nói lời nào, ngươi đang sợ cái gì?”


 
“Chẳng lẽ ngươi sợ, tra đến tra đi, là Lục Vĩnh…”


 
“Tử Thanh!”


 
Phạm Hiên cất cao giọng, Chu Cao Lãng trầm mặc, đại điện vô cùng an tĩnh, một lúc sau, Phạm Hiên thở dài, giơ tay đỡ trán: “Chuyện này giao cho Hình Bộ điều tra, ngươi đừng quan tâm. Chu Diệp và Cố Cửu Tư liên lụy quá sâu, ngươi và người Diệp gia đều lui ra ngoài đi.”


 
Chu Cao Lãng lẳng lặng ngồi, Phạm Hiên ngẩng đầu lên nhìn Chu Cao Lãng, nghiêm túc nói: “Tuy chúng ta là huynh đệ, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, ta là quân, ngươi là thần.”


 
Chu Cao Lãng nghe vậy, ông bưng trà lên, nhẹ nhấp một ngụm, sau đó ông đứng dậy, rời khỏi vị trí của mình, đi đến trước mặt Phạm Hiên, cung kính dập đầu, cao giọng nói: “Thần, tuân chỉ!”


 
Phạm Hiên nắm chặt tay, Chu Cao Lãng đứng lên, xoay người đi ra ngoài.
 
 
Ra khỏi cửa, Chu Cao Lãng chạy đến quảng trường, Diệp Văn cùng Chu Diệp và Diệp Thế An đứng ở bậc thang phía trước chờ Chu Cao Lãng, Diệp Văn quay đầu hỏi: “Bệ hạ nói thế nào?”


 
“Chuyện này chúng ta không thể quản nữa.” Chu Cao Lãng bình tĩnh nói, “Bệ hạ muốn bảo vệ Lục Vĩnh.”


 
“Vậy Cửu Tư phải làm sao?!”


 
Diệp Thế An đột nhiên dừng bước chân, khiếp sợ lên tiếng, Chu Diệp cau mày, thấp giọng nói: “Trước xuất cung đã, chuyện này bàn bạc kỹ sau.”


 
Diệp Thế An hít sâu mấy hơi, gật đầu, đoàn người xuất cung, đến cửa cung, Chu Cao Lãng và Diệp Văn lên xe ngựa của mình, Chu Diệp và Diệp Thế An theo trưởng bối lên xe ngựa.


 
Xe ngựa đi hai hướng khác nhau, Diệp Văn và Diệp Thế An ngồi trong xe ngựa, hai người đều không nói chuyện, Diệp Thế An cứ nắm chặt tay, cúi đầu, Diệp Văn nhắm mắt nghỉ ngơi, một lát sau, ông chậm rãi mở miệng: “Chu đại nhân đã nói không thể quản rồi, quả thực chuyện này Diệp gia không nên nhúng tay nữa.”


 
“Con hiểu.” Giọng Diệp Thế An khàn khàn.


 
“Con đã giúp hắn rất nhiều, bây giờ cũng coi như là tận tình tận nghĩa, không cần áy náy.”


 
“Con hiểu.”


 
Một lúc lâu sau, Diệp Văn mở mắt, ông nhìn chất nhi đối diện.


 
Diệp Thế An mặc quan bào màu lam, khí chất thanh nhã xuất trần, dù đã chìm nổi ở quan trường hơn nửa năm nhưng vẫn giống thiếu niên, không hề có chút khí thế tục nào.


 
Diệp Văn bình tĩnh nhìn hắn, một lúc sau, Diệp Văn bình thản nói: “Nếu đã hiểu rồi, vậy còn có gì không buông bỏ được?”


 
“Thúc phụ,” Diệp Thế An hít sâu một hơi, hắn mở mắt ra, nhìn Diệp Văn, “Con không bỏ được đạo nghĩa, con không bỏ được tình nghĩa, con không bỏ được ân nghĩa.”


 
Vẻ mặt Diệp Văn bình tĩnh, đôi mắt như đầm nước, Diệp Thế An trấn tĩnh, người luôn ôn hoà như nước lại như đang nhen nhóm ngọn lửa.


 
“Hôm nay con biết rõ Cố Cửu Tư không có tội, nhưng lại chẳng quan tâm, vì tự bảo vệ mình mà làm như không biết, đây là đạo nghĩa con không bỏ được.”


