Hôn lễ được tổ chức long trọng và hoành tráng, tuần trăng mật đương nhiên sẽ được lựa chọn tại Paris.

Ở sân bay, Đỗ Tiểu Vỹ tạm biệt vợ chồng Liễu My còn Diệp Vinh Thiên đang bàn giao lại công vụ của công ty cho thư ký Vương. Lão Nhị nhà họ Diệp từ ngay ngày thứ hai sau hôn lễ cũng bay về Los Angeles.

“Chủ tịch, những việc ở công ty tôi sẽ báo cáo định kỳ cho anh.” Thư ký Vương nói.

“Ừ! Đúng rồi, chúng tôi ngồi chuyến bay nào vậy?”

“Cái này không phải là do cô Đỗ sắp xếp rồi sao ạ?” Thư ký Vương rất ngạc nhiên, chủ tịch không hề bàn giao chuyện này cho anh ta làm mà!

“Tôi nghe cô Đỗ nói hình như là tham gia vào một đoàn du lịch tuần trăng mật.”

“Cái gì, đi theo đoàn sao? Thế há chẳng phải là phải ngồi chung với một đám người sao?” Anh nhíu mày, anh vốn tưởng rằng sẽ được ngồi máy bay tư nhân của anh. “Thế khách sạn...?”

“Đoàn du lịch sẽ tự có sắp xếp!” Thư ký Vương vội vàng giải thích, trong lòng kêu khổ thấu trời. Chủ tịch đại nhân của anh ta chỉ quen ở trong một khách sạn cố định, vốn dĩ ban đầu nghe Đỗ Tiểu Vỹ nói để cô ấy sắp xếp, anh ta cũng quên mất không nói với cô ấy những chuyện này. Thảm rồi, Lần này tâm trạng của ông chủ sẽ không tốt đến mức như thế nào đây!

“Không được, hủy hết tất cả cho tôi, tất cả sẽ do tôi sắp xếp!” Quả nhiên ông chủ tức giận rồi.

“Hủy bỏ?” Thư ký Vương nghi ngờ rốt cuộc những gì anh vừa nói có được tính vào hay không?

“Hủy bỏ cái gì cơ?” Đỗ Tiểu Vỹ đi lên phía trước, nhíu mày hỏi.

“Không có gì!” Anh cảm thấy có chút sợ hãi.

“Hình như tôi nghe thấy có người muốn hủy bỏ tuần trăng mật nhỉ?” Sắc mặt của cô tối sầm xuống.

“Anh đang nói hủy bỏ tất cả các hội nghị trong tuần này.” Diệp Vinh Thiên nói chuyện kèm theo một khuôn mặt tươi cười.

“Ồ? Là thế sao! Nếu như không có chuyện gì thì đến giờ rồi, chúng ta đi thôi!” Cô kéo vali hành lý đi về phía nơi kiểm soát vé.

“Ồ! Được thôi!” Anh bước đi, di chuyển đôi chân mình một cách chậm rãi.

Diệp Vinh Thiên đứng ngồi không yên, uốn éo thân thể qua trái qua phải, muốn tìm một tư thế ngồi thoải mái nhất nhưng anh phát hiện bất kể anh có xoay xở như thế nào thì dáng người cao 1m85 như anh ngồi ở hạng ghế phổ thông cũng giống như mang anh nhét vào một cái nôi em bé vậy. Từ lúc bắt đầu ngồi xuống anh đã cảm thấy không thoải mái rồi, cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

“Vợ à, chi bằng chúng ta đổi sang khoang hạng VIP đi, được không?” Anh bắt đầu thương lượng.

“Nhưng mà đây là chúng ta đang đi theo đoàn mà, chia ra như vậy không tốt đâu!” Lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng ý nghĩa lại vô cùng mạnh mẽ và thông suốt.

“Hay là chúng ta rời khỏi đoàn, suy nghĩ đến tuần trăng mật hai người của riêng chúng ta, sao hả?”

“Em đã nộp tiền cho bọn họ rồi, bây giờ rời đoàn thì quá là lãng phí, em không cần.” Hàng lông mày thanh tú nhíu chặt lại, quay đầu ra chỗ khác, không muốn để ý đến anh nữa.

“Trả rồi thì trả rồi thôi, anh không để ý đâu!” Anh đành thuận theo tính khí của cô, mềm mỏng khuyên bảo. Hứ! Anh mà thèm để ý chút tiền đó sao?

“Không để ý? Ý của anh tức là không để ý đến chuyến du lịch trăng mật lần này của chúng ta sao? Từ lúc ở sân bay đã thấy anh không kiên nhẫn, bây giờ rốt cuộc không nhịn được nữa rồi, có đúng không?” Cô hung dữ ngoảnh đầu qua đó, lúc nói chuyện mang theo đầy mùi thuốc súng.

