Giang Thành nhanh chóng quăng kim châm cứu ra, đâm trúng vào tử huyệt của Ngạ Lang. Sau đó anh không thèm đếm xỉa đến hắn nữa, nhanh chóng chạy đến xe của mình.
Ngay khi bàn tay của Giang Thành chạm vào chốt cửa xe Lamborghini, bỗng nhiên anh có một cảm giác nguy hiểm khác thường. Giang Thành nhanh chóng lùi về sau một bước, vào khoảnh khắc anh lùi về sau thì một viên đạn đã bắn trúng vào nền xi măng ngay trước mặt Giang Thành, lập tức nền xi măng vỡ tan thành từng mảnh.
Thậm chí còn sắp xếp một tay súng bắn tỉa, nguy hiểm thật, nếu như không phải Giang Thành thừa kế được thánh y và có phản ứng nhạy bén thì chắc bây giờ anh cũng đã bị trúng đạn rồi, Giang Thành tức giận nhìn về một hướng.
"Có thể tránh được ư?" Tay súng bắn tỉa Ưng Nhãn, tay cầm súng, mặt đầy khiếp sợ nhìn Giang Thành, hắn không ngờ hắn đã bắn trong khi mục tiêu không chuẩn bị gì cả mà vẫn có người có thể thoát được.
Bây giờ Giang Thành không có thời gian để dây dưa với tay bắn tỉa này, nhanh chóng bước lên xe Lamborghini rồi lái xe đuổi theo hướng chiếc xe đã đưa Hứa Tình đi.
Tay súng bắn tỉa thấy vậy lập tức bắt đầu nhắm tới mục tiêu rồi tiến hành công kích một lần nữa, nhắm ngay đầu của Giang Thành, lập tức lại bắn một phát, nhưng mà Giang Thành lái xe vẫn tránh được.
Bên cạnh đó, Lang Vương đang lái xe rất nhanh, Hoa Nam Lang ngồi ở ghế sau đỡ Hứa Tình bị ngất.
"Có vẻ như Ưng Nhãn đã ngăn được đối phương rồi." Lang Vương vừa lái xe với tốc độ rất nhanh, vừa thở phào nhẹ nhõm.
"Vừa nãy tôi thấy Ngạ Lang hình như vừa nhìn tên đàn ông kia thì đã ngã xuống đất luôn.” Hoa Nam Lang nói, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
"Không sai, sát khí trên người của người đó thật đáng sợ, kinh khủng như thể thây chất thành núi, máu chảy thành sông vậy.” Lang Vương cũng có thể coi là đã trải qua không ít trận chiến đẫm máu, nhưng mà sát khí đáng sợ như vậy thì hắn thật sự chưa từng thấy.
"Ông chủ, hình như Đông Bắc Lang vẫn chưa ra." Hoa Nam Lang có chút sợ hãi nói.
"Đoán chừng cũng không ra được." Trong mắt Lang Vương lóe lên một tia hung ác.
Hắn cũng không ngờ, đến một nơi nhỏ bé như Lư Dương khiến năm anh em bên cạnh mình đã dễ dàng mất đi hai người như vậy.
"Con mẹ nó, dù sao cũng đã đắc tội với người mạnh như vậy rồi, tôi muốn sung sướng với người phụ nữ đẹp đẽ này một chút rồi nói sau.” Hoa Nam Lang vừa nói vừa ra tay với Hứa Tình.
Hứa Tình xinh đẹp với dáng người ngon ngọt trước mặt khiến Hoa Nam Lang rất thèm thuồng, nhất là lúc hắn chạm vào Hứa Tình, hắn không thể kìm nén nổi ham muốn trong lòng, vốn dĩ hắn cũng rất háo sắc.
Hứa Tình ngất đi đang nằm ở ghế phía sau, Hoa Nam Lang lập tức thô bỉ đưa tay ra muốn cởi áo sơ mi của Hứa Tình ra.
"Người thuê chúng ta còn chưa ra tay mà cậu đã động vào cô ta như vậy thì cậu coi có được không?” Lang Vương bỗng nhiên lên tiếng.
"Dù sao cũng không có ai đuổi kịp, tôi chiếm tiện nghi trước một chút chắc cũng không có vấn đề gì đâu.” Hoa Nam Lang bất đắc dĩ dừng tay lại.
"Chúng ta đã không còn hai anh em kia nữa rồi, nếu như bởi vì cậu táy máy tay chân mà không nhận được tiền thì tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu." Lang Vương bất mãn nhìn Hoa Nam Lang qua kính chiếu hậu.
Hoa Nam Lang luôn rất háo sắc, một người phụ nữ xinh đẹp như vậy ở trước mắt mà lại không thể thưởng thức, hắn cũng rất khó chịu, nhưng hắn không dám đắc tội với ông chủ của mình, cho nên không thể làm gì khác hơn là dừng tay.
"Anh ta đuổi tới nơi rồi!" Lang Vương chợt nhìn thấy một chiếc xe Lamborghini màu vàng xuất hiện trong kính chiếu hậu và đuổi theo hắn với tốc độ kinh hoàng.
"Làm sao mà nhanh vậy?" Hoa Nam Lang hoảng sợ quay đầu nhìn lại.