 
“Con và Cố Cửu Tư hiểu nhau mười năm, cùng trường bảy năm, cùng trải qua tình cảnh khó khăn của Dương Châu, sinh tử cách biệt, lại cùng trải qua khoảng thời gian Vọng Đô bị bao vây thê thảm, uống rượu với nhau. Thế An tự thấy tính tình nhạt nhẽo, nhưng hắn đối đãi chân thành với con, con lại không lấy tâm tương giao. Đây là tình nghĩa con không bỏ được.”


 
“Dương Châu khó khăn, Cố phu nhân cứu con và Vận nhi khỏi nước sôi lửa bỏng, Vọng Đô bị bao vây, Cố Cửu Tư liều chết bảo vệ thành cứu người dân trong thành, con cũng là người hắn cứu, đây là ân nghĩa con không bỏ được.”


 
“Về đạo lý, về cảm tình, về ân nghĩa, con đều không nên buông bỏ, thúc phụ hỏi con, có gì không bỏ xuống được?”


 
Diệp Văn không nói gì, ông lẳng lặng nhìn Diệp Thế An, một lúc sau, ông nhẹ nhàng cười: “Người trẻ tuổi.”


 
Nói xong, ông thở dài, kêu dừng xe ngựa, sau đó cuốn mành, ôn hòa nói: “Những người trẻ tuổi các con, không có tiền đồ đi tìm chết.”


 
Nghe vậy, Diệp Thế An sửng sốt, Diệp Văn nhìn hắn, giương cằm: “Nếu không bỏ được thì còn đến Diệp phủ của ta làm gì? Con không muốn tiền đồ của con, nhưng ta vẫn muốn tiền đồ của ta.”


 
“Ý của thúc phụ là…”


 
Diệp Thế An không thể tin được, Diệp Văn phất tay nói: “Cút đi.”


 
Diệp Thế An nghe vậy cười tươi, nhanh chóng ra khỏi xe ngựa, nhảy xuống xe rồi chạy như điên đến Cố gia.


 
Còn xe ngựa của Chu gia, đi được một đoạn đường rồi, Chu Cao Lãng chậm rãi nói: “Hình như đây không phải đường về Chu phủ.”


 
“Đường vòng.”


 
Chu Diệp cười, Chu Cao Lãng không nói gì, một lát sau, ông nâng tay lên vỗ vai Chu Diệp.


 
Ông không hề nói gì, đến gần Cố gia, Chu Cao Lãng bảo xe ngựa dừng lại: “Muốn đi thì đi đi.”


 
Chu Diệp cung kính hành lễ rồi đứng dậy xuống xe ngựa, đi được vài bước, Chu Cao Lãng đột nhiên vén rèm lên, gọi tên Chu Diệp: “Diệp Nhi.”


 
Chu Diệp quay đầu lại nhìn Chu Cao Lãng, Chu Cao Lãng nhìn người trẻ tuổi mới hai mươi trước mặt, ông nhìn chăm chú một lúc lâu, đột nhiên nói: “Con là nhi tử của ta.”

 
Chu Diệp ngẩn người, Chu Cao Lãng đột nhiên cười rộ lên: “Rất giống ta.”


 
Chu Diệp nghe được lời này, hắn cảm thấy có vô số lời nói mắc kẹt trong cổ họng, hắn giật hầu kết, tiếp theo nghe thấy Chu Cao Lãng nói: “Chuyện này rõ rồi, mau về U Châu đi, đừng ở lại.”


 
Nghe vậy, tất cả lời nói lại lui xuống. Chu Diệp miễn cưỡng mỉm cười, cung kính hành lễ: “Hài nhi hiểu rồi.”


 
“Mấy đứa nhỏ các con,” Chu Cao Lãng thở dài, “Hiểu cái gì chứ.”


 
Nói xong, Chu Cao Lãng buông màn xe, cất giọng nói: “Đi thôi.”


 
Chu Diệp nhìn xe ngựa của Chu Cao Lãng đi xa, hắn cười khổ, sau đó quay đầu đi đến Cố gia.


 
Đi tới cửa, đúng lúc Diệp Thế An vừa thở phì phì đuổi đến, hai người dừng bước chân, một lát sau đều bật cười.


 
“Đều đến rồi.” Diệp Thế An giơ tay lau mồ hôi, Chu Diệp gật đầu, nói tiếp: “Cũng không ngoài ý muốn.”


 
Hai người cùng vào Cố phủ, lúc này Liễu Ngọc Như và Cố Lãng Hoa, Giang Nhu mới về.


 
Hầu như mấy hôm nay bọn họ đều chạy đến phủ đệ của các đại nhân, tặng một đống quà, có người nhận có người không, nhưng bọn họ cũng không yêu cầu quá nhiều, chỉ hy vọng những người đó có thể nói tốt vài câu vào lúc quan trọng, hơn nữa quà quý, hoặc nhiều hoặc ít đều nhận lấy.