“Nhưng mà rõ ràng là chúng ta không cần chịu thiệt thòi như thế này, tại sao lại bắt buộc phải chen chúc ở đây chứ?” Anh cũng tưởng như mình sắp bốc hỏa lên rồi.

“Kết hôn với em làm anh cảm thấy thiệt thòi rồi!” Cô nghe theo lời anh nói, đôi mắt ửng hồng.

“Thôi bỏ đi, anh muốn nghĩ thế nào thì cứ nghĩ như thế đi, dù gì chúng ta cũng không phải người cùng chung một thế giới.” Cô nhàn nhạt nói.

“Vợ à, anh xin lỗi, anh không có ý đó.” Anh vội vàng giải thích. “Thật ra ở đây cũng không tồi, anh cũng cảm thấy ở đây vô cùng tốt.”

“Thật sao?” Cô chớp mắt nhìn anh, hỏi. Tin anh mới là lạ ấy!

“Ừ! Thật đó, chỉ cần được ở bên cạnh em, ở bất cứ đâu cũng là thiên đường!” Anh ôm ấy vợ yêu, nói những lời tình cảm mật ngọt, kìm lại sự khó chịu của cơ thể trong lòng, không dám nói ra nữa.



Đỗ Tiểu Vỹ nằm chôn vùi trong lòng anh, khuôn mặt tươi cười.

Cả một tuần trăng mật tiếp đó khiến cho bất kể là tinh thần hay thể xác của Diệp Vinh Thiên đều hoàn toàn lột xác, khó khăn lắm mới chịu đựng được đến ngày tuần trăng mật kết thúc.

Đột nhiên có một tin tức tốt lành được đưa tới, nghe nói là chuyến bay khứ hồi được chuyển từ hạng phổ thông sang khoang VIP, lý do chính là do hãng du lịch đoạt giải nhất của công ty hàng không, miễn phí vé ngồi khoang hạng VIP cho bọn họ. Một đám người vui mừng hớn hở ngồi vào bên trong.

Đỗ Tiểu Vỹ đã sớm biết được mọi chuyện, ngoại trừ Diệp Vinh Thiên ra thì chẳng có ai lại làm ra cái trò quỷ quái này này cả. Có điều cô cũng không muốn vạch trần, thấy anh tận tâm tận lực, săn sóc quan tâm, tỉ mỉ tinh tế cùng cô trải qua một tuần trăng mật tốt đẹp, liền coi như để cho anh tự thưởng cho chính mình đi.

Ngày đầu tiên đi làm sau chuyến du lịch tuần trăng mật, Diệp Vinh Thiên cảm thấy vô cùng sảng khoái và vui vẻ, hớn hở bước vào công ty. Nhưng những người này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế, ngoại trừ lên tiếng chào hỏi thì toàn bộ đều là cái dáng vẻ nhượng bộ đối phương.

Thôi bỏ đi, dù sao anh cũng đã quen với dáng vẻ những người này cảm thấy sợ anh rồi.

Bước vào phòng làm việc, thư ký Vương cũng đang đứng nghiêm chỉnh.

“Chào buổi sáng, thư ký Vương.” Giọng điệu của anh thoải mái nhẹ nhàng chào hỏi với thư kỳ Vương.

“Chào, chào buổi sáng, chủ tịch.” Thư ký Vương quan sát sắc mặt của Diệp Vinh Thiên, thấy tâm trạng của chủ tịch đại nhân hình như rất tốt liền cẩn thận hỏi thăm: “Chủ tịch, hưởng tuần trăng mật có vui vẻ không?”

“Rất vui!” Rất sảng khoái đưa ra một câu trả lời chắc chắn, rồi bước vào phòng làm việc.

Lúc này thư ký Vương mới dám thở phào nhẹ nhõm. Lúc báo cáo công vụ ở công ty cho Diệp Vinh Thiên qua điện thoại, lần nào cũng khiến cho anh ta có cảm giác như đang đối mặt với quân thù vậy. Bởi vì anh ta biết chỉ cần anh đổi sang một môi trường lạ thì tính khi cũng sẽ trở nên khó chịu, làm liên lụy tới áp lực trong công ty cũng đều sẽ theo đó mà nặng nề lên vài phần.

Có điều hình như là anh ta nghĩ nhiều rồi, dường như xem ra cũng không đến mức gay go như vậy!

“Chồng ơi, gần đây anh tan làm hơi muộn phải không?” Đỗ Tiểu Vỹ tựa vào bả vai của chồng nói chuyện.

“Ừ! Gần đây công ty hơi bận, đợi qua lúc bận rộn này anh sẽ hết lòng ở bên cạnh em.” Diệp Vinh Thiên ôm vợ ngọt ngào không ngớt dỗ dành.

“Chồng ơi, nhưng mà anh không có ở nhà, em rất bức bối, nếu không thì em cũng ra ngoài đi làm có được không?”

“Làm việc làm gì? Anh nuôi em là được rồi, không cần em phải vất vả như vậy.” Sao anh có thể nỡ để cô ra ngoài làm thuê cho người khác chứ.

“Nhưng mà, thực sự rất khó chịu, rất nhàm chán đó! Em sắp bị mốc hỏng cả người lên rồi!” Trải qua những ngày tháng thoải mái như đang ở trên thiên đường thì cô vẫn không kìm được mà nhớ về những ngày tháng có công việc để làm.

“Thế em cứ đi dạo phố, mua sắm trang sức, quần áo sau đó gửi hóa đơn đến công ty là được!” Anh vẫn còn nhớ lúc cô dạo phố mà không dám mua sắm gì hết.

“Được thôi.” Cô đành chịu phải thỏa hiệp.

“Vợ...” Có bàn tay của người nào đó đã bắt đầu không ngoan ngoãn.

“Chồng...” Có người nào đó giống một chú cừu nhỏ đang chờ đợi để bị con sói lớn xấu xa ăn sống nuốt tươi.

Nhưng mà... đột nhiên tiếng chuông điện thoại của người nào đó lại không sợ chết mà kêu lên vào đúng lúc này.

Diệp Vinh Thiên ừ ừ à à nghe điện thoại xong, vẻ mặt nghiêm trọng, vội bò dậy thay quần áo đi ra ngoài.

“Muộn thế này rồi, ai gọi cho anh thế!” Sắc mặt của Đỗ Tiểu Vỹ tối sầm lại, hỏi.

“Chuyện công việc, anh đi giải quyết đã, vợ à em cứ trước đi nhé.” Anh bỏ cô ở lại rồi bước những bước lớn đi ra ngoài.

“Có nhầm lẫn gì ở đâu không vậy, sao trước đây không thấy anh phải ra ngoài muộn như thế này, sau khi kết hôn không phải là tăng ca thì là nửa đêm phải đi ra ngoài.” Đổ Tiểu Vỹ lẩm bẩm một mình.

Ngủ cũng không ngủ được, tivi cũng chẳng có gì hay để xem. Cô đi xung quanh phòng phía đông rồi lại chạy lung tung sang phòng phía tây, thực sự không tìm thấy chuyện gì làm giải sầu. Đã ra ngoài tận hai tiếng rồi vẫn chưa chịu trở về, cô liền dứt khoát ngồi trong phòng khách chờ anh về. Đợi mãi đợi mãi, càng đợi mí mắt càng nặng trĩu, đầu vừa nghiêng một cái liền ngủ quên mất rồi.

Buổi sáng ngày hôm sau, Đỗ Tiểu Vỹ ngủ thẳng đến lúc cô tự tỉnh dậy, mở to hai mắt. Cô đang nằm trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, còn người bên cạnh đã sớm rời đi.

Nhớ tới tối qua cô ngồi ở phòng khách đợi anh nhưng anh về từ lúc nào cô cũng không biết, đến cảm giác được người ta bế vào giường cũng không có, chứ đừng nhắc đến lúc anh rời giường để đi làm!

Dù gì cũng nhàm chán như vậy, chi bằng đi tìm chồng yêu ăn trưa.



Nghĩ rồi, cô lại có tâm trạng trang điểm ăn diện, chỉnh đốn mọi thứ thỏa đáng rồi đi tới công ty của chồng.

“Chào phu nhân tổng giám đốc!” Chị gái lễ tân khách khí cũng rất cung kính chào hỏi cô.

“Ừ! Chào chị!” Đột nhiên được người khác gán cho một chức danh lớn như vậy làm cô có chút không thích ứng kịp.

“Cô Đỗ, sao cô lại tới đây?” Thư ký Vương nhìn thấy Đỗ Tiểu Vỹ liền kinh ngạc hỏi, nhất thời quên mất phải đổi cách xưng hô.

“Thư ký Vương, tôi tới tìm anh ấy cùng đi ăn trưa.” Đỗ Tiểu Vỹ chỉ vào cửa phòng làm việc, nơi đó cô rất quen thuộc.

“Hiện giờ tổng giám đốc đang có khách tới thăm, hay là cô ngồi đây chờ một chút.” Sắc mặt của thư ký Vương có chút luống cuống.

Đỗ Tiểu Vỹ ngờ vực nhìn thư ký Vương, bên trong có khách nào đến thăm mà khiến cho thư ký Vương phải căng thẳng đến vậy. Có điều, cô vẫn gật đầu, ngồi ở bên ngoài chờ anh.

