Liễu Ngọc Như không nói gì.


 

Lục Vĩnh đi theo Phạm Hiên từ lúc Phạm Hiên mới chỉ là một huyện lệnh, đi theo làm tùy tùng mười mấy năm, không nói bản thân Lục Vĩnh năng lực xuất chúng, chính là phần tình nghĩa này, nếu không đến mức đặc biệt, có lẽ Phạm Hiên sẽ mở một mắt nhắm một mắt với Lục Vĩnh.


 
Liễu Ngọc Như hiểu ý Cố Cửu Tư, nàng trầm ngâm một lát, nói: “Nếu bệ hạ có ý muốn bảo vệ ông ta, vậy ta phải làm gì?”


 
Nếu bệ hạ có ý bảo vệ ông ta, vậy chúng ta không thể nghĩ theo hướng điều tra án.”


 
Cố Cửu Tư quyết đoán mở miệng: “Chuyện nàng phải làm, đầu tiên là phải tìm được một người chịu tội, chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, nhưng phải xử lý. Tiếp theo nàng phải đi nói chuyện với Lục Vĩnh, tìm được lợi thế đàm phán, nghĩ cách làm Lục Vĩnh từ bỏ suy nghĩ dẫn mầm tai hoạ đến chỗ ta.”


 
Cố Cửu Tư trầm mặc một lát, nghĩ ngợi, hắn nói tiếp: “Hoặc là làm người phía sau Lục Vĩnh từ bỏ suy nghĩ này.”

 
“Người phía sau Lục Vĩnh?” Liễu Ngọc Như nhíu mày, “Phía sau Lục Vĩnh còn có người khác sao?”


 
Cố Cửu Tư gật đầu, hắn nghĩ rồi nói: “Lưu Xuân mới vào đã trực tiếp bị giết chết, sau đó giá họa cho ta. Thủ đoạn giết người dứt khoát lưu loát như vậy không giống Lục Vĩnh. Theo tính Lục Vĩnh, có lẽ đầu tiên ông ta sẽ nghĩ mọi cách cứu Lưu Xuân ra, thật ra bây giờ chưa điều tra rõ chuyện gì, ông ta giết người quyết đoán như vậy làm ta cảm thấy, đây nhất định là án lớn.”


 
“Có lẽ Lục Vĩnh không ngu như vậy, nếu nói ông ta hoảng sợ rồi bị lợi dụng thì ta còn tin hơn.”

 
Cố Cửu Tư nói, hắn nghĩ ngợi, một lát sau, hắn lại nói: “Có điều đây cũng chỉ là suy đoán của ta, những thứ còn lại nàng phải tự đi nghe ngóng rồi.”


 
“Ta hiểu.”


 
Liễu Ngọc Như gật đầu. Cố Cửu Tư kéo tay nàng, kể lại xích mích giữa hắn và hai người Lục Vĩnh, Lưu Xuân, vừa nói xong thì ngục tốt đi đến, cười nói: “Cố phu nhân, đã đến giờ rồi, không thể ở lại lâu.”


 
Liễu Ngọc Như gật đầu, nói với ngục tốt kia: “Đại ca yên tâm, ta chào xong sẽ đi ngay.”


 
“Ngài nhanh lên chút.”


 
Ngục tốt cũng thức thời, nói xong liền xoay người rời đi. Chờ hắn đi rồi, Liễu Ngọc Như quay đầu nhìn Cố Cửu Tư, nàng mím môi, cuối cùng nói: “Ta đi đây.”


 
Cố Cửu Tư rũ mắt, che giấu vẻ lưu luyến trong đáy mắt, thấp giọng nói: “Ừ.”


 
Liễu Ngọc Như nhìn hắn, khẽ cắn môi đứng lên, ngăn bản thân không quay lại nhìn, nàng đứng dậy, xoay người rời đi. Mới đi được vài bước, Cố Cửu Tư đột nhiên gọi nàng lại: “Ngọc Như.”

 
Liễu Ngọc Như vội vàng quay đầu nhìn hắn, Cố Cửu Tư nghiêng người về phía trước, hai tay nắm lấy song gỗ, nghiêm túc nói: “Ta có lời muốn nói với nàng.”


