Từ ngày Thư Di rời đi, đều không có tin tức hay điện thoại gọi về. Chuyện này khiến Bác Văn nhớ lại lúc hai người họ mới gặp nhau, cô cũng đã không từ mà biệt, cứ vậy mà như bốc hơi khỏi mặt đất. Bác Văn ngầm hiểu là Thư Di đang giận dỗi. Thôi thì người đã không muốn được tìm thấy thì có cố công cũng vô ích. Đành đợi đến khi cô ngao du đã đời rồi nhất định cũng sẽ về lại bên cạnh anh mà thôi.

Thời gian này, Bác Văn ngày ngày đều vùi đầu vào công việc để tìm quên. Thành Minh nhìn thấy bạn thân đi đi về về chỉ có một mình, cũng đành lắc đầu. Vợ chồng nhà này giống như đang chơi trò đuổi hình bắt bóng vậy. Bây giờ chỉ còn mong cho Thư Di mau mau trở về thì mới có thể giúp Bác Văn vui vẻ trở lại như xưa.

Hôm nay là cuối tuần, Bác Văn vừa lái xe ra khỏi nhà thì điện thoại bất ngờ đổ chuông. Anh nghe máy xong thì bắt đầu chuyển hướng ra đường chính.

Hạo Thiên cẩn thận quan sát người mới đến, trong lòng cũng phải thầm công nhận là phép màu thực sự có thật trên đời

_Gia Hân gửi lời hỏi thăm cậu. Cô ấy vốn dĩ vẫn luôn mặc cảm áy náy và tự trách mình vì những chuyện đã xảy ra, bây giờ cậu bình an trở về rồi, chúng tôi đều cảm thấy rất vui mừng.

Bác Văn từ lâu đối với những chuyện ân oán này đã không còn tính toán nữa. Đặc biệt là sau khi anh biết rõ những gì mà Thư Di đã làm đối với Diệp Thanh, Bác Văn hiểu hơn ai hết thù hận chính là con dao hai lưỡi. Nếu Thư Di không biết anh vẫn còn sống thì không hiểu cô ấy còn có thể làm ra những chuyện kinh khủng gì nữa

_Tôi nghe nói anh và ba mình đã hòa thuận rồi phải không?

_Chỉ là khúc mắc trong lòng đã được giải quyết xong. Người cũng đã chết lâu như vậy rồi. Tôi không muốn ông ấy phải sống trong cảnh cô độc tuổi xế chiều, như vậy bản thân tôi cũng không thoải mái gì.

Bác Văn đưa tách cà phê lên môi, hương vị thơm nồng này khiến anh nhớ tới những buổi chiều cùng người đó đi dạo trên những con phố quen, lắng nghe thanh âm của nhịp sống hối hả và mùi vị của những món hàng ăn uống quen thuộc

_Mọi người đều được vui vẻ, vậy là tốt quá rồi.

Hạo Thiên lúc này đột nhiên lại chuyển sang đề tài khác

_Cậu và Thư Di cũng nên nhanh chóng sinh em bé đi.

Bác Văn bật cười, hôm nay lại có người nhắc tới dự định còn bỏ dở của vợ chồng anh

_Tiểu yêu nhà tôi vẫn còn ham chơi lắm.

_Phụ nữ khi giận thì dai lắm nhưng nếu cậu có thể trói buộc cô ấy bằng khế ước con cái thì nhất định cô ấy sẽ không dễ dàng từ bỏ trách nhiệm được đâu. Khi đã trở thành một người mẹ rồi, Thư Di chắc chắn sẽ tự biết cân bằng lại mọi thứ.

_...

Hạo Thiên nói ra được những lời này cũng là do từ kinh nghiệm của bản thân. Từ ngày có con, Gia Hân nhà anh ngày càng chín chắn, nhu mì hơn. Cặp song sinh Chấn Vũ và Chí Trung cũng trở thành mối dây liên kết vững chắc giữa các thành viên trong gia đình. Nhìn các con ngày ngày khỏe mạnh, lớn nhanh như thổi càng khiến người làm cha làm mẹ như vợ chồng anh hiểu rõ trách nhiệm gìn giữ hạnh phúc gia đình hơn bao giờ hết.

