Bệnh viện đa khoa quốc tế Trường Chinh, hai năm trước

_Thư Di, cô làm gì vậy, hãy mau đứng lên đi!

Mặc cho Tiền Kỳ Tham hết lời nài nỉ nhưng Thư Di vẫn nhất quyết quỳ trên sàn nhà, nước mắt cũng bắt đầu tuôn ra như suối đổ, giọng nói nghẹn ngào, đứt quãng

_Không, viện trưởng Tiền, tôi sẽ không đứng lên cho tới khi anh đồng ý nói ra sự thật.

_Sự thật gì mới được chứ hả Thư Di?

_Sự thật là Bác Văn vẫn còn sống.

_..!

Tình thế này khiến Tiền Kỳ Tham vô cùng khó xử, thật không biết phải làm sao cho trọn vẹn

_Thư Di, tôi biết cô rất đau khổ và khó mà chấp nhận nhưng Bác Văn thật sự đã đi rồi. Chính cô cũng đã tận mắt nhìn thấy mà. Bây giờ điều tốt nhất cô có thể làm là phải dũng cảm nhìn nhận sự thật này.

Thư Di càng nghe càng thêm đau đớn. Suốt mấy tháng nay, cô đã quá mệt mỏi kiệt sức rồi. Bây giờ cô chỉ muốn ra nước ngoài để thoát khỏi nơi đau khổ này, nhưng trước khi đi, Thư Di vẫn muốn thử lại vận may của mình một lần nữa xem sao

_Cho dù là vậy nhưng tôi vẫn không thể từ bỏ được. Anh không thể bảo tôi phải chấp nhận chuyện chồng mình đã chết dễ dàng như vậy được. Bác Văn đã từng hứa sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi, anh ấy không thể nói mà không giữ lời, cho nên tôi chắc chắn là anh ấy nhất định vẫn còn sống.

Tiền Kỳ Tham đối với quyết tâm của Thư Di cũng thật sự đã hết cách, chỉ còn biết nặng lời xua đuổi, hi vọng cô sẽ sớm từ bỏ

_Thư Di, những gì biết được thì tôi đã nói hết rồi. Cô tin hay không thì tùy. Bây giờ tôi phải đi họp rồi, cô muốn về hay là quỳ tiếp ở đây là tùy cô, tôi không quản nữa.

_..!

Kỳ Tham nói xong thì ôm lấy số tài liệu trên bàn, lặng lẽ ra mở cửa. Trước khi đi còn quay lại thở dài, lắc đầu ngao ngán.

...

Buổi họp sau đó kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ. Kỳ Tham vẫn đinh ninh giờ này Thư Di đã về mất rồi, không ngờ vừa mở cửa ra thì thấy người vẫn còn quỳ ngay đó, một thứ cảm xúc giận dữ trào lên khiến anh không thể khống chế được cơn thịnh nộ

_Hạ Thư Di, cô quá cố chấp hay là cô đã hóa điên rồi vậy hả?

_Phải! Là tôi cố chấp ngu si tin rằng người đã chết thực ra vẫn còn sống. Cũng là tôi đau khổ tự hành xác mình đến sắp phát điên rồi, anh hiểu chưa?

_..!

Tiền Kỳ Tham bất ngờ vì phản ứng mãnh liệt của đối phương, ánh mắt Thư Di bây giờ nhìn anh ngập đầy đau thương, tuyệt vọng

_Tôi ăn không nổi, ngủ không yên. Trong đầu lúc nào cũng chỉ nhớ đến anh ấy. Chỉ cần nghĩ đến việc anh ấy đã chết thì trái tim lại đau đớn giống như chết đi sống lại. Anh ấy đi rồi thì yên ổn rồi, nhưng còn tôi thì phải làm sao đây?!

_...

_Tôi mệt lắm, thật sự rất mệt. Tôi chỉ muốn buông bỏ hết mà đến với anh ấy nhưng tôi lại không thể đi nhanh như vậy được. Tôi còn phải trả thù, tôi nhất định phải khiến cho kẻ đã hãm hại anh ấy muốn sống không được, chết cũng không xong!

_..!

Tiền Kỳ Tham bất giác rùng mình vì những lời lẽ cay nghiệt vừa nghe. Chuyện này nếu cứ kéo dài chắc chắn sớm muộn cũng sẽ khiến Thư Di phát điên thật sự. Hoặc là giả sử cô ấy vì trầm cảm mà tự hành xác hay tìm đến cái chết thì càng nguy khốn hơn. Giờ đây, ánh sáng hi vọng duy nhất có thể cứu được người chỉ có thể là Bác Văn

_Được rồi Thư Di, cô hãy đứng lên trước đi rồi chúng ta nói chuyện.

Thư Di ngước nhìn anh nghi ngờ, Kỳ Tham thở dài, cúi xuống đỡ người lên

_Cô không chịu đứng lên thì tôi sẽ không nói gì hết. Nào, ngồi lên đây, không phải cô muốn biết tin tức của chồng mình sao?

Phải khó khăn lắm Thư Di mới có thể đứng dậy để ngồi lên ghế. Hai đầu gối giờ đây đã hằn đỏ, tê rần rất đau khiến cô không khỏi nhăn mặt xuýt xoa. Kỳ Tham ngồi xuống ở ghế đối diện, lưỡng lự một hồi mới thành lời

_Thật ra, Bác Văn đúng là vẫn còn sống.

_..!

Trong đầu Thư Di lập tức có thứ gì đó vừa lóe sáng, và cô biết đó chính là hi vọng. Cảm giác trong lòng như vừa trút được tảng đá đè nặng, thở phào nhẹ nhõm

_Tôi mong cô có thể hiểu và thông cảm cho cậu ấy. Bác Văn hoàn toàn không muốn mọi người tiếp tục nuôi hi vọng hão huyền. Ngay cả bản thân tôi lúc đầu cũng không dám tin là cậu ấy sẽ giữ được mạng sống. Nhưng mà bằng một phép màu nào đó mà Bác Văn đã vượt qua cửa tử thần vào những giờ phút cuối cùng, chỉ là cậu ấy không muốn cô và mọi người phải đau khổ vì thấy người đã tàn phế.

Thư Di đương nhiên biết rõ thương thế của Bác Văn, nếu còn sống thì có lẽ bây giờ đã không còn ra hình thù con người nữa. Nhưng mà chỉ cần người còn thì hi vọng còn, cô nhất định sẽ tìm được cách để cứu anh

_Vậy bây giờ anh ấy đang ở đâu?

_Thật ra vẫn còn người biết chuyện này, đó chính là Lục lão gia và Hàn Phong. Cũng chính họ đã sắp xếp một nơi ở bí mật và cử người chăm sóc cho Bác Văn.

Hóa ra là vậy. Thì ra họ đã che giấu cô bao lâu nay. Nếu vậy thì có thể Thẩm Huệ Quyên kia cũng biết chuyện này chăng?!

_Chuyện của Bác Văn, chắc là viện trưởng Tiền cũng có phương án xử lý rồi đúng không?

_Phương án thì có, nhưng chỉ e kết quả không được như mong đợi. Ban đầu chúng tôi muốn cắt ghép da cho cậu ấy, nhưng các thương tổn trên cơ thể Bác Văn quá lớn, nguồn da tự thân không đủ điều kiện đáp ứng. Còn nếu sử dụng da nhân tạo thì khả năng bị đào thải là rất cao. Cho nên tôi đã nghĩ đến một phương án khác, đó là tiêm tế bào gốc.

_...!

_Thư Di, cô đã nghe qua kĩ thuật này chưa?

_Đó chính là những tế bào không phân biệt có thể biến thành các tế bào cụ thể khi cơ thể cần.

_Hiểu đơn giản là như vậy. Tuy nhiên, chỉ có tế bào gốc phôi là vạn năng nhất. Mà muốn có tế bào gốc phôi thì cần có trứng và **** ***** để thụ tinh. Tôi dự định sẽ thuyết phục Bác Văn đồng ý phương pháp này, sau đó sẽ dùng nguồn phôi hiến tặng trong ngân hàng dự trữ để tiến hành nuôi cấy.

_...

Trong đầu Thư Di chợt nảy ra một ý nghĩ khác lạ

_Viện trưởng, có thể đừng sử dụng nguồn phôi hiến tặng được không?

_Ý cô là sao?

_Xin anh hãy lấy trứng của tôi và **** ***** của Bác Văn.

_Thư...Di?!