"Ưng Nhãn, xe của cậu đi đến đâu rồi? Ngăn chiếc xe Lamborghini ở phía sau lại đi.” Lang Vương biết rõ xe của mình không thể chạy kịp với chiếc xe Lamborghini này. Nếu như không ngăn lại sẽ bị đuổi kịp ngay lập tức.
"Ông chủ, tôi đang ở trên cầu trên cao, lần này nhất định sẽ giết được anh ta.” Trước đó Ưng Nhãn đã đi đến nơi tương đối xa để đánh lén Giang Thành, cho nên mới có thể chạy tới ngay phía trước Giang Thành nhanh như vậy.
"Được." Lang Vương lập tức yên tâm.
Ưng Nhãn nhắm thẳng vào đầu Giang Thành, vốn là đã muốn bóp cò, nhưng hắn đột nhiên cảm thấy tỷ lệ bắn trứng quá nhỏ nên hắn vội vàng chuyển hướng của họng súng, bắn một phát vào bánh xe của chiếc xe bên cạnh xe Giang Thành.
Chiếc xe nhỏ bên cạnh lập tức mất tay lái, đâm trực tiếp vào xe của Giang Thành, Giang Thành buộc phải dừng lại rồi xuống xe.
"Để xem lần này mày trốn như thế nào!" Khóe miệng Ưng Nhãn nở một nụ cười đắc ý, miệng súng nhắm thẳng vào đầu Giang Thành, hắn tin rằng Giang Thành không thể đoán ra vừa rồi hắn bắn đạn ra từ đâu, cũng tin rằng Giang Thành sẽ không khởi động xe được, một phát súng này sẽ lấy được mạng của anh.
Đúng lúc Ưng Nhãn đắc ý nhắm thẳng vào đầu Giang Thành, hắn chợt nhìn thấy một đôi mắt tràn đầy sát khí của Giang Thành đang lạnh lùng nhìn hắn khiến hắn lạnh cả sống lưng.
"Thật sự muốn chết mà!" Ánh mắt lạnh lùng của Giang Thành nhìn về phía tay súng bắn tỉa, anh không muốn đối phó với tay súng bắn tỉa này trước, dù sao chuyện quan trọng là phải tìm được Hứa Tình trước, nhưng tay súng bắn tỉa này quấy rầy mình hết lần này tới lần khác.
Lang Vương nhìn thoáng qua chiếc kính chiếu hậu bên ngoài, quả nhiên phía sau đã xảy ra tai nạn giao thông, đã thành công ngăn cản cái tên đáng sợ đó.
Lang Vương lái xe chạy thẳng đến một nhà máy bỏ hoang ở vùng ngoại ô xa xôi hẻo lánh. Hắn đưa Hứa Tình xuống xe rồi đưa đến một căn phòng có đèn sáng.
Hứa Tình vẫn cứ hôn mê, đến khi cô tỉnh lại thì phát hiện mình đã bị trói vào một chiếc ghế cũ nát, tay chân cũng không thể động đậy, trên đầu còn treo một ngọn đèn sợi đốt mờ ảo.
"Hứa Tình, cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi." Một giọng nói quen thuộc của một người đàn ông vang lên bên tai Hứa Tình.
Lúc này Hứa Tình hoảng sợ men theo giọng nói đó nhìn sang, thấy được Quý Triết và hai người đàn ông vô cùng vạm vỡ dưới ánh đèn mờ ở bên kia.
"Quý Triết? Lại là anh?" Hứa Tình tức giận hét lên.
"Không sai, là anh, thế nào? Có phải rất bất ngờ không?” Quý Triết vừa đắc ý nhìn Hứa Tình vừa nói.
"Tên khốn kiếp, mau thả tôi ra, nếu không chồng tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu." Hứa Tình ra sức giùng giằng, nhưng không có chút tác dụng nào.
"Chồng em? Là tên ở rể phế vật kia hả?" Quý Triết cười mỉa một tiếng, chống nạng đi tới trước mặt Hứa Tình, nói: "Anh ta đã đã chặt đứt một chân và một tay của anh rồi, em nghĩ là anh sẽ bỏ qua cho anh ta như vậy sao? Dù gì anh cũng phải để cho anh ta nhìn thấy được hình ảnh người vợ yêu quý của anh ta bị anh chà đạp như thế nào chứ.”
"Quý Triết, anh đúng là điên rồi!" Hứa Tình thật sự tức giận rồi.
"Đúng vậy, anh điên rồi, anh muốn có được em, anh không bằng cái tên nam y tá đó ở chỗ nào chứ?” Quý Triết nắm lấy cằm của Hứa Tình rồi nói: "Anh không ngại nói cho em biết là anh ta đã chết rồi, bị nhóm lính đánh thuê mà nhà anh bỏ rất nhiều tiền ra thuê giết chết rồi.”
Hứa Tình sững sờ khi nghe được lời nói của Quý Triết, sau đó cô lập tức hét lên: "Anh nói bậy."
"Cho dù em có tin hay không thì anh ta cũng đã chết rồi, hơn nữa hôm nay anh phải biến em thành người phụ nữ của anh." Vừa nói Quý Triết vừa nắm lấy cằm của Hứa Tình, trực tiếp nhét một viên thuốc vào miệng cô, ép cô phải nuốt xuống.
Khụ khụ khụ!
Hứa Tình ho dữ dội, nhìn Quý Triết rồi hỏi: "Anh cho tôi ăn cái gì vậy?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT