Một nhóm người vừa nói chuyện vừa cười đùa, bình luận xem nhân viên phục vụ nào khôi ngô tuấn tú, người nào đẹp trai, mồm năm miệng mười tranh cãi ầm ĩ.

“Tiểu Vỹ, Tiểu Vỹ, cậu xem xem cái người đó là, có phải là chồng của cậu hay không?” Liễu My đột nhiên kinh hoảng trợn trừng hai mắt. Sẽ không trùng hợp như vậy chứ, vừa rồi còn bàn tán về chồng của cậu ấy, bây giờ lại thực sự đang ngoại tình? Mà trong đám phụ nữ, duy chỉ có Liễu Mỹ đã từng gặp qua Diệp Vinh Thiên, Đỗ Tiểu Vỹ lại đang quay lưng về phía cửa, Liễu Mỹ có đôi mắt sắc bén, Diệp Vinh Thiên vừa bước vào cửa, cô liếc qua một cái liền nhìn thấy ngay.

Đỗ Tiểu Vỹ cười lắc đầu. "Không thể nào, sao anh ấy lại ở đây được chứ? Hôm nay còn gọi điện thoại cho tớ, anh ấy nói đêm nay anh ấy phải tăng ca?" Cô vừa nói cũng vừa quay đầu nhìn lại, nhìn một cái cũng không sao cả, nhưng vừa quay đầu huyết sắc trên mặt cũng dần dần biến mất, cô không thể tin được, thậm chí còn hy vọng những gì trước mắt chỉ là ảo giác, nhưng mà người kia thực sự là chồng của cô - Diệp Vinh Thiên. Giống như từ thiên đường rơi xuống vực sâu vạn trượng, trái tim cô chìm xuống, lạnh lẽo và buốt giá.

Anh, anh quá bắt nạt khi dễ người khác rồi, mới cưới nhau chưa được bao lâu anh liền trật bánh xe, ngoại tình. Còn đến hộp đêm ăn chơi trác táng, vừa rồi cô còn không tin lời của mấy chị em, nhưng sự thật sắt đá trước mắt lại rung chuyển lòng tin của cô.

Mà người phụ nữ bên cạnh anh kia, không phải là người phụ nữ mà cô đã nhìn thấy trong phòng làm việc của anh lần trước sao? Cô nhớ rằng hình như cô đã nghe Diệp Vinh Thiên nhắc qua hình như cô ta họ Phương.

Còn nói anh cả ngày bận bịu công việc, ngày nào cũng tối muộn mới trở về, hóa ra là ban đêm sênh ca. Mà cô lại giống như một con ngốc bị anh đùa bỡn xoay vòng vòng, cô còn ngu xuẩn mỗi ngày đều đợi anh trở về.

Cô nhìn hai người bọn họ cùng nhau bước vào bên trong một gian phòng. Lồng ngực giống như có một đống lửa bùng lên trong lòng cô, đốt cháy da thịt, thương tích đầy mình, đau thấu xương. Chuyện đóng cửa phòng lại, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là đang làm cái gì!

Cô vụt phắt đứng dậy, sức lực quá mạnh khiến chiếc ghế cũng bị lật úp, ánh mắt của những người xung quanh đồ dồn qua đây. Ánh mắt của vài người cũng là đồng tình nhìn cô. Không, cô không cần tiếp nhận những ánh mắt như vậy.

Cô không còn nghĩ ngợi gì được nữa, cầm vỏ chai rượu trên bàn, nổi giận đùng đùng lao thẳng về hướng gian phòng mà Diệp Vinh Thiên vừa bước vào kia.

Mấy người phía sau ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ không ngờ khi Đỗ Tiểu Vỹ nổi giận, lại ngang tàng như vậy.

Vẫn là Liễu My là người hoàn hồn lại đầu tiên, chạy theo Đỗ Tiểu Vỹ qua đó, cô ấy hiểu tính tình của Đỗ Tiểu Vỹ nên ngàn vạn lần cũng đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mới phải. Bành bành bành! Đỗ tiểu Vĩ dùng sức đập cửa, tiếng đập cửa ầm ĩ.

Vẫn không mở cửa. Cô sắp phát điên lên rồi, nghĩ đến anh đang làm gì với người phụ nữ đó bên trong, cô mong muốn bản thân có võ công cái thế, cũng sẽ không như bây giờ bất lực với cánh cửa đang đóng chặt này, cô đạp mạnh vào cánh cửa và dùng hết sức lực toàn thân.