 
Thấy hai người tiến vào, Liễu Ngọc Như kỳ lạ, vội nói: “Sao hai người lại đến?”


 
“Chúng ta đến giúp.” Chu Diệp nói, “Chúng ta đã nghe ngóng rõ tình huống rồi, bệ hạ nhất quyết bảo vệ Lục Vĩnh. Phụ thân của ta và Diệp đại nhân sẽ không xen vào chuyện này, cho nên chúng ta liền đến.”


 
Liễu Ngọc Như và những người xung quanh nghe vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống. Thẩm Minh nói ngay: “Bệ hạ có ý gì? Làm hoàng đế bảo vệ tham quan hãm hại người trung thực?!”


 
“Đừng nói vậy,” Diệp Thế An trừng mắt nhìn qua, sau đó quay đầu nói với Liễu Ngọc Như: “Bây giờ tốt nhất là chúng ta đến đại lao Hình Bộ một chuyến, thứ nhất là bảo đảm Cửu Tư không sao, thứ hai là bây giờ chuyện này chỉ có chúng ta, tốt nhất là bàn bạc với Cửu Tư, đầu óc hắn nhanh nhạy hơn chúng ta nhiều.”


 
“Thứ ba,” Thẩm Minh ở bên cạnh tiếp lời, “Nếu không được, chúng ta liền phá nhà giam cướp người!”


 
“Nói hươu nói vượn!” Diệp Thế An lập tức quở trách, nhưng Liễu Ngọc Như lại nói, “Nếu thật sự đến nước đó thì cũng không có gì là không thể.”


 
Lời này làm Diệp Thế An và Chu Diệp chấn động, bọn họ dám mắng Thẩm Minh, nhưng lại không dám mắng Liễu Ngọc Như.


 
Liễu Ngọc Như nghĩ ngợi, nàng nói: “Tối nay chúng ta đến đại lao tìm Cửu Tư.”


 
Nói xong, nàng gọi Mộc Nam đến: “Ngươi đi tìm ngục tốt của Hình Bộ, để bọn họ sắp xếp thời gian, chúng ta sẽ qua ngay.”


 
Mộc Nam vâng lời lui ra, Liễu Ngọc Như giữ mọi người ở lại ăn cơm, sau đó sai người chuẩn bị hộp đồ ăn và y phục, túi thơm sách vở giấy bút mực đầy đủ mọi thứ.


 
Diệp Thế An bên cạnh nhìn Liễu Ngọc Như thu xếp đồ, hắn nói: “Muội mang nhiều đồ như vậy làm gì?”


 
“Chàng sống trong tù rất đáng thương, phải quan tâm chăm sóc hơn.”


 
Diệp Thế An nghe vậy, lại nhìn hộp đồ ăn đầy ắp, nói trái lương tâm: “Nhà giam này, đến ngồi cũng thật sự rất đáng thương.”


 
Sau khi chuẩn bị mọi thứ xong, đến giờ Tý, ban đêm ít người, Liễu Ngọc Như liền dẫn người đến.


 
“Ta đã mua người.” Liễu Ngọc Như nhỏ giọng nói, “Nhưng cũng không thể nán lại quá lâu, sau khi vào chúng ta nói ngắn gọn thôi, tuyệt đối đừng làm loạn.”


 
Diệp Thế An, Chu Diệp, Thẩm Minh đồng thời gật đầu, Chu Diệp nhìn xung quanh, thở dài nói: “Có tiền có thể sai quỷ khiến ma, chờ Ngọc Như có thêm tiền, mua lại nhà giam này cũng không tồi.”


 
Đây vốn là lời nói đùa, ai ngờ Liễu Ngọc Như nghe xong lại nghiêm túc nói: “Huynh nói không sai, sau này ta phải kiếm nhiều tiền hơn. Chuyện này ta cũng đã suy nghĩ cẩn thận rồi, quan trọng nhất, vẫn là bởi vì ta nghèo.”


 
Ba người phía sau: “…”


 
Ba người đi sâu vào nhà giam rồi thấy Cố Cửu Tư.


 
Bây giờ phòng giam của Cố Cửu Tư đã đặt bàn sách, trải đệm lót giường, bô thả tro thơm, gần như không có mùi gì. Hắn mặc sạch sẽ, đầu tóc gọn gàng, tay cầm quyển du ký, đang đọc hăng say. Nhìn thấy mấy người đi vào, Cố Cửu Tư cười buông sách, nhìn mọi người nói: “Chờ mọi người lâu quá, đáng lẽ ta nên đi ngủ.”