_Anh cũng biết cơ thể của tôi có khả năng tự hồi phục rất nhanh chóng. Dù gì cũng tới bước đường cùng rồi, chi bằng cứ liều thử một lần xem may mắn có đứng về phía chúng ta hay không. Xem như đây chính là điều tốt nhất mà hiện giờ tôi có thể làm cho chồng mình. Viện trưởng Tiền, xin anh hãy đồng ý được không?

_...

Tiền Kỳ Tham bắt đầu trầm ngâm. Đề nghị của Thư Di có vẻ không tồi chút nào. Nếu cô không nhắc thì anh cũng không nhớ đến chuyện này. Chỉ cần thuyết phục được Bác Văn thì đây có thể sẽ là cơ hội đáng giá ngàn vàng

_Được rồi Thư Di. Tôi đồng ý với cô. Còn chuyện của Bác Văn, tôi sẽ nhờ người nhà tác động, thuyết phục cậu ấy.

_Cảm ơn anh, viện trưởng Tiền.

_Đừng vội mừng, đây chỉ mới là suy đoán của chúng ta mà thôi, còn phải đợi thực tế kiểm chứng như thế nào nữa. Tạm thời tôi sẽ tiến hành tiêm kích trứng và chọc hút để trữ đông. Đợi sau khi có được nguồn **** ***** sẽ lập tức tiến hành thụ tinh. Nhưng mà tôi muốn nhắc cô trước, đây là chuyện lâu dài và rất khó khăn, cô nhất định phải giữ vững quyết tâm mới được.

_Tôi biết rồi, viện trưởng Tiền, xin anh cứ yên tâm. Chỉ cần có cơ hội để cứu Bác Văn, tôi nhất định sẽ không từ bỏ đâu.

_Có câu nói này của cô thì tôi yên tâm rồi. Vậy thì chúng ta cùng cố gắng, biết đâu sẽ quay được vào ô may mắn.

...

Biệt thự Eden, thực tại

_Chuyện là như vậy đó. Nếu hôm đó, Thư Di không kiên trì quỳ gối chờ đợi trong văn phòng của tôi thì có lẽ Bác Văn đã không có ngày hôm nay rồi.

Lời kể của Tiền Kỳ Tham khiến tất cả những người có mặt đều bần thần, lại có chút áy náy, buồn bã

_Sau này vì muốn đẩy nhanh tốc độ hồi phục nên tôi đã đề xuất tiêm huyết thanh được cô đặc từ chính máu của Thư Di. Bước đi này khá nguy hiểm nhưng đã thu lại kết quả ngoài sức mong đợi như mọi người đã thấy.

Vợ chồng Kiến Quốc và Lộ Khiết nhìn nhau ái ngại. Hóa ra Thư Di đã âm thầm chịu đựng suốt  hai năm nay. Vậy mà ông bà lại còn lên kế hoạch muốn diễn kịch lừa dối con dâu

_Vậy là Alex và Huệ Quyên cũng đã biết chuyện này?

_Đúng vậy, Huệ Quyên sau khi bị Thư Di vạch trần đã thừa nhận mọi chuyện. Sau đó cũng chính Thư Di đã thuyết phục Huệ Quyên giúp mình giữ bí mật. Còn Alex thì tôi đoán là mới được biết gần đây thôi. Mọi người cũng đừng tự trách, thật ra kế hoạch này đã được Thư Di chuẩn bị từ lâu rồi, hãy cứ xem như là cô ấy đang đi du lịch nghỉ dưỡng thôi, khi nào cảm thấy thoải mái thì sẽ trở về. Quan trọng nhất là bây giờ Bác Văn đã hoàn toàn khỏe mạnh và trở lại với cuộc sống bình thường.

Cuối cùng mọi chuyện lại rẽ theo một hướng không thể ngờ. Thì ra ai cũng có những bí mật giấu riêng cho mình, cứ ngỡ là để bảo vệ cho những người yêu quý, ngờ đâu lại để lỡ mất những thời khắc quý giá ở bên nhau.

...

Tuệ Mẫn trở về phòng, mở lại gói quà cũ rồi cứ mải ngắm nghía chiếc vòng tay bé xíu mà trong lòng lẫn lộn bao cảm xúc vui buồn

_Em đang làm gì vậy bảo bối?

Hàn Phong ôm lấy người từ phía sau, cẩn trọng bế cô lên để ngồi trên đùi của mình

_Hàn Phong, anh có nhớ món quà mà Thư Di đã tặng em lúc trước không?

_Hình như em có nói với anh một lần rồi. Nhưng rốt cuộc đó là cái gì?

Tuệ Mẫn đặt chiếc vòng vào lòng bàn tay của chồng

_Là vòng tay bình an cho em bé. Có lẽ lúc đó Thư Di đang rất tuyệt vọng, nhưng em ấy vẫn luôn lo nghĩ cho mọi người. Hàn Phong, là chúng ta đã nợ Thư Di rất nhiều rồi.

_...

Hàn Phong cũng biết như vậy. Nhưng có lẽ đây chính là thử thách dành cho vợ chồng em trai của anh. Thư Di vì yêu mà hi sinh bản thân, còn Bác Văn cũng đã đau khổ trong suốt thời gian dài như vậy. Suy cho cùng cả hai người họ đều là vì lo nghĩ cho đối phương mà chấp nhận âm thầm chịu đựng.

Hàn Phong nhẹ nhàng đặt Tuệ Mẫn nằm xuống giường, hôn lên khắp gương mặt thân thương

_Được rồi, hôm nay hai mẹ con em đã mệt lắm rồi, bây giờ mau ngủ đi. Đợi đến khi bảo bảo được sinh ra, sẽ cho nó đeo chiếc vòng này, tới lúc đó có thể em dâu cũng đã trở về rồi, nếu nhìn thấy chắc chắn sẽ rất vui.

Nhắc mới nhớ, Tuệ Mẫn bây giờ mới cảm nhận rõ ràng cơn buồn ngủ đang đè nặng trên mi mắt. Cô đưa tay che cái ngáp dài mệt mỏi, xoay người rúc vào ngực anh tìm hơi ấm

_Phong, anh thích con trai hay con gái?

Hàn Phong mỉm cười, hôn lên tóc của cô, vòng tay cũng siết chặt hơn

_Trai hay gái gì cũng được, con của anh, chắc chắn là không phải tầm thường rồi.

_Ý của anh là đang tự khen mình tài giỏi chứ gì?

_Em không thích sao?

_...

Hàn Phong không nghe câu trả lời, nhìn lại thì thấy người đã ngủ mất rồi, anh liền chỉnh lại tư thế để cô nằm thật thoải mái rồi hôn nhẹ lên trán của cô

_Chúc ngủ ngon, bà xã!

...

Bác Văn quay về phòng đã lập tức mở USB lên, bên trong chỉ chứa một tập tin video tự quay. Hình ảnh của Thư Di xuất hiện trên màn hình khiến trái tim anh như thắt lại

_"Bác Văn, bây giờ thì anh đã biết hết mọi sự thật rồi đúng không? Em xin lỗi vì đã cố tình giấu giếm mọi người đến giờ phút này nhưng mà em không hề hối hận vì những điều đã lựa chọn."

_"Viện trưởng Tiền cũng đã từng khuyên em nên nói ra sự thật để chúng ta có thể đoàn tụ sớm hơn, nhưng mà em chỉ sợ rằng khi đó anh sẽ không tiếp tục đợt điều trị nữa."

_"A Quyên đã nói cho em nghe rất nhiều điều về anh. Về những cơn đau đớn hành hạ thể xác mà anh phải chịu đựng, còn có niềm hi vọng, quyết tâm và cả nỗi nhớ nhung, mong chờ ngày trùng phùng. Chính vì vậy mà em nhất quyết phải để cho mọi chuyện diễn ra đúng như kế hoạch."

_"Ông xã, anh có biết không? Sự đau đớn, khó chịu về thể xác cũng không thể so với nỗi cô đơn thương nhớ một người. Đã có nhiều lúc em thật sự rất mệt mỏi chỉ vì thời gian chờ đợi quá lâu. Nhưng mà chỉ cần nghĩ đến niềm hi vọng của anh thì em lại tự nhủ mình phải tiếp tục cố gắng. Chỉ cần mỗi ngày đều cố gắng một chút thì sớm muộn em cũng sẽ được gặp lại người mình yêu thương."

_"Giờ đây thì những chuyện khó khăn nhất cũng đã trải qua hết. Kết quả ngày hôm nay chính là quả ngọt sau bao ngày chờ đợi. Ông xã, lần ra đi này, anh nhất định phải đợi em trở về!"

__"À, suýt nữa em quên. Ông xã, em yêu anh! Yêu anh nhiều lắm!"

Nụ cười xinh đẹp trên môi của Thư Di khiến tâm hồn Bác Văn cảm thấy vô cùng ấm áp

_Thư Di, anh cũng nhớ em, yêu em rất nhiều!

Bác Văn cẩn thận kiểm tra mọi thứ trong phòng. Thư Di rõ ràng không hề mang theo bất kì món quần áo nào, những vật dụng khác cũng còn y nguyên, không hề xê dịch. Điều này khiến anh yên tâm hơn, rằng cô chắc chắn sẽ sớm trở về.

Chỉ là đêm xuống nằm một mình trong phòng, lại nghe thương nhớ chất chồng trong tâm trí. Nghĩ đến người, cảm giác như mùi hương thân thuộc ấy vẫn còn phảng phất đâu đây. Càng nhìn hình lại càng nhớ những lúc quấn quýt mặn nồng

_Thư Di, em là giận anh nên mới rời đi phải không?

...

Sáng hôm sau, những hình ảnh lung linh về đám cưới của Hàn Phong và Tuệ Mẫn đã được đăng tải khắp các mặt báo. Tuy nhiên, còn có một sự việc bên lề khác cũng đặc biệt thu hút được sự chú ý của độc giả

"Đại tiểu thư của Lục gia bí mật hẹn hò cùng thiếu gia họ Mạnh. Liệu đây có phải là chuẩn bị cho một cuộc liên hôn mới giữa hai nhà?!"

Kèm theo tiêu đề là hình ảnh Tố Cẩm và Vỹ Hoành đang hôn nhau say đắm, trông rất tự nhiên, hoàn toàn không có vẻ gì là gượng ép hay diễn kịch.

Lục Kiến Quốc xem tin thì có vẻ rất trầm ngâm khiến Tố Cẩm không thể đoán được là ba mình đang nghĩ gì

_Tố Cẩm, ở đây là Trung Quốc đại lục. Con trước hết là ái nữ Lục gia, sau cũng là có tên tuổi trong sự nghiệp. Tốt nhất nên cẩn thận hình ảnh của mình, đừng để báo chí có dịp xoi mói đời tư, người chịu thiệt nhất sẽ là con đó.

Tố Cẩm vừa ngủ dậy đã bị "ăn" ngay một vố đau. Quả nhiên là tên Mạnh Vỹ Hoành đó chẳng có gì tốt đẹp, còn dám gài bẫy cô. Giờ thì hay rồi, vừa được lên báo, còn bị hai lão gia gia giáo huấn

_Con hiểu rồi thưa ba, con sẽ tìm cách giải quyết êm thắm chuyện này, không để ảnh hưởng đến danh tiếng nhà chúng ta.

_Không cần đâu, ba đã nhờ Hàn Phong rồi, lát nữa đây sẽ không còn nhìn thấy những bài viết kiểu này nữa nên là con cứ yên tâm ở đây nghỉ ngơi với gia đình. Lần này mừng em con mới lộ diện, hãy thu xếp ở lại lâu một chút.

_Dạ con cảm ơn ba.

Lộ Khiết lúc này mới lên tiếng để chuyển hướng đề tài

_Tố Cẩm à, mẹ thấy cậu Mạnh đó hình như rất thích con. Nếu có gì thì con phải nói thật để người lớn hai nhà còn biết mà liệu tính.

_Mẹ à, mẹ đừng nghĩ lệch đi như vậy. Đây chỉ là hiểu lầm thôi, con và cậu ta tuyệt đối không có chuyện gì đâu!

Đúng lúc này, Bác Văn từ trên lầu đi xuống, lại cố tình châm chọc thêm

_Em lại thấy mẹ nói đúng đó chị. Hơn nữa Mạnh Vỹ Hoành đến tận bây giờ vẫn không quên được người, xem ra là đã hạ quyết tâm rồi.

_Em hãy thôi đi Bác Văn, cậu ta còn nhỏ tuổi hơn cả em nữa, làm sao chị có thể chứ?

_Cũng tại chị tự ý hứa hẹn khiến cậu ta tin tưởng. Bây giờ người cũng đã trưởng thành rồi nên mới muốn chị thực hiện lời đã hứa. Còn vấn đề tuổi tác chỉ là chuyện nhỏ thôi chị à.

Lộ Khiết nghe hai con nói chuyện thì vô cùng ngạc nhiên

_Tố Cẩm, rốt cuộc con đã hứa hẹn gì với người ta vậy?

_...

Tố Cẩm bỗng rơi vào trầm ngâm. Chuyện đã qua lâu như vậy, lại chỉ là những lời hứa bâng quơ, vô thưởng vô phạt, vậy cũng được tính là thật hay sao?!

Vỹ Hoành vốn nhỏ hơn Tố Cẩm 5 tuổi, là đàn em sau Bác Văn hai khóa. Lúc ấy, trong những cuộc gặp gỡ riêng tư giữa các gia đình, Tố Cẩm đã để ý đến một ánh mắt kì lạ luôn dõi theo mình

_Này, cậu bé, em tên là Vỹ Hoành phải không?

Cậu nhóc với cặp kính cận và gương mặt còn non nớt, lại đỏ mặt cúi đầu khi bị bắt gặp

_Em đã lớn rồi, chị đừng gọi em là cậu bé.

Tố Cẩm tròn mắt, bật cười thích thú vì lời lẽ đáng yêu này cứ như đang hờn dỗi vậy

_Vậy chị gọi em là gì bây giờ?

_Gọi là Vỹ Hoành là được rồi!

Tố Cẩm càng nhìn càng thấy cậu bé trước mặt thật đáng yêu. So với hai đứa em nhà cô thì cậu bé này khiến cho người ta có cảm giác thân thiện, gần gũi hơn nhiều. Cô liền đưa tay ra, trên gương mặt trắng nõn không hề che giấu nụ cười tươi tắn

_Được rồi, Vỹ Hoành, chị là Tố Cẩm. Rất vui được quen biết với em.

Dưới ánh nắng rực rỡ của một ngày trong lành, nụ cười của Tố Cẩm giống như đóa hoa xinh đẹp nở trong vườn xuân, nhất thời làm cho trái tim mới lớn của Vỹ Hoành lỗi nhịp. Bàn tay của thiếu nữ mềm mại, mát lạnh khiến tay cậu hơi run trong sự va chạm thân mật đầu đời.

Cuộc nói chuyện ngắn ngủi ngày hôm ấy đã vô tình để lại những vấn vương tuổi mới lớn trong tâm hồn cậu trai trẻ, để sau này mỗi lần gặp lại ánh mắt cậu dành cho người con gái ấy càng thêm si dại

_Tố Cẩm, chị đã có bạn trai chưa?

_Sao tự dưng hôm nay Vỹ Hoành lại hỏi chuyện này?

_Bởi vì em...muốn trở thành bạn trai của chị.

Tố Cẩm nhất thời bị sốc vì những gì được nghe

_Vỹ Hoành sao?! Không được đâu!

_Tại sao?

_Vì em vẫn còn bé lắm!

_Không! Em đã 17 tuổi rồi, không còn nhỏ nữa. Sau này em nhất định sẽ cưới chị làm vợ.

Những lời vụng dại ấy, Tố Cẩm chỉ xem là phút bốc đồng của tuổi mới lớn, hoàn toàn không xem là thật, nên đã cao hứng hứa hẹn

_Được rồi, vậy chị sẽ đợi Vỹ Hoành trưởng thành được không? Tới lúc đó nếu chị vẫn chưa có chồng thì Vỹ Hoành phải cưới chị nhé, có đồng ý không?

_Được! Ngoéo tay làm tin, nhất định không được nuốt lời.

_Chắc chắn không nuốt lời!

...

Đúng là đồ trẻ con dễ dụ! Thật không thể ngờ cậu ta lại xem những lời ngẫu hứng đó là khắc cốt ghi tâm. Tố Cẩm bất giác mỉm cười, lại nhớ tới cái đêm ân ái ở Pháp. Cậu bé hay đỏ mặt năm nào nay đã lột xác trở thành một người đàn ông trưởng thành rồi, lại còn khiến cô đắm chìm trong hoan lạc tình ái. Chỉ là cứ như vậy mà chấp nhận thì có phải đã quá vội vàng hay không?!