Hạo Thiên vô tình nhắc tới Thư Di lại khiến Bác Văn nhớ kinh khủng. Thật ra anh cũng đã hạ quyết tâm rồi, lần này Thư Di trở về, anh nhất định sẽ để cô mang thai, có như vậy thì cô mới không thể tùy hứng mà bỏ đi lung tung được.

Hạo Thiên lúc này đã đứng lên, đưa tay ra, trên gương mặt cương nghị, anh tuấn cũng xuất hiện nụ cười hảo cầu bày tỏ thiện chí

_Bác Văn, những chuyện trước đây có thể bỏ qua hết không?

Bác Văn mỉm cười, nhanh chóng bắt lấy tay anh thay cho câu trả lời

_Hạo Thiên, mối thâm giao giữa hai nhà chúng ta, trước đây thế nào, bây giờ vẫn vậy!

****

Biệt thự Eden, Lục gia

Trùng hợp thay, hôm nay Lý Hâm Bằng cũng có nhã hứng làm một chuyến viếng thăm ngắn đến  nhà của vợ chồng Lục Kiến Quốc

_Anh Bằng, hôm nay quả nhiên là rồng đến nhà tôm mà.

_Để chú thím chê cười rồi. Tôi thân vai anh lớn trong nhà mà đến bây giờ mới đến chúc mừng được, mong chú thím xí xóa bỏ qua cho.

_Anh lại cứ quá lời. Mời anh vào nhà, hiếm khi anh đến chơi, hôm nay nhất định phải ở lại dùng cơm với vợ chồng tôi, không được từ chối đâu.

_Vậy thì làm phiền chú thím rồi.

Kiến Quốc đón lấy hộp quà từ tay Hâm Bằng rồi đưa lại cho vợ mình. Lộ Khiết cũng nhanh chóng đích thân đi pha trà mời khách. Cuộc hàn huyên tâm sự giữa hai người đàn ông ở buổi hoàng hôn của đời người, lần này không còn oán trách day dứt mà chỉ có niềm vui mừng hội ngộ

_ Hình như Bác Văn không còn ở đây phải không?

_Tuệ Mẫn đang có thai, cũng gần tới ngày sinh, trong nhà còn có Tố Cẩm nên Bác Văn nó về lại bên nhà riêng rồi. Thỉnh thoảng mới ghé qua đây.

_Đúng là ông trời có mắt, gia đình của chú cuối cùng đã qua cơn bĩ cực, đến hồi thái lai. Thật khiến người ta sáng mắt, sáng lòng.

_Chính tôi cũng không bao giờ dám mơ tới ngày hôm nay. Giờ được thế này, cũng xem như là ông trời không phụ người có lòng.

_Tuổi già như chúng ta, bây giờ chỉ lấy con cháu làm niềm vui. Chỉ cần chúng có thể sống khỏe mạnh, vui vẻ thì chính là vượng khí của gia đình.  Những nỗ lực phấn đấu thời trai trẻ của chúng ta xem như không uổng phí rồi.

_...

Hâm Bằng cảm thấy mình vẫn còn quá may mắn, vì đến cuối đời, ông đã kịp hiểu được chân lý gia đình là trên hết của Kiến Quốc, cũng đã có cơ hội được tự mình trải nghiệm hết ý nghĩa của hai tiếng "gia đình". Gia đình nhỏ của vợ chồng Hạo Thiên và Gia Hân bây giờ chính là mẫu hình mà ông đã để lỡ mất trong những năm tháng còn vẫy vùng trên thương trường. Giờ đây, chứng kiến con trai mình bản lĩnh hơn người, khôn khéo lựa chọn không đi vào vết xe đổ năm xưa của người lớn khiến ông vô cùng mãn nguyện

_Thư Di vẫn còn giận chuyện của Bác Văn sao?

_Tụi nó còn trẻ nên còn hơi sức lắm, dù là vài năm hay vài tháng chia xa cũng chẳng làm khó được nhau lâu đâu.

_Cũng phải, yêu nhiều mới giận nhiều. Đợi con bé hết giận rồi lại trở về thôi. Đến lúc đó cơm lành canh ngọt rồi sẽ sinh liền mấy đứa cháu cho vợ chồng chú tha hồ ẵm bồng.

_Haha, không khéo tới lúc đó, hai ông già chúng ta muốn được yên tĩnh tâm sự như thế này cũng không được nữa rồi.

_Đúng vậy! Đúng vậy!

Kiến Quốc nghĩ tới tương lai gần đó thì vui vẻ không thôi. Lại còn cả chuyện của Tố Cẩm và Vỹ Hoành nếu thuận lợi thì càng hay ho. Xem ra những ngày tháng sắp tới đây hứa hẹn sẽ chỉ toàn là niềm vui.

....

Bác Văn trở về nhà riêng, nhìn cả căn biệt thự rộng lớn, nhưng lại thiếu hẳn hơi ấm của nữ chủ nhân khiến mọi thứ cũng trở nên lạnh lẽo, thiếu sức sống.

Chu quản gia và người làm trong nhà cũng hiểu ý, luôn sắp xếp, bày trí mọi thứ theo ý thích trước đây của thiếu phu nhân, chỉ là có làm thế nào cũng không thể thay thế được người thật, việc thật.

Bác Văn tắm xong liền khui luôn chai rượu vang mới mang về. Rượu ngon lại thiếu người cùng thưởng thức nên cũng trở thành nhạt nhẽo, vô vị

_Thư Di, bây giờ em đang làm gì, có nhớ anh không?!

_Ông xã!

Bác Văn giật mình nhìn lên, ngỡ ngàng vì thân dáng quen thuộc đã đứng ngay cửa từ lúc nào

_Thư Di, là em đúng không? Em trở về từ khi nào vậy?

Thư Di mỉm cười rồi nhẹ nhàng đi lại gần, thoải mái ngồi gọn vào lòng anh. Ngón tay cô chờn vờn vẽ trên môi anh rồi áp xuống, phủ lên làn hơi nóng ẩm

_Em rất nhớ anh, ông xã!

_Thư Di!

Mùi hương mê hoặc quen thuộc trên người cô khiến Bác Văn không thể kiềm chế được nữa, anh siết chặt lấy tấm thân mềm mại, nhấc bổng người lên đặt xuống giường, vùi mặt vào giữa hai bầu ngực trắng trẻo mà cắn mút

_Văn, từ từ đã...

_Xin lỗi bảo bối, nhưng mà em đã để anh đợi chờ quá lâu rồi. Lần này nhất định phải lấy lại cả gốc lẫn lời mới đủ.

Thứ cứng rắn bên dưới đã được giải phóng, lập tức tìm tới nơi bỏ trống mà lấp đầy. Cảm giác trơn tuột, ấm áp bao bọc, ma sát chặt chẽ dọc theo thân khiến lý trí của Bác Văn gần như bị rút cạn

_Thư Di!

_Ông xã!

Tiếng gọi ngọt ngào của cô kèm theo ánh mắt mơ màng vì bị cơn động tình vây hãm làm cho mờ mịt khiến Bác Văn không thể khống chế được dục vọng của bản thân nữa, chỉ muốn ở mãi trong cô, cùng người đi đến tận cùng niềm lạc thú nhân gian.

...

_Thư Di! Thư Di!

Bác Văn giật mình mở mắt ra, chớp mắt đảo nhanh quanh căn phòng. Cảm giác thất vọng tràn về khiến anh hụt hẫng vô cùng. Thì ra chỉ là mơ, vậy mà trong một khắc, anh đã ngỡ có được người trong tay. Nhưng mà giấc mơ này sao lại chân thật đến như vậy kia chứ. Bác Văn ngồi bật dậy, cảm nhận rõ ràng bên dưới có gì đó không ổn lắm khiến anh sa sầm nét mặt

_Thư Di, em mà không mau mau trở về thì anh sẽ chết mất!

****

_Hắt..xì..!

Thư Di đưa tay lên che mũi vì cơn ớn lạnh vừa chạy qua người. Mấy tháng nay cô nhất quyết không liên lạc về nhà, cũng không cho Huệ Quyên lén báo tin. Ở châu Âu, tự do tự tại cùng với Alex và Huệ Quyên tha hồ đi thăm thú khắp nơi. Không khí trong lành, đồ ăn tuyệt vời và thời gian nghĩ dưỡng tuyệt đối đã giúp sức khỏe của cô hồi phục nhanh chóng.

Khúc Chỉ Hàm đã hạ sinh một bé gái rất bụ bẫm, đáng yêu, đặt tên là Charlotte. Việt Bân cũng mở được một nhà hàng cafe nhỏ trên phố, cách nơi ở không xa lắm, việc buôn bán xem ra vô cùng thuận lợi

_Thư Di, cậu xem, tiểu Đậu nhà mình rõ ràng rất thích cậu đó.

Thư Di ôm tiểu Đậu trong lòng, thỉnh thoảng lại thơm thơm nhè nhẹ lên hai gò má trơn láng của con bé. Tiểu Đậu bị nhột nên cứ nhắm tịt mắt rùng mình, biểu cảm càng nhìn càng dễ thương vô cùng. Chỉ Hàm nhìn thấy rõ ràng niềm vui trên gương mặt bạn thân thì liền muốn thúc đẩy thêm vào

_Thích như vậy, chi bằng nên sớm về nước tranh thủ cùng tạo ra em bé đi.

_Cậu là đang bảo mình ở đây lâu quá rồi chứ gì?

_Mình và A Bân chẳng nề hà chuyện đó đâu, nhưng mà cậu cứ để Bác Văn một mình như vậy, e là không hay.

_...

_Thư Di, đàn ông khác chúng ta, nếu không được cho "ăn no" sẽ dễ sinh tật nọ kia lắm.

Đúng lúc này, Việt Bân từ trong bếp đi ra, còn mang theo đĩa bánh nóng hổi mới ra lò

_Bà xã, em bế con được không? Anh có chuyện cần nói với Thư Di.

Chỉ Hàm đón lấy tiểu Đậu từ tay Thư Di, đồng thời nói nhỏ vào tai cô bạn thân

_Mình dám cá là những gì A Bân sắp nói cũng giống như mình vậy.

_..!

Đợi cho Chỉ Hàm vào trong rồi, Việt Bân mới đặt bánh lên bàn

_Em ăn thử xem, rồi cho anh ý kiến.

Thư Di cầm muỗng xắn nhẹ cho vào miệng, cảm nhận được vị bánh mềm mịn tan ngay trên đầu lưỡi

_Thật sự rất ngon. A Bân, tay nghề của anh ngày càng giống một bậc thầy làm bánh chuyên nghiệp rồi đó.

Lúc này Việt Bân mới ngồi xuống, cầm chiếc muỗng còn lại tự lấy cho mình một mẩu nhỏ

_Bánh có ngon cách mấy cũng không thể trọn vẹn nếu thiếu người cùng thưởng thức, em hiểu ý anh chứ Thư Di?

Thư Di mỉm cười, xem ra lần này cô thực sự đã khiến mọi người để tâm rồi

_Anh và Chỉ Hàm đừng lo lắng quá. Em tự biết giới hạn dừng lại mà.

Đã nói thì nói cho rõ ràng luôn một lần. Việt Bân đã nuôi dưỡng Thư Di từ nhỏ, tính nết cô thế nào, anh đương nhiên hiểu rõ. Chỉ là lần này đợi chờ đến tận hai năm mới được tương phùng, Việt Bân không muốn Thư Di lại phí hoài thêm thời gian, như vậy đối với Bác Văn cũng là quá bất công rồi

_Anh biết em giận Bác Văn vì cậu ấy đã buông tay trước, còn lừa dối tất cả mọi người. Nhưng mà Thư Di à, em có nghĩ nếu như Bác Văn không giả chết, thì cậu ấy làm sao có thể chịu đựng được sự thương hại của mọi người dành cho mình.

_...

_Ngoại hình bị hủy hoại, đối với một người trời sinh tướng mạo hoàn hảo như Bác Văn đã là một đả kích quá lớn. Đừng nói là giả chết, việc cậu ấy vẫn chấp nhận sống tiếp trong đau khổ như vậy đã là một quyết định rất khắc nghiệt. Có thể lúc đó cậu ấy vì không thể buông bỏ được em, lại cũng không muốn em ngày ngày nhìn thấy người trong bộ dạng đáng sợ nên phải lựa chọn cách làm đó. Thư Di, nếu là em, tận mắt nhìn thấy ngay từ đầu, có thể chính em cũng không vượt qua nổi đâu!

Thư Di lại nhớ về quãng thời gian khủng hoảng trước đây. Bây giờ nghĩ lại mới thấy những gì mình đã trải qua thật quá điên rồ

_Anh biết không, lúc nhìn thấy anh ấy xuất hiện trong lễ cưới, em cứ nghĩ hai năm vừa qua chỉ là một cơn ác mộng.

_Dù là thực tế hay là mộng mị thì sự thật là em và Bác Văn đều đã cùng nhau vượt qua hết mọi khó khăn khổ ải. Tuy cách tiếp cận sự việc lúc đầu có hơi khác nhau nhưng trên chặng đường đó, em và cậu ấy chưa từng bỏ cuộc. Dẫu biết là đau khổ nhưng mà chẳng phải nhờ vậy mà cả hai càng thêm trân trọng tình cảm của nhau hay sao?

Thư Di đương nhiên hiểu hết tất cả. Thời gian ở đây, cô cũng không lúc nào không nghĩ về người ở quê nhà, chỉ là phải cố kiềm chế lại nỗi thương nhớ để chờ đến thời điểm thích hợp. Chuyến đi lần này, chính yếu cũng vì muốn tranh thủ hồi phục sức khỏe trước khi trở về. Cô muốn ngày gặp lại, sẽ có thể tự tin xuất hiện rạng rỡ trước mặt Bác Văn.

Việt Bân thấy Thư Di im lặng thì biết cô đã dao động, cũng tin chắc rằng cô đã có kế hoạch cho ngày trở lại

_Cả em và cậu ấy đều đã đau khổ quá lâu rồi. Đừng bướng bỉnh nữa, hãy quay trở về đi Thư Di. Bác Văn chắc chắn đang rất mong chờ em đó.

_..!

****

Trong khi đó tại thủ phủ Austin, tiểu bang Texas, Hoa Kì

Sau khi tuyên bố giải nghệ, Khương Du đã quay về Mỹ. Lần này cô chọn thành phố Austin làm nơi dừng chân, cũng hi vọng có thể sớm nguôi ngoai được những chuyện đã qua.

Tại đây, Khương Du cũng đã mua một căn nhà nhỏ và đăng kí một khóa học nấu ăn ở gần nhà. Việc này khiến cô bận rộn và có cơ hội để phát triển niềm đam mê riêng.

Hôm nay Austin đổ những hạt tuyết đầu mùa hiếm hoi, hơi lạnh khiến tâm hồn con người đang buồn càng thêm chán chường. Trong nhà, Khương Du đang thêm củi vào lò sưởi, ánh lửa nhen nhóm bập bùng khiến cô thấy lòng đỡ hiu quạnh trong đêm lạnh nơi xứ người. Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên liên tục thúc hối. Khương Du giật mình nhìn đồng hồ lo lắng. Giờ này còn ai lại đến tìm kia chứ. Nghĩ vậy nhưng cô vẫn nhanh chân chạy vào phòng, mở ngăn kéo lấy ra khẩu súng ngắn, lận vào thắt lưng rồi đi ra mở cửa

_Lãnh...Quân?!

Khương Du suýt hét lên khi trông thấy người đang đứng trước mặt. Cô rõ ràng không hề nhìn lầm, cũng không phải đang mơ. Thực sự là Lãnh Quân bằng xương bằng thịt đang đứng ngay trước cửa nhà cô. Sau cảm giác bất ngờ là niềm vui le lói nhưng cô phải cố gắng che giấu đi tâm trạng thật của bản thân

_Sao anh lại ở đây?

_Bên ngoài đang lạnh như vậy, em không định mời tôi vào nhà sao?

_Tôi...xin lỗi. Anh mau vào đi.

Khương Du mở rộng cửa, lại đứng hẳn sang bên, nhường đường cho anh đi vào

_Anh ngồi đi, để tôi đi lấy thứ gì ấm cho anh uống nha.

_...

Lãnh Quân cởi áo khoác rồi ngồi xuống ghế, âm thầm quan sát mọi thứ xung quanh căn nhà. Lát sau, Khương Du mang lên cho anh một ly sữa ngũ cốc nóng hổi

_Anh uống đi cho nóng. Mà anh có đói không, hay để tôi nấu thêm gì đó cho anh ăn nha?

_Không cần đâu!