 
“Làm lỡ giấc ngủ của huynh rồi,” Thẩm Minh nhìn phòng giam của Cố Cửu Tư, rất phức tạp nói, “Ta thấy đại lao của huynh không tồi.”


 
“Chính xác,” Diệp Thế An gật đầu, “Sống khá hơn ta nhiều.”


 
“Liễu lão bản,” ngục tốt bên cạnh lên tiếng, cười nói với Liễu Ngọc Như, “Quy củ cũ, ta sẽ canh gác bên ngoài cho ngài.”


 
Liễu Ngọc Như cười, giao bạc trong tay cho ngục tốt, cong môi nói: “Đa tạ.”


 
Ngục tốt nhận tiền, vui vẻ đi ra ngoài. Liễu Ngọc Như lấy hộp đồ ăn ra, vội vàng nói: “Cái khác khoan hãy nói, tối nay chàng ăn gì chưa? Ta mang vịt da giòn của Đông Nhai đến cho chàng, chàng ăn đi, Diệp đại ca huynh kể lại tình huống cụ thể đi, vừa nói vừa ăn, đừng để bị đói.”


 
Đoàn người đen mặt nhìn đôi tiểu phu thê này, nhưng cũng không muốn lãng phí thời gian, Diệp Thế An nói luôn: “Hôm nay thúc phụ của ta và Chu đại nhân…”


 
Nói chưa dứt lời, bên ngoài truyền đến tiếng hỏi lớn của ngục tốt: “Công chúa điện hạ? Sao ngài lại có thời gian tới nơi này? Cố đại nhân? Cố đại nhân là trọng phạm, không thể tùy tiện thăm hỏi đâu!”


 
Mọi người hai mặt nhìn nhau, Thẩm Minh lập tức nói với Liễu Ngọc Như: “Tẩu trốn ở bên kia đi!”


 
Nói xong Thẩm Minh liền nhảy lên chỗ cao, những người khác cũng tìm nơi che chắn cho mình. Liễu Ngọc Như nhanh chóng cầm hộp đồ ăn trốn sang gian bên cạnh, sau đó nghe thấy tiếng bước chân truyền từ bên ngoài đến. Giọng nói êm dịu của Lý Vân Thường vang lên: “Trước kia ta và Cố đại nhân cũng là bạn cũ, cho nên hôm nay đến thăm, ngươi đừng lắm mồm, hiểu chưa?”


 
“Hiểu rồi hiểu rồi,” ngục tốt vội nói, “Có cho tiểu nhân thêm mười lá gan, tiểu nhân cũng không dám lắm mồm.”


 
Lý Vân Thường nói rồi đi đến trước phòng giam của Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư vừa nhét chân vịt xuống bàn, nằm lên giường, đưa lưng về phía người đến, dùng tay áo lau khô miệng, giả bộ ngủ.


 
Lý Vân Thường đi đến trước phòng giam, thấy Cố Cửu Tư, dừng bước chân lại, sau đó nàng ta đột nhiên nhào tới, nắm lấy song gỗ phòng giam, dùng giọng đau đớn nóng vội làm tất cả mọi người run lên, hô lớn: “Cố lang! Chàng vẫn tốt, Cố lang!”


 
Nghe vậy, Liễu Ngọc Như ôm chặt hộp đồ ăn, ba người trốn ở ba nơi nhìn về phía Liễu Ngọc Như theo bản năng, lại đồng tình nhìn Cố Cửu Tư.


 
Cố Cửu Tư vừa lau miệng xong, sau khoảnh khắc kinh hãi ngắn ngủi, hắn chợt sợ hãi, dưới sự chi phối không tên, hắn không duy trì được bất cứ hình tượng gì, đột nhiên đứng dậy, quay đầu nhìn Lý Vân Thường gầm lên: “Đang yên đang lành một cô nương gia như ngươi gọi lung tung cái gì?! Gọi ta là Cố đại nhân!”


 
Lý Vân Thường: “…”


 
Ba nam nhân trốn ở chỗ tối: “…”


 
Liễu Ngọc Như trốn ở phòng bên không tự chủ được mà nở nụ cười.


 
Có chút kiêu ngạo.
 



 
Tác giả có lời muốn nói: Mị! Về! Rồi! Đây!


 
【 màn kịch nhỏ 】


 
Mặc Thư Bạch: Điều gì khiến ngươi dám quát công chúa?


 
Cố Cửu Tư: Là bản năng cầu sinh.
 
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play