Thư ký Vương trợn tròn mắt, anh ta cứ tưởng rằng cô sẽ đến phòng tiếp tân ngồi đợi, ai mà biết được thế mà cô lại ngồi đợi ngay trước cửa, thế thì chút nữa không phải là bị cô nhìn thấy hết hay sao. Không biết phụ nữ khi ghen tuông sẽ trở nên như thế nào? Nhất là nhìn thấy một người phụ nữ lẳng lơ, mười phần hoang dã bước ra từ phòng làm việc của chồng mình thì sẽ có biểu cảm như thế nào.

Trên trán của thư ký Vương toát mồ hôi lạnh, chủ tịch của anh ta rất sợ vợ, lần này thực sự không biết nên làm thế nào mới kết thúc được.

Trong chốc lát, cửa phòng làm việc được mở ra, truyền ra giọng nói ngọt ngào của một người phụ nữ, “Chủ tịch Diệp, chuyện này chúng ta cứ quyết định như vậy nhé, thủ tục cụ thể thì để sau này chúng ta sẽ bàn tiếp.”

Đỗ Tiểu Vỹ giống như một con gà, run rẩy đứng lên, chẳng trách thư ký Vương lại căng thẳng đến như vậy, hóa ra là cái thứ này đang ở bên trong hưởng thụ người đẹp.

Diệp Vinh Thiên đứng ở phía bên trong cánh cửa, chưa phát hiện ra Đỗ Tiểu Vy đang đứng ở cạnh tường, “Được thôi, có thời gian thì liên lạc với tôi.”

Không phải những người muốn tìm anh đều phải liên hệ trước với thư ký Vương sao, anh nói như vậy có nghĩa là cô ta có thể liên lạc trực tiếp với anh rồi. Là người như thế nào mà anh lại có thể cho cô ta đặc quyền vậy chứ.

Trong lòng Đỗ Tiểu Vỹ cuộn lên làn sóng lớn mãnh liệt, im hơi lặng tiếng bước ra.

Diệp Vinh Thiên kinh ngạc nói: “Vợ à, sao em lại đến đây?”

Tiếng gọi này của anh khiến cho người phụ nữ đang quay lưng lại với cô cũng tò mò quay người lại.

Thực sự quá tuyệt diệu! Đây chính là nhận xét đầu tiên mà Đỗ Tiểu Vỹ dành cho cô ta.

Cô ta khác với Trần Kiều Kiều, Trần Kiều Kiều là lẳng lơ nửa mùa, còn người phụ nữ trước mặt này lại có sự lẳng lơ đến từ tận sâu bên trong xương tủy. Khắp người toát ra vẻ lẳng lơ nhưng lại không làm mất đi sự gợi cảm, nhìn có vẻ vừa có chút phong trần vừa có chút thoát tục, một người phụ nữ rất kì lạ.

Vào đúng lúc cô đang quan sát người phụ nữ trước mắt này thì cô ta nở một nụ cười cởi mở, uyển chuyển đưa tay ra, rất phóng khoáng nói: “Diệp phu nhân, xin chào! Rất hân hạnh được gặp cô!”

Đỗ Tiểu Vỹ lờ mờ đưa tay ra, trong lòng dâng lên vị ghen tuông. Sớm biết thế này thì sáng nay cô đã trang điểm ăn diện cẩn thận hơn. Mặc một chiếc quần bò với áo khoác ngoài bình thường cùng với người ta một thân đồ vest chỉn chu giống như một con gà hoang đứng bên cạnh phượng hoàng vậy.

“Vậy tôi không làm phiền nữa, tạm biệt!” Người phụ nữ đó bước những bước đi tao nhã rời đi.

“Vợ à, sao em lại tới đây?” Diệp Vinh Thiên ôm cô đi vào phòng làm việc.

“Em tới tìm anh ăn cơm, ai biết được lại nhìn thấy một người đẹp ở đây.” Cô ghen tuông nói.

“Cô Phương tới đây để bàn chuyện công việc, sao hả? Em ghen rồi à?” Diệp Vinh Thiên nhìn cô.

“Là vậy sao? Cô ấy không phải là người của công ty anh à?”

“Không nói đến người ngoài nữa, anh đói rồi, sáng nay anh còn chưa được ăn gì nữa.” Anh xoa bụng.

“Thật sao? Đáng thương thật đó!” Sáng nay lúc anh đi làm cô còn đang ngủ ngáy khò khò nữa.

“Thế chúng ta mau đi ăn cơm trưa đi!” Anh hôn nhẹ lên môi của cô.

“Ừm!” Cô lơ đễnh đáp lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play