Gia Hân nhìn chằm chằm vạch đỏ trên cây bút thử thai, âm tính! Cô chán nản vứt nó đi. Rõ ràng cô bị trễ ngày, ngực cũng căng đau, lại cứ hay khó chịu bực bội trong người, vậy mà kết quả vẫn là một vạch. Từ ngày cưới nhau đến giờ cô và Hạo Thiên đã không sử dụng biện pháp phòng tránh nào nữa, vậy mà một năm rồi cô vẫn chưa đậu thai. Mẹ cô Dương Tử Lan đưa con gái đi khám, kết quả sức khỏe sinh sản của cô hoàn toàn bình thường. Bác sĩ chỉ đưa ra lời khuyên là vợ chồng nên giữ tâm thế thoải mái, đừng quá nôn nóng, dễ dẫn đến các triệu chứng mang thai giả.
_Gia Hân, con đừng buồn. Hai đứa còn trẻ và đều khỏe mạnh, chắc chắn sẽ sớm có tin vui thôi.
_Mẹ, con chỉ sợ Hạo Thiên ở bên ngoài không giữ được mình. Anh ấy tài giỏi đẹp trai như vậy, sẽ có rất nhiều phụ nữ bất chấp để tiếp cận.
_Con gái ngốc, từ bao giờ mà con lại có ý nghĩ tự ti như vậy. Hạo Thiên tuy xuất chúng nhưng nó chỉ yêu mỗi mình con thôi. Con nhất định phải tự tin vào bản thân mình.
Gia Hân thừ người, đúng là gần đây cô hơi phân tâm, nhất là từ sau khi đụng độ Hạ Thư Di ở nhà hàng tháng trước, cô luôn bị ám ảnh vì câu nói của cô ta. Hơn nữa, hình như Hạo Thiên cũng rất quan tâm đến thân phận của ả hồ ly đó.
_Em sao vậy Gia Hân?
_Thiên, có chuyện gì?
Gia Hân giật mình nhìn lên. Hạo Thiên đang nhìn cô lo lắng, từ nãy giờ vợ anh cứ như người mất hồn. Anh đã gọi mấy lần mà cô vẫn không nghe.
Gia Hân sực nhớ lại là hai vợ chồng cô đang dùng bữa trong một nhà hàng Pháp.
_Xin lỗi, em không nghe thấy anh nói.
Hạo Thiên lẳng lặng cắt phần bò trong đĩa của mình rồi đổi cho cô
_Gần đây công ty nhiều việc quá nên anh không dành thời gian cho em nhiều được. Để qua tháng, anh sẽ sắp xếp đưa em đi nghỉ dưỡng vài ngày.
_Thật không?
_Anh có bao giờ sai hẹn với em chưa?
_Hạo Thiên, cảm ơn anh.
_Em là vợ anh mà, từ khi nào lại bắt đầu khách sáo như vậy. Có lạ quá không?
_Em chỉ sợ ảnh hưởng đến việc của anh thôi.
Thật ra Gia Hân nghe anh nói nãy giờ thì trong lòng đã vui như mở hội, tâm trạng lo lắng cũng nhanh chóng tan biến. Mẹ cô nói đúng, thì ra Hạo Thiên vẫn luôn quan tâm, yêu thương cô như trước giờ. Là do cô cạn nghĩ mà thôi.
Lúc hai vợ chồng vừa đi ra từ thang máy, bất ngờ bị một cô gái va phải, Gia Hân hơi lảo đảo nhưng Hạo Thiên đã giữ được cô.
_Cô đi đứng kiểu gì vậy, đau chết người ta rồi?
_Tôi xin lỗi, xin lỗi, do tôi vội quá nên đụng phải hai vị.
Nhìn cô gái kia cứ gập đầu liên tục xin lỗi, hình như thật sự là không cố ý. Hạo Thiên cũng không muốn khó dễ phụ nữ, liền vòng tay ôm eo Gia Hân
_Được rồi, chúng ta mau đi thôi.
Cô gái kia vẫn im lặng đứng đó cúi đầu, Hạo Thiên đi lướt ngang qua, lòng thầm giật mình. Mùi hương này, sao lại giống hệt mùi trên người Hạ Thư Di. Anh bất giác nhìn xuống, nhưng cô ta vẫn không ngẩng mặt lên nên anh không thể nhìn rõ được.
_Có chuyện gì vậy anh?
_Không có gì.
Hạo Thiên liền kéo Gia Hân đi để cô khỏi nghi ngờ. Nhưng anh cuối cùng vẫn không kiềm chế được mà ngoái lại nhìn, chỉ thấy được phía sau một thân dáng chuẩn mực, thướt tha như trong tranh vẽ. Người đã đi rồi, nhưng mùi hương vẫn phảng phất như dụ hoặc.