Lãnh Quân cầm ly sữa lên uống một hơi cạn. Khương Du nhìn thấy thì trong bụng thầm vui, nhưng cũng đang không ngừng tự xỉ vả bản thân vô dụng. Rõ ràng cô đã chạy sang tận nơi xa xôi này để né tránh anh, vậy mà bây giờ vừa nhìn thấy người, trái tim đã thổn thức nữa rồi

_Sao anh lại biết tôi ở đây?

_Điều mà tôi muốn biết thì ắt sẽ có cách thôi.

_..!

Khương Du chợt cảm giác ánh mắt của Lãnh Quân nhìn mình có điều gì đó rất khác lạ khiến cô hơi chột dạ. Cô cầm ly sữa lên rồi kiếm cớ rút lui

_Để tôi mang cho anh một ít bánh ngọt mà tôi tự làm.

Nói rồi liền nhanh chân đi ra sau bếp. Khương Du không hiểu sao cô lại hồi hộp như vậy. Còn Lãnh Quân, sao anh lại còn đến đây tìm cô làm gì, chuyện giữa họ chẳng phải đã kết thúc rồi sao?!

Cứ mải suy nghĩ, Khương Du đâu hay Lãnh Quân đã ở ngay sát phía sau từ lúc nào. Đến khi cả thân người bị anh ôm trọn mới khiến cô giật nảy người

_Lãnh Quân, anh làm gì vậy?

Vòng tay của Lãnh Quân càng siết chặt hơn, anh vùi mặt vào vùng da cổ nhạy cảm của cô, giọng nói trầm ấm như muốn dụ dỗ

_Đợi em lâu quá, tôi đói bụng rồi!

_Vậy để tôi nấu cho anh ăn được không, sẽ không mất nhiều thời gian đâu.

_Không cần đâu, tôi nghĩ ăn em sẽ nhanh hơn!

_..!

Trái tim Khương Du bỗng đập liên hồi, cả thân thể cũng run rẩy không ngừng. Khương Du xoay người lại, đối diện với ánh mắt sâu thẳm kia khiến tâm trí cô cứ bấn loạn

_Lãnh Quân!

Bờ môi đỏ mọng lập tức bị anh nuốt lấy, say mê ngấu nghiến. Rào chắn cuối cùng bị phá bỏ, Khương Du không muốn miễn cưỡng bản thân nữa. Giây phút gặp lại, cô nhận ra mình nhớ anh kinh khủng, trái tim lại đập loạn xạ, nức nở cũng vì người. Dù sao đây cũng không phải là Trung Quốc, còn cô giờ phút này, thực lòng thực dạ chỉ muốn cùng người đàn ông này mặc kệ tất cả, không tính toán vụ lợi, không ghen tuông hờn oán, chỉ là có thể cùng nhau dâng hiến trọn vẹn, dù chỉ lần này nữa thôi, Khương Du cô cũng không hối hận. Ngôn Tình Tổng Tài

_Khương Du, thân thể của em vẫn nhạy cảm như vậy!

_...

Bàn tay Lãnh Quân luồn vào trong áo của cô, nhẹ nhàng rút ra khẩu súng rồi giơ lên trước mặt

_Đây là cách em chào đón chồng mình hay sao?

Khương Du đỏ mặt, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, hỗn loạn

_Nói bậy, ai đồng ý làm vợ anh hồi nào?

Lãnh Quân cười khẩy, thuận tay bế người lên đi vào phòng ngủ. Nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường, mơn trớn trên làn da mềm mại. Mùi hương nước hoa quen thuộc trên người anh khiến Khương Du thần trí đảo lộn, đến khi bên dưới bị anh xâm nhập, cô mới cảm nhận rõ ràng vật to lớn kia đang chèn ép, đòi hỏi

_Khương Du, bên trong của em ấm quá!

_Ưm...Lãnh Quân!

Từng nhịp thúc vào đẩy tâm trí Khương Du vào vùng khoái lạc của tình yêu. Thanh âm rên rỉ câu hồn của cô hòa cùng tiếng xuýt xoa của anh tạo nên bản hòa âm ân ái trong đêm mùa đông lạnh giá.

...

Qua cơn mê đắm, Lãnh Quân ngồi dựa vào thành giường trong khi Khương Du nằm trong lòng anh, bàn tay vân vê vòm ngực săn chắc

_Lãnh Quân, anh sang đây vì công việc hả?

Lãnh Quân đặt tay lên bờ vai trần của cô, vuốt ve

_Không! Anh qua đây để đón vợ của mình về!

_..!

Khương Du cố gắng giữ cho nhịp thở cân bằng. Tâm tư của cô bây giờ đang rất xáo động, từ lúc gặp nhau, Lãnh Quân cứ nói những câu rất khó hiểu. Bản thân cô lại không muốn một lần nữa ngộ nhận tình cảm của anh dành cho mình

_Vậy vợ của anh chắc là rất hạnh phúc rồi.

_Anh cũng không biết bởi vì cô ấy vẫn chưa chịu đồng ý.

_Lãnh Quân...

Khương Du nhổm người dậy, ngồi đối diện với anh, đôi mắt đẹp long lanh chợt nhuốm màu u buồn

_Anh đừng như vậy nữa được không? Chẳng phải chính anh đã nói chúng ta kết thúc rồi sao?

Lãnh Quân đưa tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp của cô

_Kết thúc mà em nói là như vầy sao?

Khương Du định quay mặt né tránh nhưng lại bị Lãnh Quân giữ chặt lại, anh không cho cô cơ hội phản kháng, liền phủ lên môi cô nụ hôn nồng ấm. Một chút tủi thân khiến cô cảm thấy như mình đang bị anh trêu đùa, dòng lệ nhỏ xuống nóng hổi mang theo nhiều ấm ức. Lãnh Quân hôn lên cả giọt nước mặn đắng đó, lời lẽ cũng trở nên nhỏ nhẹ, hết sức yêu thương

_Đừng khóc Khương Du. Anh thực sự qua đây để đón em về nhà. Em đồng ý theo anh không?

_..!

Khương Du gần như không tin vào những gì được nghe, cô cứ nhìn anh trân trối không rời

_Lãnh Quân, nhưng chuyện của anh và...

Anh đưa ngón tay lên môi ngăn cô nói tiếp

_Em nghĩ anh là ai chứ hả? Chẳng lẽ đến việc hôn sự của mình cũng không thể tự quyết hay sao?

_Nhưng mà mọi người đều nói anh và cô ấy là một đôi!

_Họ muốn nói gì làm sao anh cản được chứ. Nhưng còn em, ai cho phép em tự ý rời đi như vậy?

_..!

Khương Du cắn môi, anh nói như vậy là không có chuyện gì thật sao?! Lãnh Quân đưa ngón tay kéo nhẹ môi cô

_Anh đã thưa chuyện với ba mẹ rồi. Khương Du, hai người họ ở nhà đang rất mong chờ được nhìn thấy con dâu. Lần này, em nhất định phải theo anh về. Nếu không, anh cũng chỉ có thể ở lại đây chờ cho đến khi em đồng ý thì thôi.

_..!

Khương Du hoàn toàn không dám tin vào những gì vừa được nghe. Chuyện này thật sự quá đỗi bất ngờ. Nếu không phải anh và cô đang cùng nhau trên một chiếc giường thì có đánh chết cô cũng không tin. Nụ cười trên môi Lãnh Quân mang theo hơi ấm và niềm tin tuyệt đối khiến lí trí của cô nhanh chóng đầu hàng. Khương Du chủ động vòng tay ôm lấy cổ anh, đặt lên môi một nụ hôn nồng thắm, nhiệt thành

_Lãnh Quân, em yêu anh!

Gương mặt Lãnh Quân bừng sáng, nở nụ cười thỏa mãn, siết lấy cô vào lòng. Bờ môi nóng ấm tìm xuống vùng ngực đẫy đà, ngậm lấy, vừa day vừa cắn, cố tình lưu lại những vết tích nhục cảm. Những ngón tay của Khương Du luồn vào mái tóc của anh, phía bên dưới đã ướt át, sẵn sàng đón nhận đợt sóng kích tình mới.

Đêm Austin lạnh giá, nhưng trong ngôi nhà nhỏ, có hai con người vừa tìm được hạnh phúc cho mình, thắp lên ngọn lửa yêu đương cho một tương lai mới tươi sáng, rực rỡ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play