Liễu Mỹ kéo Đỗ Tiểu Vỹ đang gần như đến ranh giới của sự điên cuồng lại. "Tiểu Vỹ, cậu bình tĩnh một chút."

"Cậu bảo tớ làm sao mà bình tĩnh được? Anh ta ngang nhiên phản bội tớ như thế, cậu bảo tớ làm sao mà bình tĩnh được cơ chứ." Cô lại đạp cửa.

Đúng lúc này, cánh cửa chạm khắc bằng gỗ đàn hương được người ta mở ra.

Lộ ra khuôn mặt quen thuộc nhất đối với cô, cô nén một hơi vào trong ngực, toàn thân phát run, hai mắt chết lặng nhìn chằm chằm Diệp Vinh Thiên, không nói được một lời nào.

“Vợ, sao lại là em?” Diệp Dung Thiên kinh ngạc, cảm thấy ngoài ý muốn.

“Đúng vậy, là tôi, anh rất ngạc nhiên phải không?” Cô thoát khỏi tay của Liễu My và bước đến bên cạnh anh, cố gắng đè nén hô hấp, chịu đựng cơn đau tê tâm phế liệt từ trong khoang ngực truyền đến.

“Anh rất ngạc nhiên!” Tròng mắt anh ngăm đen, không vui khi cô đến một nơi như vậy.

“Diệp Vinh Thiên!” Cô như mắc chứng cuồng loạn gào thét lên, nước mắt từ trong hốc mắt đã trào ra. “Anh muốn gạt tôi cho đến khi nào?” Cô đẩy anh ra, dùng chai bia chỉ vào người phụ nữ trong phòng. "Hôm nay tôi cuối cùng cũng nhìn thấy bộ mặt thật của anh, anh và cô ta, cô ta, anh, anh lừa gạt tôi cũng thật vất vả, anh lừa gạt người của tôi, lừa gạt thân thể của tôi, lừa gạt trái tim của tôi, anh, anh chính là kẻ hèn hạ nhất trên đời này."



Diệp Vinh Thiên thấy cô xúc động kịch liệt, mới nhận ra rằng cô đã hiểu lầm. "Vợ à, em nghe anh nói."

"A...! Tôi không muốn nghe, tôi không muốn nghe, mỗi lời anh nói ra đều là giả dối, tôi không muốn nghe!" Cô xúc động kịch liệt, trên bờ vực sụp đổ, cô che tai lại, lớn tiếng hét lên.

“Diệp phu nhân, tôi nghĩ cô thật sự đã hiểu lầm rồi.” Phương Lăng cũng đứng lên nói, cô ta thật sự không ngờ Đỗ Tiểu Vỹ cũng sẽ ở chỗ này.

"Hai người không cần nói gì hết, tôi không muốn nghe, lừa gạt, lừa gạt, lừa gạt." Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh: “Diệp Vinh Thiên, tôi hận anh!”

Trong lòng Diệp Vinh Thiên hoảng sợ, vợ của anh khi ghen tuông quả thực không tầm thường, nhưng mà cô dường như thật sự rất đau lòng, anh phải giải thích rõ ràng chuyện này, nhất là khi nghe nói rằng cô hận anh, nếu anh còn không giải thích cho rõ ràng kết quả sẽ không thể thu thập được.

Anh vịn bả vai cô rồi lại ôm cô vào trong ngực, xoa dịu cảm xúc của cô. "Tiểu Vỹ, em hiểu lầm rồi, anh và cô Phương đang bàn chuyện công việc, thật sự không phải như em nghĩ vậy đâu."

“Buông ra, buông tôi ra.” Cô liều mạng giãy giụa, cô không muốn bàn tay đã chạm vào người khác của anh lại chạm vào cô. "Anh còn lấy chuyện công việc ra để qua loa lừa gạt tôi, bàn công việc mà phải đến nơi như thế này để nói sao, ở công ty bàn không được sao? Buông tôi ra, buông ra ..." Trước mắt của cô đột nhiên tối sầm lại, ngay tức khắc trời đất quay cuồng, cơ thể cô mềm nhũn, loạng choạng ngã xuống đất.