****
Thư Di hồi hộp nhìn mình trong tấm gương lớn. Gương mặt chỉ trang điểm nhẹ, mái tóc uốn xoăn giả, thả dài tự nhiên, vậy mà nhìn cô cứ như biến thành một người hoàn toàn khác. Tố Cẩm và Khúc Chỉ Hàm vẫn đang loay hoay chỉnh lại váy áo, tóc tai cho cô dâu. Cuối cùng, sau một hồi ngó nghiêng tới lui, Tố Cẩm mới chịu hài lòng
_Hôm nay em đẹp lắm Thư Di!
_Chị cả, cảm ơn chị.
_Ơn nghĩa gì chứ, đừng nói là Vera Wang, nếu em muốn mặc váy cưới của bất kì nhà mốt Haute Couture nào, chị cũng đều có thể đặt cho em, em dâu à.
Đúng lúc này, Việt Bân gõ cửa rồi hé mở, ló đầu vào. Tố Cẩm biết ý liền đi ra
_Hẹn gặp em bên ngoài, Thư Di.
Khúc Chỉ Hàm đến gần, thơm phớt lên má cô
_Chúc mừng cậu, Thư Di!
_Cảm ơn cậu, Chỉ Hàm. Lát nữa gặp lại.
Chỉ Hàm đi ra cửa, vỗ vỗ lên vai Việt Bân như muốn động viên. Anh để cửa mở, e dè bước vào, nhìn thấy cô công chúa nhỏ của mình hôm nay rạng rỡ khoác lên người bộ lễ phục, trong lòng vô cùng xúc động.
_Tiểu thư, chúc mừng cô.
Thư Di nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình, hơn 20 năm đi cùng nhau, chứng kiến anh phí phạm thời trai trẻ bên cạnh mình, cô vô cùng day dứt. Đã mấy lần cô và cả ba Kiến Quốc đề nghị anh nên lập gia đình riêng nhưng cuối cùng, anh vẫn chọn ở lại bên cạnh cô. Vậy mà bây giờ cô lại đã có gia đình, Thư Di cảm giác như mình vừa phụ đi một tấm chân tình, nghĩ đến đây, mắt đã ươn ướt
_Em xin lỗi A Bân, em lại đi lấy chồng trước rồi.
Việt Bân mỉm cười, hít hít mũi, quay đầu sang chỗ khác vì ngượng. Cô nhóc nhỏ ngang ngược năm nào giờ đã thật sự trưởng thành và tìm được bến đỗ hạnh phúc cho mình rồi. Anh nỗ lực bao năm qua, sẵn sàng làm tất cả vì cô cũng chỉ mong thấy được ngày này. Vậy mà giờ phút này, anh lại cảm thấy như mình sắp phải xa cô mãi mãi vậy, cảm giác cứ nghèn nghẹn nơi cổ. Nước mắt của Thư Di đã rơi xuống, cô nhìn anh, cố gắng nở nụ cười tươi nhất có thể
_A Bân, cảm ơn anh vì đã luôn chịu đựng em. Em thật sự không biết phải làm sao nếu không có anh suốt bấy lâu nay.
_Tiểu thư, từ giờ sẽ có người thay thế tôi chăm sóc yêu thương cô. Cô nhất định phải sống thật hạnh phúc, có như vậy thì tôi mới có thể yên tâm được.
Hơn hai mươi năm, đó là khoảng thời gian rất dài. Biết bao biến cố thời cuộc đã thay đổi, chỉ có chân tình này là vẫn tồn tại. Cả anh và cô đều chợt im lặng. Cả hai đã quá quen thuộc để có thể nói những lời hoa mĩ, chỉ lẳng lặng nhìn nhau, cảm xúc cứ vui buồn lẫn lộn.
Bác Văn đứng bên ngoài chứng kiến nãy giờ, tâm tư cũng thấy xốn xang. Dù không nói ra, nhưng anh hiểu rằng hai người bọn họ đều xem đối phương là vô cùng quan trọng. Thật kì lạ, trong lòng Bác Văn tự dưng nổi lên chút ý ghen tị với Việt Bân.
Tiếng bước chân đi vào làm cả hai đều quay đầu nhìn. Việt Bân quẹt nhanh giọt nước mắt, cúi chào, biểu cảm trên mặt đã trở về vẻ nghiêm túc khó gần thường ngày
_Thiếu gia, tôi tin tưởng giao tiểu thư cho cậu. Cậu nhất định phải bảo vệ cô ấy cho đến hết phần đời còn lại. Nếu không, tôi sẽ không để yên cho cậu đâu.