****

Sau lễ cưới của con gái, Tô Gia Đương cũng tranh thủ đưa vợ và ba đứa con nhỏ đi du lịch một vài nơi nổi tiếng trong nước trước khi về lại Canada. Tố Cẩm lần này cũng có dự định sẽ mở thêm chi nhánh thời trang ở Thượng Hải. Nếu mọi chuyện thuận lợi thì có thể cô sẽ chính thức ở lại đây luôn. Bác Văn cũng đã quay trở lại với nhịp sinh hoạt bình thường trước đây. Anh đến công ty phụ giúp Thành Minh cũng là giúp bản thân không còn thời gian rảnh rỗi mà nhớ nhung người vắng mặt.

Về phần Tuệ Mẫn, vì cô đang vào giai đoạn ốm nghén khó ở nên Hàn Phong phải gác lại kế hoạch đưa vợ đi nghỉ dưỡng. Bù lại, Lục phu nhân ở nhà luôn để ý, chăm sóc chu đáo cho con dâu từng li từng tí để cô có thể thoải mái tịnh dưỡng, bù lại sức khỏe.

Hàn Phong ngoài thời gian ở công ty, cũng tranh thủ thu xếp công việc để có nhiều thời gian ở gần vợ hơn. Tuệ Mẫn trước nay quen sống tự lập một mình, từ ngày yêu Hàn Phong, bị anh chiều chuộng đến sinh hư. Giờ lại còn có thêm mẹ chồng, khiến cô có cảm giác như một bà hoàng, chỉ cần nằm một chỗ chờ người cung phụng

_Phong, anh và mẹ hình như có phải lo lắng quá rồi không? Em chỉ là ốm nghén thai kì, cũng không gọi là nghiêm trọng. Mọi người cứ như vậy làm em thấy rất khó xử.

_Em không cần lo nghĩ gì cả. Đây chẳng qua là lo cho đứa bé trong bụng thôi. Nếu em có chuyện gì thì con của anh phải làm sao đây?

_..!

Tuệ Mẫn đối với câu trả lời này vừa bất ngờ, vừa...tủi thân. Hóa ra chồng cô chỉ vì quan tâm đến em bé trong bụng thôi sao? Vậy nếu không phải vì cô đang mang thai thì những lo lắng này đâu đến lượt cô được nhận chứ?!

Hàn Phong nhìn thấy gương mặt của vợ mang đầy vẻ ấm ức, cam chịu, lại hình như muốn khóc thì cũng không muốn chọc ghẹo thêm nữa

_Đó, em xem kìa, mới nói vì em bé là em lại sắp khóc rồi.

_Em không có!

_Đừng có dối lòng! Em làm sao qua mắt được anh.

_Anh thì lúc nào cũng tự cho mình hay ho rồi, lại còn luôn kiếm chuyện ức hiếp em.

_Ai bảo em đáng yêu thế này, anh đương nhiên không thể kiềm lòng được rồi.

Hàn Phong giữ lấy gương mặt trắng hồng của vợ, dịu dàng hôn lên môi cô khiến thân thể Tuệ Mẫn lập tức mềm nhũn. Áo choàng ngủ bị anh kéo xuống, từng nụ hôn nhỏ tiếp tục rơi trên cổ, đến vai rồi dừng lại trước gò ngực đẫy đà, đến đâu, Hàn Phong cũng cố tình để lại những dấu vết hoan ái màu hồng, như một kiểu đánh dấu chủ quyền

_Ưm...Phong!

_Ngoan, để anh hôn nào. Em cũng thích như vầy mà.

_Nhưng mà...

_Bảo bối ngoan, anh sẽ nhẹ nhàng thôi, em chỉ cần tin anh là được, nhất định không làm hại đến bảo bảo đâu.

Tuệ Mẫn xấu hổ vòng tay qua cổ anh, cả cơ thể giao phó cho anh, mặc anh dìu dắt vào cơn mê tình, khoái lạc tận cùng.

****

Vài tuần sau, cộng đồng dân cư mạng lại tiếp tục một phen dậy sóng vì thông tin người mẫu, diễn viên Khương Du chính thức tuyên bố giải nghệ. Trong thời gian hoạt động nghệ thuật ngắn ngủi của mình, sắc đẹp và tài năng của cô thật sự đã ghi đậm dấu ấn trong lòng người hâm mộ. Ngay cả giới đánh giá chuyên môn cũng hi vọng cô có thể trở thành một "hoa đán" mới trong làng nghệ thuật thứ bảy. Cho nên tuyên bố rút lui khỏi làng giải trí lần này của Khương Du đã khiến nhiều người vô cùng thất vọng.

Trong tuyên bố phát đi, Khương Du chỉ nói ngắn gọn

_Thượng Hải là miền đất tuyệt vời, nơi đã biến những ước mơ tưởng chừng hoang đường nhất của tôi trở thành sự thật. Sau này dù là ở bất kì đâu nhưng tôi vẫn sẽ không bao giờ quên tình cảm yêu mến của tất cả mọi người đã dành cho. Mong rằng mỗi người chúng ta đều sẽ sớm tìm được hạnh phúc đích thực trong cuộc đời mình. Xin cảm ơn!

Lãnh Quân nhìn kĩ người trên màn hình TV, chợt nhận ra thần sắc hình như có chút kém tươi hơn trước. Anh đi lại quầy bar, rót một ít rượu vào ly, đưa lên môi nhấp nhẹ

_Khương Du, vừa thua cuộc liền chọn cách bỏ của chạy lấy người sao?!

Vị rượu cay nồng trôi xuống cổ họng khiến ruột gan nóng bừng, những hồi ức nóng bỏng, ngọt ngào lại xuất hiện khiến tâm can bứt rứt, khó chịu

_Muốn trốn sao?! Để tôi xem em chạy đằng nào cho thoát!

****

Hôm nay vợ chồng Kiến Quốc và Lộ Khiết mở một bữa tiệc nướng ngoài trời ngay trong khuôn viên gia đình, mời gia đình vợ chồng Tô Gia Đương đến cùng chung vui. Vừa là muốn kết chặt mối thâm giao, vừa là để tiễn thông gia chuẩn bị về lại Canada.

Đáng lẽ không khí sẽ vô cùng trọn vẹn vui vẻ nhưng chỉ vì vắng đi một người mà khiến ai nấy đều có chút buồn buồn. Tô Gia Đương nhìn thấy Bác Văn tách lẻ đứng một mình, liền tiến tới gần bắt chuyện

_Thư Di không có mặt ở đây, chắc là cháu buồn lắm phải không?

_Cũng tại cháu không tốt nên mới khiến cô ấy bỏ đi. Nếu ngay từ đầu cháu không lừa dối cô ấy thì Thư Di chắc chắn sẽ không khổ sở nhiều như vậy, lại còn hại cô ấy phải âm thầm chịu đựng trong suốt thời gian dài. So với những gì mà cháu đã trải qua, Thư Di chắc chắn cũng không khá hơn gì.

Gia Đương lặng lẽ thở dài, ông nhìn ra khung cảnh yên bình trước mặt, cảm giác như đang trong một giấc mơ. Hình ảnh Hàn Phong và Tuệ Mẫn tình tứ đắm say khiến ông vô cùng mãn nguyện. Lại nhìn ba đứa nhóc vô tư rượt đuổi nhau, tiếng cười nói rộn rã tạo nên một bức tranh gia đình đầy dung dị. Đời người, suy cho cùng, mục đích cuối cùng chính là mưu cầu hạnh phúc cho bản thân và cho những người mình yêu thương

_Cháu cũng đừng tự trách mình. Cả cháu và Thư Di đều có lý do chính đáng để giữ bí mật. Mục đích cũng chỉ là mong muốn bảo vệ cho người mình yêu thương. Vì không muốn đối phương phải chịu thêm tổn thương nên thà ôm đau khổ một mình. Giờ đây, sự thật đã phơi bày,  ta nghĩ Thư Di cũng không hờn trách gì cháu đâu, chỉ là cần cho con bé một chút thời gian để ổn định lại tinh thần. Chờ đến khi gặp lại, hai đứa chắc chắn sẽ càng biết trân trọng hạnh phúc đang có.

_...

Khóe môi của Bác Văn khẽ cong thành nụ cười. Trong tâm trí anh bây giờ lại hiện ra gương mặt thân thương của Thư Di. Đôi mắt sáng lấp lánh đó và cả nụ cười ẩn chứa niềm lạc quan yêu đời của cô khiến tâm hồn anh như cảm nhận rõ ràng người vẫn đang hiện hữu ở đây

_Thư Di, vợ của anh, anh nhớ em nhiều lắm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play