Ngay khi sắp tiếp xúc thân mật với mặt đất, cô cảm thấy có một đôi tay mạnh mẽ đang nâng đỡ lấy mình. Cô muốn đứng vững, nhưng trên người lại không có nổi một chút sức lực nào, chỉ có thể nắm thật chặt ống tay áo của anh, trong cơn mê man, cô nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ cùng lo lắng của Diệp Vinh Thiên, lại nghe thấy anh lớn tiếng gọi cô.

Mấy ngày nay khẩu vị của cô không tốt lắm, cộng với sự tức giận công tâm vừa rồi, tâm trí cô dần dần rơi vào trạng thái hôn mê. Cô nghe thấy giọng của Liễu My và các cô ấy, cũng nghe thấy cái cô họ Phương kia đang nói chuyện, còn cảm giác được Diệp Vinh Thiên đang lay người cô.

Cô muốn bảo anh đừng lắc nữa, cô đã đủ chóng mặt rồi, bị anh lắc một hồi, đầu cô càng thêm choáng váng. Cũng muốn nói anh bỏ cái tay ra và đừng chạm vào người cô. Nhưng cô chỉ có thể há miệng như cá mắc cạn chứ không thể phát ra được một chút âm thanh nào. Cuối cùng, cô buông lỏng tay và hoàn toàn ngất lịm đi.

Đầu đau như sắp nứt ra, cả người bủn rủn không có một chút sức lực nào, cô đang ở đâu đây, ngửi thấy mùi thuốc khử trùng, lẽ nào cô đang ở trong bệnh viện sao? Đúng rồi, tối hôm qua hình như cô bị ngất xỉu, như vậy nơi này là bệnh viện rồi. Cô khó khăn cử động thân thể cứng nhắc, trên tay truyền đến một lực đạo, cô ngước mắt lên nhìn thì bắt gặp một đôi mắt đỏ ngầu phủ đầy tia máu.

Là anh! Cô không muốn nhìn thấy anh, cô lặng lẽ quay mặt đi, nhưng nước mắt lại không thể kìềm được rơi xuống.

“Vợ, em thấy khá hơn chút nào chưa?” Diệp Vinh Thiên lo lắng hỏi cô. Tối hôm qua cô đột nhiên ngất xỉu, khiến cho anh cảm nhận được cảm giác sợ hãi mà từ trước đến giờ chưa từng có.

Cô rút tay lại, nghẹn ngào nói: "Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh!"

"Em đừng kích động, bác sĩ nói bây giờ em không nên kích động. Anh thực sự đáng chết, ngay cả chuyện em mang thai cũng không biết."

“Mang thai?” Cô kinh ngạc quay đầu lại.

“Đúng vậy, em cũng không biết sao?” Anh cho rằng cô cố tình giấu anh và muốn cho anh một bất ngờ chứ.

Hai tay của cô đặt lên bụng dưới một cách tự nhiên, tình thương bẩm sinh đã có của một người mẹ trong nháy mắt liền bộc lộ ra ngoài, nhưng mà cô nghĩ đến tất cả những chuyện tối hôm qua của anh, lại nghĩ đến ba mẹ của mình, lại nghĩ đến tình cảnh trước đây của bản thân, khi đau ốm không có một ai bên cạnh. Ngay cả lần đầu tiên có kinh nguyệt cũng là do những người bạn cùng lớp có kinh nghiệm nói cho cô biết phải nên làm như thế nào. Khi cô đau khổ, cô từng hy vọng rằng mình chưa bao giờ được sống, thậm chí cô còn nghĩ sẽ tốt biết bao nếu cô chưa từng được sinh ra.

Không, cô không thể có đứa con này. Cuộc hôn nhân của cô vừa mới bắt đầu đã xảy ra bi kịch, làm sao cô có thể để đứa trẻ vừa sinh ra liền phải chịu đựng những thứ này.



“Tôi không muốn đứa con này!” Cô lạnh lùng tuyên bố.

“Cái gì? Tại sao?” Anh khiếp sợ.

"Tại sao, anh còn hỏi tôi tại sao? Lẽ nào anh không có bất kỳ lời giải thích nào cho hành động của mình sao?" Vừa nói nước mắt lại rơi xuống, người ta nói đau lòng, đau lòng, hóa ra tim thật sự rất đau, đau đến mức chân tay tê dại. Thì ra đối mặt với sự phản bội của người mình yêu, là như vậy khiến cho người ta đau đến mức không còn muốn sống nữa!

“Được rồi, vốn định giải quyết xong mọi chuyện rồi mới nói với em, nhưng bây giờ xem ra nếu không nói ra thì em sẽ hiểu lầm càng thêm sâu.” Anh lại nắm lấy tay cô.

“Tôi không muốn nghe, bởi vì tôi đã không có một chút tin tưởng nào đối với anh nữa.” Cô muốn rút tay về, lại bị anh kéo thật chặt.

"Em thực sự như vậy với anh sao? Cho dù muốn tuyên án tử hình cho một ai đó, thẩm phán cũng sẽ cho anh ta cơ hội để biện hộ. Em ngay cả một cơ hội cũng đều không cho anh, liền muốn đem anh đi xử bắn sao?" Ánh mắt anh bi thương nhìn cô.

"Hừ, anh nói đi, tôi xem anh làm thế nào che giấu hành vi phạm tội của mình."

"Cái này..." Cô vô hồn nhìn anh, anh lại không biết nên như thế nào. Quên đi, trước tiên hãy chọn ra câu ngắn gọn nhất, sau đó từ từ giải thích. "Quán PUB mà em đi kia đã từng là của anh."

"Ừ? Cái gì?" Cô nghi ngờ lỗ tai của mình, hay là anh nói dối quá vụng về. Cho dù nhìn lên hay xuống, nhìn trái hay nhìn phải quán PUB kia đều không có chút nào liên quan đến anh.

"Quán PUB kia, thật ra là anh mở cùng một vài người bạn thân khi còn học đại học. Sau đó bọn họ đều lần lượt xuất ngoại ra nước ngoài làm việc rồi định cư, liền chuyển hết cổ phần qua cho anh. Sau này anh cũng có công ty của mình, rồi cũng bận bịu chuyện của công ty liền mời người đến quản lý”.

"Về sau nữa thì sao..." Cô nghe thấy rất hứng thú, chồng cô thần bí như vậy sao? Cô chưa bao giờ hỏi anh về chuyện của công ty, nhưng cô không thể nghĩ ra rằng một người không thú vị như anh vậy mà lại làm PUB.

"Sau này chúng ta kết hôn, anh muốn ở bên cạnh em nhiều hơn, cho nên mới muốn bán quán PUB này đi. Sau đó Phương Lăng nghe được từ một người bạn nào đó của anh về chuyện này, cô ấy muốn mua lại, nhưng mà cô ấy cũng thường xuyên ra nước ngoài suốt, thời gian không cố định. Hơn nữa quán PUB chỉ mở cửa vào ban đêm, cho nên anh chỉ có thể đến đây vào buổi tối. Tối qua là ký hợp đồng, bọn anh đang ký hợp đồng, không ngờ em lại chạy vào. "Anh giải thích rõ ràng vấn đề.

“Thật sao?” Sự hoài nghi của cô đối với anh có chút dao động.

"Đương nhiên là sự thật, vốn là muốn đợi giải quyết xong chuyện này, mang em đi Hàn quốc thư giãn, ai mà biết được... Đúng rồi, sao em lại đi PUB?" Anh muốn biết sao cô lại đến cái nơi tối om như vậy, dĩ nhiên anh quên mất rằng cái chỗ tối om đó là do anh mở.

"Hả? Hehe." Cô đuối lý. Tối qua, cô còn gọi điện cho anh để xác nhận xem khi nào anh sẽ về, để nhân lúc trước khi anh về nhà, cô thần không biết quỷ không hay vội vàng chạy về nhà.

“Em là một phụ nữ có thai, lại mang con đến một nơi như vậy, Đỗ Tiểu Vỹ, anh xem em to gan lắm đấy!” Anh nhân cơ hội chất vấn cô.

“Nhưng mà em không biết đã mang thai mà?” Bây giờ cô nhớ lại, thảo nào lúc nào thức dậy cô cũng cảm thấy buồn nôn, mỗi ngày cô đều mê mang như bị ốm, hơn nữa tính tình rất dễ bị kích động, thần kinh không ổn định, hóa ra đều là do mang thai mà ra.

“Kể cả có không biết thì em cũng có thể chạy lung tung khắp nơi sao?” Anh càng kiêu ngạo hơn.

"Nhưng mà, một mình em ở nhà rất buồn chán. Anh lại đi làm cả ngày, gần đây lại về muộn, em làm sao có thể không lo lắng được."

Cô giống như một nàng dâu nhỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play