_Anh yên tâm, tôi nhất định nói được làm được.
Việt Bân lại nhìn Thư Di, khẽ gật đầu
_Vậy tôi xin phép! Không làm phiền cô cậu nữa.
Cửa phòng đã đóng lại, Thư Di ngẩng nhìn Bác Văn, hôm nay anh thật sự đẹp trai, phong độ đến mức chói mắt. Bộ suit màu xanh đen ba mảnh được thiết kế theo phong cách cổ điển, với điểm nhấn chính là phần đuôi ve uốn cong lịch lãm, thân áo được may ôm vào phần eo tạo nên đường cong tự nhiên, rất sang trọng. Cravat cùng màu đồng bộ nổi bật trên nền áo sơmi trắng. Tất cả hợp thành với vẻ đẹp trời ban tạo nên một tổng thể hết sức hoàn hảo.
Thư Di có cảm giác như mình đang ngắm nhìn một tác phẩm nghệ thuật thời Phục Hưng, thật đẹp đến nỗi không thể rời mắt. Chỉ đến khi Bác Văn đến sát gần bên, cô mới hoàn hồn. Anh ngồi xuống, nắm lấy hai bàn tay nhỏ nhắn đang run của cô
_Hôm nay em rất đẹp, vợ à.
_Anh cũng vậy, ông xã.
Anh cầm tay cô đưa lên môi hôn rồi lấy trong túi áo ra một cái hộp nhỏ màu xanh ngọc in chữ Tiffany, cẩn thận lấy ra một đôi hoa tai hình trái tim màu bạc có đính nhiều viên kim cương nhỏ sáng lấp lánh.
Bác Văn tự tay mở chốt, đeo vào cho vợ. Anh đặt tay lên hai vai gầy, cúi người ngang tầm mắt với cô, nhìn vào gương
_Bây giờ thì hoàn hảo rồi.
Thư Di hạnh phúc quay qua hôn nhẹ lên môi anh. Bác Văn sững người, hương thơm dìu dịu tỏa ra từ người cô như đang muốn thử thách sức chịu đựng của anh. Bác Văn yếu lòng cúi xuống hôn lên phần cổ gợi cảm của Thư Di
_Ưm,...
Tiếng rên nhẹ của Thư Di làm anh nuốt khan, thật chỉ muốn cô ngay tại đây. Thư Di cảm nhận hơi thở nóng rực đang phả lên từng tấc da thịt của mình, như muốn khêu lên ngọn lửa dục vọng trong cô.
_Văn, không được! Dừng lại đi mà.
_Ngoan nào bảo bối. Một chút nữa thôi!
Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa, giọng của Tố Cẩm vang lên thúc giục
_Bác Văn, tới giờ làm lễ rồi, em mau ra ngoài nhanh đi.
Thư Di giật mình muốn đẩy anh ra, Bác Văn vẫn lì lợm cắn nhẹ vành tai của cô
_Anh đợi em, vợ à.
Xong rồi mới chịu rời đi, Tố Cẩm ló đầu vào nháy mắt trêu chọc làm Thư Di ngượng chín mặt.
Buổi lễ được tổ chức ngoài trời tại bãi biển thuộc khách sạn Atlantis Sanya, thành phố Tam Á, đảo Hải Nam, một trong những thành phố biển đẹp nhất Trung Quốc, nơi có những bờ biển cát trắng trải dài, được mệnh danh như là Hawaii của Đại lục. Để đảm bảo sự riêng tư tuyệt đối, Lục gia đã chi mạnh tay để bao trọn gói toàn bộ khách sạn và resort ở đây. Khách mời tham dự cũng chỉ có người nhà và bạn bè thân thiết. Thư Di vốn chỉ muốn làm đơn giản nhưng Bác Văn lại nhất quyết không chịu
_Thư Di, đây chính là sự đơn giản nhất mà anh có thể làm cho em rồi.
Trước sự cố chấp của anh, Thư Di đành nhượng bộ. Vậy mà còn nói là sẽ chiều theo mọi ý muốn của cô, đúng là tự vả vào mặt rồi ông xã ơi.
Ánh nắng chiều nay hình như nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn còn rực rỡ lắm, phủ khắp không gian như muốn sưởi ấm những trái tim đang háo hức mong chờ. Ngoài kia, nơi trời đất giao nhau, một màu xanh ngắt mát rượi, hòa vào tiếng sóng vỗ rì rào.
Thư Di nhìn đoạn đường được rải đầy những cánh hoa màu trắng trước mặt, trong lòng ngập tràn niềm xúc động, biết rằng phía đầu bên kia có một người đàn ông đẹp đẽ đang đợi mình. Lục Kiến Quốc cảm nhận được sự hồi hộp của cô, ông vỗ vỗ lên bàn tay an ủi.