 
Nhìn dáng vẻ của Cửu Tư, Liễu Ngọc Như vội xoay người, ngồi xổm xuống, nghiêm túc nói: “Chàng nói đi, ta nghe.”


 
Cố Cửu Tư thấy nàng nghiêm túc, hắn không nói gì, chỉ cầm lấy tay Liễu Ngọc Như, ôm trong tay mình, trân trọng cúi đầu hôn lên.


 
Liễu Ngọc Như ngẩn người, nghe thấy Cố Cửu Tư nói: “Muốn hôn nàng cũng không hôn được, ta đặt cọc trước, sau này sẽ bù khoản còn lại.”


 
“Càn quấy.”


 
Liễu Ngọc Như chậm rãi phản ứng lại, nàng đỏ mặt, nhìn người đang nắm tay nàng, nhỏ giọng nói: “Tâm tư toàn đặt trên mấy chuyện này, miệng không đáng tin cậy.”


 
Cố Cửu Tư nửa ngồi xổm trước mặt nàng, ngửa đầu nhìn nàng, cười rộ lên: “Sao chuyện nhớ nàng lại không đáng tin cậy?”


 
“Ta toàn thấy chàng nói bậy.”


 
Liễu Ngọc Như giơ tay chọc đầu hắn, Cố Cửu Tư cười, lúc này Liễu Ngọc Như mới thu tay lại, sau đó cũng không nhúc nhích, nhìn Cố Cửu Tư, một lúc sau, nhỏ giọng nói: “Vậy ta đi thật đây.”


 
Lần này Cố Cửu Tư không cản nữa, dịu dàng nói: “Đi đi.”


 
Liễu Ngọc Như ra khỏi ngục giam, nàng lên xe ngựa.


 
Nàng không xác định lời Cố Cửu Tư nói có mấy phần thật giả, nhưng nàng nghiêng về phỏng đoán của Cố Cửu Tư là thật, so với bản thân Lục Vĩnh chủ động phạm án thì khả năng ông ta bị lợi dụng, bị sai khiến cao hơn.

 
Nhưng nếu là Lục Vĩnh, vậy người sau lưng ông ta có thể là ai? Bây giờ Lục Vĩnh đã là Hộ Bộ Thượng Thư của triều đình, người có chức quan cao hơn ông ta, còn có thể sai khiến ông ta, không đến mức là Chu Cao Lãng.


 
Liễu Ngọc Như lăn qua lộn lại trong đầu, tên dần dần chỉ đến một người. Nàng suy tư một lúc lâu, được một danh sách, trên danh sách này có Thái Hậu, có công chúa, thậm chí có cả Chu Cao Lãng, nhưng cái tên cuối cùng là kẻ mà người khác không thể hiểu nổi: Lạc Tử Thương.


 
Tuy rằng không có chứng cứ trực tiếp, nhưng nếu Cố Cửu Tư ngã xuống, e rằng người vui vẻ reo hò sẽ là một trong những nhân vật này.


 
Người này một tay thao túng Dương Châu, e rằng mọi việc từ Dương Châu mà ra đều có liên quan đến Lạc Tử Thương, đặc biệt là đám người Diệp Thế An, cả đời này cũng sẽ chẳng có con đường quay lại gì với hắn.


 
Tuy rằng không biết vì sao hắn động thủ với Cố Cửu Tư đầu tiên, nhưng có thể thuyết phục Lục Vĩnh, lại mong Cố Cửu Tư gặp nạn, Lạc Tử Thương sẽ là nhân vật đầu tiên.


 
Liễu Ngọc Như có mục tiêu rồi liền phái người đi nhìn chằm chằm, đồng thời chạy đến nhà Chu Diệp.


 
Bây giờ Chu Diệp đang định về Vọng Đô, hắn được đặc cách phê chuẩn ở lại Đông Đô mấy tháng, nhưng lệnh điều động của hắn là ở U Châu, bất kể thế nào cũng không ở lại được.


 
Liễu Ngọc Như vào cửa, Chu Diệp cũng không khách sáo với nàng, nói thẳng: “Cửu Tư nói gì?”


 
“Có,” Liễu Ngọc Như quyết đoán trả lời, “Chu đại ca, tâm tư của bệ hạ, phiền huynh đi nghe ngóng rồi.”
 
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play