Đã đến giờ, các nhạc công bắt đầu tấu nhạc, giai điệu du dương hòa cùng tiếng gió thổi. Lục Kiến Quốc chầm chậm dẫn Thư Di từ từ tiến về phía cổng hoa. Khách mời hai bên nhìn theo từng bước chân của cô dâu, âm thầm ngưỡng mộ. Tuệ Mẫn không nhịn được phải thốt lên
_Đẹp quá!
Hàn Phong ở bên cạnh vẫn tỉnh bơ
_Sau này đến lượt em còn đẹp hơn như vậy nữa.
_...
Tuệ Mẫn im bặt, người đàn ông này sao cứ thích nói những lời mập mờ như vậy chứ. Hàn Phong đoán được ý nghĩ của cô, anh đưa tay, nắm lấy bàn tay cô để lên đùi mình. Tuệ Mẫn cứ như có tật giật mình, trời ơi, cái người này lại giở chứng gì nữa đây. Cô loay hoay muốn rút tay lại, nhưng Hàn Phong nhất định không buông
_Anh buông tay ra đi. Ở đây đông người như vậy...
_Nếu em mà cứ chống đối, anh sẽ không ngại hôn em ngay tại đây đâu.
_...!
Nói rồi liền chồm qua, gương mặt đã kề sát mặt cô. Tuệ Mẫn nín cả thở, máu dồn lên mặt đỏ rần rần, vô thức siết chặt tay anh. Đến lúc tưởng như anh sắp chạm vào môi cô rồi thì Hàn Phong dừng lại cười gian manh
_Đừng vội, chúng ta còn cả đêm nay mà.
Trời đất quỷ thần thiên địa ơi. Tuệ Mẫn chỉ ước có thể độn thổ ngay lập tức. Mẫn ơi, tối nay thế nào mày cũng bị con người nguy hiểm này "làm thịt" thôi. Mới nghĩ tới đó đã thấy cả người nóng rực rồi, đúng là không có tiền đồ mà.
Lộ Khiết ở bên kia nãy giờ đã thấy hết, trong lòng bà thầm vui mừng. Xem ra Hàn Phong và Tuệ Mẫn rất có tiến triển. Kiểu này thì "gạo sẽ nấu thành cơm" nhanh thôi.
Kiến Quốc dẫn Thư Di đến trước mặt Bác Văn, chỉ nói rất ngắn gọn
_Ba giao Thư Di cho con.
Bác Văn mỉm cười gật đầu. Anh đỡ lấy tay cô. Kiến Quốc trở về chỗ ngồi của mình bên cạnh vợ. Bà nhìn ông, tựa đầu nở nụ cười mãn nguyện.
Alex nhận vai trò làm chủ hôn. Thành Minh và Khúc Chỉ Hàm làm dâu rể phụ. Chỉ Hàm về nước lần này là một công đôi việc, tham dự đám cưới bạn thân, đồng thời cũng muốn giải quyết những khúc mắc trong lòng. Cô đưa mắt nhìn xuống bên dưới, thấy Việt Bân hình như đang khóc, tâm tình có chút kinh ngạc.
Bác Văn lồng chiếc nhẫn vào ngón tay Thư Di. Anh đã chờ giây phút này từ lâu lắm rồi.
_Vợ à, chúc mừng em!
_Ông xã, chúc mừng anh!
Chúc mừng hai chúng ta đã tìm thấy nhau trong cuộc đời này. Yêu em là anh cam tâm tình nguyện. Yêu anh là em chấp nhận dấn thân. Bỏ lại quá khứ, không màng đến tương lai, chỉ sống hết mình ở thực tại này thôi.
Bác Văn cúi xuống hôn lên môi Thư Di, cô cũng vòng tay ôm lấy anh. Tất cả mọi người đều đứng dậy vỗ tay chúc mừng cho hạnh phúc lứa đôi. Alex cao hứng đi lại ôm lấy mọi người
_Được rồi, hôm nay nhất định phải uống hết mình nhé. Bác Văn, tối nay cậu cứ yên tâm mà uống, mọi chuyện đã có Thư Di lo hết rồi, phải không?
Thư Di lườm lườm Alex. Cái tên này đúng là lì lợm, vẫn chưa biết sợ à. Bác Văn cười cười, đi lại nói nhỏ vào tai cô
_Tối nay nếu anh say quá thì em nằm trên nhé vợ!
Thư Di nhìn anh đầy ẩn ý
_Chỉ sợ anh không còn sức để "lên" đâu ông xã à.
_!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT